Có Chồng Là Thần Y

Chương 198


**********
Phòng khám bệnh Hồi Xuân.

Sau khi Lâm Thanh Di sắp xếp Triệu Mai Hương đến phòng bệnh thì vội vã rời khỏi đây.

Cô đương nhiên sẽ không ngu ngốc nghe một câu uy hiếp của Đặng Đình Long thì ngoan ngoãn tới khách sạn Hoàng Gia ôm ấp yêu thương.

Nhưng để cô vẫn luôn đợi ở bệnh viện, trong lòng của cô cũng có hơi không nỡ, cho nên càng suy nghĩ, cuối cùng cô tìm đến bạn thân Uông Giai Kỳ của mình kể khổ.

"Giai Kỳ, sự việc đại khái chính là như vậy, cậu cảm thấy giữa giám sát Sở và Sở Quốc Thiên rốt cuộc là quan hệ thế nào?” Khi Lâm Thanh Di kể chuyện xảy ra ở bệnh viện hôm nay cho Uông Giai Kỳ, cô thấp thỏm hỏi một câu.


“Khó mà nói, nhưng tớ cảm thấy quan hệ của hai người khẳng định không đơn giản” Uông Giai Kỳ suy nghĩ rồi đúng trọng tâm trả lời.

Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Di tái đi, cô lẩm bẩm nói: “Xong rồi, thái độ của tớ với Sở Quốc Thiên kém như vậy, nếu giám sát Sở biết có lẽ ấn tượng đối với tới cũng sẽ rất xấu nhỉ?”
Nhìn dáng vẻ lo được lo mất của Lâm Thanh Di, Uông Giai Kỳ không khỏi khẽ than một tiếng, chẳng qua cô ấy nhanh chóng như nghĩ đến gì đó, hỏi Lâm Thanh Di: “Cậu sẽ không thật sự tính ly hôn với Sở Quốc Thiên chứ?”
Đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Di ngưng tụ, lập tức khổ sở nói: “Tớ không muốn ly hôn, nhưng...!Haizz."
“Nhưng mà sao?” Uông Giai Kỳ nhướng mày, hơi nghi hoặc một chút.

“Được rồi, không nói những chuyện không vui này, bố tớ một mình ở bệnh viện chăm sóc mẹ tới, tớ phải trở về thay ông ấy.” Lâm Thanh Di hít sâu một hơi, nói xong đứng dậy rời khỏi.

Lâm Thanh Di muốn nói rồi thôi khiến trong lòng Uông Giai Kỳ rất lo lắng, nhưng cô ấy cũng biết tính tình của Lâm Thanh Di, nếu như Lâm Thanh Di không muốn nói, mình sốt ruột thế nào đi nữa cũng vô dụng.

"Két!"
Nào biết được Lâm Thanh Di vừa ra khỏi phòng khám bệnh Hồi Xuân không bao xa, một chiếc Bentley Continental màu trắng đột nhiên dừng trước người cô, ngay sau đó, cửa xe mở ra, một người phụ nữ trung niên khí chất cao quý mập mạp được vệ sĩ đỡ xuống chậm rãi đi đến gần cô.

“Bà là?” Lâm Thanh Di thấy thế, hoài nghi hỏi một câu.

"Bốp!"
Nào biết được người phụ nữ trung niên không hề do dự tát cô một phát, nghiêm nghị nói: “Một chiếc giày rách mà thôi, ai cho cô lá gan giả thanh cao?”
Lâm Thanh Di mơ hồ, cô che lấy gương mặt bỏng rát, tức giận hỏi: “Bà la ai, dựa vào đâu đánh tôi?”
“Đánh cô? Nếu như có thể mà nói, bây giờ tôi hận không thể giết chết cô.” Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Di: “Nhớ kỹ, đến bây giờ cô có thể còn sống là nể mặt con trai Đặng Đình Long của tôi, nếu không phải nó còn ảo tưởng đến cô thì tôi đã sớm lột sạch quần áo cô ném trên đường cái

“Bà!” Đôi mặt đẹp của Lâm Thanh Di trừng lớn, tức đến nỗi không biết nói gì cho phải.

“Đừng tỏ ra đáng thương làm gì, không ai đau lòng cho cô đâu, con trai tôi đã muốn chơi cô, cô tốt nhất hãy ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ, đây là vinh hạnh của cô.” Người phụ nữ trung niên nói xong thì khẽ quay đầu nói: “Tìm được cậu chủ chưa?”
“Bà chủ, không...!không tìm được.” Một vệ sĩ run rẩy nói.

“Vô dụng, ngay cả người cũng không tìm được, cần các anh để làm gì.” Người phụ nữ trung niên tức giận mắng một câu, tiếp tục nói: “Lâm Thanh Di, cô tốt nhất cầu nguyện con trai tôi sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không tôi muốn để cả nhà các cô chôn cùng.”
Người phụ nữ trung niên nói xong thì lần nữa lạnh lùng trừng mắt với Lâm Thanh Di, lúc này bà ta mới mang theo vệ sĩ rời khỏi.

Mà lúc này Uông Giai Kỳ rốt cuộc bị động tĩnh bên ngoài hấp dẫn, lúc cô ấy đi tới mới phát hiện Lâm Thanh Di che gò má ngơ ngác đứng bên đường.

“Thanh Di, xảy ra chuyện gì? Mặt của cậu sao vậy?” Uông Giai Kỳ thấy rõ dấu tay trên mặt Lâm Thanh Di, vội dò hỏi.

Lâm Thanh Di nghe vậy, cái mũi chua chua ôm cô ấy gào khóc, Uông Giai Kỳ thấy thế càng sốt ruột hơn, chẳng qua cũng không tiện quấy rầy, chỉ có thể liên tục nói an ủi.

Rất lâu sau Lâm Thanh Di mới ngừng khóc, nói ra tường tận chuyện vừa xảy ra, Uông Giai Kỳ nghe xong lập tức tức hổn hển nói: “Quá đáng, con trai thế nào thì có mẹ như thế, người mẹ này của Đặng Đình Long còn vô lý hơn cả anh ta.”

“Giai Kỳ, việc này cậu biết là được, tuyệt đối đừng nói cho Sở Quốc Thiên.

Lâm Thanh Di hít mũi một cái, nghẹn ngào nhắc nhở.

“Vì sao không nói cho Sở Quốc Thiên, anh ấy là chồng cậu, bây giờ cậu bị người ta ức hiếp, anh ấy thân làm chồng phải quyền biết chứ.” Uông Giai Kỳ không quan tâm nói.

“Đừng”
Lâm Thanh Di vội nói: “Mình nợ anh ấy quá nhiều rồi, không muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy nữa...!
Uông Giai Kỳ nhíu mày, ngay lúc cô ấy chuẩn bị nói gì đó, bỗng nhiên giọng nói Sở Quốc Thiên truyền tới: “Thanh Di, bác sĩ Uông, hai người sao lại ở đây?”
Sau khi Sở Quốc Thiên từ hộp đêm trở về thì trực tiếp tới phòng khám bệnh Hồi Xuân, nhưng anh vừa đậu xe xong

Bình Luận (0)
Comment