Có Chồng Là Thần Y

Chương 336


**********
Nhìn người chết, người bị thương trong sảnh yến hội, Uông Kim Liên ngây ngốc.

“Sao....!Tại sao lại như vậy?” Uông Kim Liên ngơ ngác nói.

“Uông nguyên lão, cuối cùng bà đã trở lại, hiện tại Thanh Phong Môn của chúng ta dựa vào bà chủ trì đại cục!” Sau khi một tên đệ tử nằm tê liệt ở cửa Thanh Phong Môn phát hiện ra Uông Kim Liên, giọng gấp gáp gọi một tiếng.

“Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Môn chủ đang ở đâu?” Uông Kim Liên hoàn hồn, nhìn chằm chằm tên kia đệ tử hỏi.

“Môn......!Môn chủ bị phế rồi, chuyện này….....!Chuyện này đều do tên Sở thần y kia làm!” Tên đệ tử vừa nói đồng thời không nhịn được rùng mình một cái, có thể thấy rằng tuy Sở Quốc Thiên đã rời đi, nhưng anh vẫn để lại cho mọi người ấn tượng không thể xóa nhòa.

“Cái gì, lại thật sự là hắn ta sao?” Cả người Uông Kim Liên chấn động, như thế nào bà ta cũng không ngờ rằng Sở Quốc Thiên thật sự đã tiêu diệt Thanh Phong Môn, thậm chí đến cả môn chủ Mã Hồng Hải cũng bị đánh thành phế nhân, lẽ nào....!Chuyện này đều là vì Uông Giai Kỳ?

Bỗng nhiên, từ khóe mắt bà ta thoáng nhìn thấy Mã Nguyên Đào đang ngồi liệt ở trong sảnh, vì thế vội vàng đi vào, nói: “Công tử, cậu không sao chứ?”
Mã Nguyên Đào ngẩng đầu nhìn, sau khi phát hiện là Uông Kim Liên, không khỏi khàn khàn giọng nói: “Tôi không sao....Nhưng bố tôi ông ấy.…."
Trong lòng Uông Kim Liên sợ hãi, bà ta nhìn thấy Mã Hồng Hải đầy ngu dại uể oải cách đó không xa, đang muốn đi qua đó, bỗng nhiên, bà ta dường như nhớ ra cái gì, hỏi Mã Nguyên Đào: “Vậy Long công tử bọn họ...."
"Long công tử trúng ba phát đạn, tình hình rất nghiêm trọng, chúng tôi đã thông báo cho nhà họ Long, chắc hẳn sắp đến rồi, uống nguyên lão bây giờ bà bình yên vô sự, có thể đi ra ngoài cửa chờ lúc người nhà họ Long đến.” Mã Nguyên Đào nói.

Uông Kim Liên nghe vậy, không khỏi nhăn mày lại, bà ta nhìn chằm chằm Mã Nguyên Đào nhỏ giọng hỏi: “Công tử, Long công tử ở Thanh Phong Môn của chúng ta bị trọng thương như vậy, bây giờ người nhà họ Long tới nhất định sẽ trút giận lên người chúng ta, mà bây giờ cậu bảo tôi đi chờ bọn họ, không phải là cậu muốn tôi trở thành chỗ trút giận cho bọn hắn chứ?”
Nào biết, Mã Nguyên Đào nghe được lời này, lại đột nhiên đến gần Uông Kim Liên, dữ tợn nói: “Phí lời, xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn không phải bởi vì do bà dắt Uống Giai Kỳ kia đến, lẽ nào bà cảm thấy bà có thể may mắn thoát nạn sao?”
“Nói như vậy, là cậu thật sự muốn bắt tôi đi xoa dịu lửa giận của nhà họ Long?” Sắc mặt Uông Kim Liên trầm xuống, lạnh lùng hỏi.

“Làm sao, bà có ý kiến?” Mã Nguyên Đào tức giận nói.

“Đương nhiên là có ý kiến.”
Uông Kim Liên nghe xong, lại lạnh lùng mỉm cười, “Hiện tại môn chủ đã thành người tàn phế, những nguyên lão khác hầu như đều đã thương vong gần hết, cho nên từ giờ khắc này Thanh Phong Môn do tôi tiếp nhận.

Mã Nguyên Đào, anh vẫn nên cố gắng đi tiếp đãi người nhà họ Long đi, suy cho cùng, cậu là Thiếu môn chủ của Thanh Phong Môn, chỉ có cậu mới có thể xoa dịu lửa giận của bọn họ!”
“Láo xược...!Mã Nguyên Đào nổi cơn phẫn nộ, nhưng không đợi hắn nói, Uông Kim Liên liền không chút do dự ngắt lời hắn: “Đừng hét lên với tôi, đã không còn cha cậu, cậu cảm thấy cậu còn có thể ra lệnh cho tôi sao? Cậu phải biết rằng,
Long công tử chính là cậu mời tới, hiện tại hắn ta bị trọng thương như vậy, cậu không gánh chịu trách nhiệm vậy ai gánh?”
Cả người Mã Nguyên Đào run rẩy, hắn chẳng thể ngờ rằng vậy mà Uông Kim Liên lại có thể thừa cơ hãm hại, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ, lại không biết nên nói những gì.

Uông Kim Liên nhìn hắn một cái, khinh thường nói: “Yên tâm, tôi cũng sẽ tận lực ra sức ổn định người nhà họ Long, rốt cuộc người thật sự gây thương tích cho Long công tử chính là Sở thần y, bọn họ sẽ không đuổi cùng giết tận chúng ta!”
Mã Nguyên Đào nhìn bà ta với ánh mắt sâu xa, sau một lúc lâu, mới cười toét miệng, nói: “Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng bà?”
“Cậu không tin tôi hiện tại tôi sẽ giết cậu!” Ánh mắt Uống Kim Liên lạnh lùng, nhưng rất nhanh, bà ta liền nhẹ giọng nói: “Nếu như cậu phối hợp với tôi, hiện tại tôi có thể phải người đi Hoan Châu, chỉ cần Sở thần y có bất kỳ biến động nhỏ nào tôi đều sẽ biết, hơn nữa, tôi còn sẽ mất nhiều hơi sức mời danh y người ta tới chữa trị cho Long công tử, cho dù có thể chữa khỏi hay không, ít nhất chúng ta tận lực, tôi tin, đến lúc đó nhà họ Long nhất định sẽ không giận cá chém thớt với chúng ta."
Mã Nguyên Đào cắn chặt răng, cuối cùng gật đầu nói: “Được, tôi nghe bà...."

“Cậu yên tâm, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi bảo đảm không đến ba ngày, cậu có thể báo thù cho bố cậu!” Khoé miệng Uông Kim Liên lộ ra ý tàn nhẫn.

Lúc này đây, Sở Quốc Thiên cũng đã đi tới bệnh viện.

Nhìn vào tiền sảnh của bệnh viện, Triệu Thiên Hoằng và đám người Nam Cung Thế đang chữa bệnh từ thiện cho một nhóm bệnh nhân, anh cũng không kinh động đến bọn họ, mà lập tức đi tới phòng bệnh của Uông Giai Kỳ.

“Sở Quốc Thiên, anh đã đến rồi...."
Uông Giai Kỳ đã tỉnh lại từ lâu thấy Sở Quốc Thiên trở về, nở ra một nụ cười nhợt nhạt.

“Cô cảm thấy thế nào?” Sở Quốc Thiên gật gật đầu, quan tâm nói.

“Đã tốt hơn rất nhiều, tin rằng nếu không đến mấy ngày là có thể hoàn toàn hồi phục rồi.” Ánh mắt Uông Giai Kỳ nhìn Sở Quốc Thiên tràn đầy dịu dàng, cô biết, nếu không phải người đàn ông này, lúc này cô có lẽ sớm đã.…......!
Nghĩ như vậy, trong lòng cô không khỏi giật mình, gấp gáp hỏi: “Sở Quốc Thiên, vừa rồi có phải anh đến Thanh Phong Môn hay không?”
“Không sai, phía bên Thanh Phong Môn và Long công tử tôi đều đã xử lý xong.” Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.

“Xử lý xong? Xử lý xong như thế nào?” Đôi mắt xinh đẹp của Uông Giai Kỳ trợn tròn, tràn đầy mê hoặc nói.


“Cô đừng hỏi, tóm lại sau này bọn họ sẽ không đến quấy rầy cô nữa.” Sở Quốc Thiên vẫy vẫy tay, không muốn nhiều lời.

Uông Giai Kỳ cau mày, chính vào lúc cô đang muốn nói cái gì đó, lại nghe thấy Sở Quốc Thiên mở miệng, nói: “Được rồi, tôi lập tức đưa cô trở về Hoan Châu, đến lúc đó cô ở Vạn Thịnh Tân Thành, cũng đừng trở về nhà họ Vương."
Nói xong lời này, anh liền đi ra phòng bệnh, đầu tiên là nhờ viện trưởng sắp xếp một chiếc xe cấp cứu đưa Uông Giai Kỳ trở về Hoan Châu, sau đó lại dặn dò Triệu Thiên Hoằng và đám người Nam Cung Thế cần phải giải quyết xong vấn đề chữa bệnh ở nơi này, lúc này mới móc di động ra gửi mệnh lệnh cho từng người Quách Tiên Nhan và Dương Cảnh.

Long thiên dưỡng bị trọng thương, nhà họ Long nhất định sẽ không chịu để yên, anh không sợ, nhưng lại không muốn người nhà của mình bị liên lụy, huống chi, bối cảnh của nhà họ Long chắc hẳn là rất lớn, nếu không cũng sẽ không khiến cho Đạo Hoàng và Thanh Phong Môn đều bắt chước theo mà làm.

Nhưng anh chưa bao giờ nghe nói qua Yên Kinh có gia tộc họ Long, cho nên anh nghi ngờ nhà họ Long này nhất định là gia tộc ngầm nào đó, cho nên vì để đề phòng bất chắc, anh vẫn quyết định để cho Quách Tiên Nhan và Dương Cảnh chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Sở Quốc Thiên sắp xếp xong tất cả, chính vào lúc anh chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên, một tiếng chuông di động dồn dập vang lên, anh nhìn thoáng qua thông báo hiển thị, không khỏi mày nhăn lại..

Bình Luận (0)
Comment