Có Chồng Là Thần Y

Chương 338


**********
Chính vào lúc Sở Quốc Thiên đang nghĩ mấy vấn đề này, bỗng nhiên, cửa phòng bệnh mở ra, Triệu Mai Hương và Lâm Thanh Di lần lượt đi ra.

“Tên phế vật này sao còn ở đây?” Triệu Mai Hương thấy Sở Quốc Thiên còn ở cửa, không khỏi chán ghét mắng một câu.

“Mẹ, chỗ này nơi đông người, mẹ bớt tranh cãi đi.” Lâm Thanh Di vội vàng lôi kéo Triệu Mai Hương, thấp giọng khuyên nhủ
“Nơi đông người thì đã làm sao kẻ phế vật này còn sĩ diện sao? Thanh Di, đừng trách mẹ tàn nhẫn, con cần phải ly hôn với cậu ta!” Triệu Mai Hương không dao động nói.

“Được rồi mẹ, chẳng phải mọi người chưa phòng vip sao? Chúng ta hoàn thành thủ tục xuất viện thì mau chóng trở về thuê nhà đi.” Lâm Thanh Di nói rồi liền đẩy Triệu Mai Hương đi làm thủ tục xuất viện.

Triệu Mai Hương vốn dĩ đang muốn quở trách Sở Quốc Thiên vài câu, nhưng không chịu nổi con gái năn nỉ, cuối cùng chỉ oán hận trừng mắt liếc nhìn Sở Quốc Thiên một cái, dìu Lâm Thanh Di chân vẫn chưa tiện đi lại đi làm thủ tục xuất viện.


Sở Quốc Thiên cũng không nhàn rỗi, khi hai mẹ con đang làm thủ tục, anh và cùng Lâm Minh Quang ở phòng bệnh thu dọn hành lý, sau đó, một nhà bốn người lại đi tới ngôi nhà mới thuê.

Sắp xếp hành lý xong, Sở Quốc Thiên đang định đi nhà trẻ đón Bảo Nhi, bỗng nhiên, Lâm Thanh Di gọi anh lại, nhẹ giọng hỏi: “Người trước đó tìm anh là ai vậy?”
“Không quen lắm.” Sở Quốc Thiên mập mở trả lời lại một câu.

“Em nghe nói anh ta đến từ Yên Kinh nhà họ Sở, có phải anh có chuyện gì lừa gạt em hay không?” Lâm Thanh Di nói rồi gắt gao nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên.

Sở Quốc Thiên sửng sốt, không ngờ rằng Lâm Thanh Di đến cả chuyện này lại có thể biết.

Nhìn vẻ mặt không tốt của Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên suy nghĩ, liền nhẹ giọng trả lời: “Coi như là thân thích đi, em chắc hẳn là cũng biết anh và mẹ anh bị đuổi đi, chuyện của nhà họ Sở anh không muốn nhắc đến nhiều, cũng không phải cố ý gạt em.”
Nghe được lời nói tràn đầy sự xin lỗi của Sở Quốc Thiên, trong lòng Lâm Thanh Di mềm nhũn, vừa nghĩ đến cảnh ngộ bi thảm của Sở Quốc Thiên và mẹ anh, trong lúc nhất thời lại cảm thấy thương cảm.

“Thanh Di, nếu như không có chuyện gì, thì anh đi đón Bảo Nhi tan học trước nhé?” Sở Quốc Thiên thấy không khí có chút không đúng, vội vàng nói một câu.

“Từ từ!”
Nào biết, Lâm Thanh Di lại gọi anh lại một lần nữa, hỏi: “Sở Quốc Thiên, nghe nói bên phía Giai Kỳ đã xảy ra chuyện, mấy ngày nay anh là vì chuyện của cô ấy mà bận việc sao?”
“Không sai, nhưng đã xử lý xong rồi.” Sở Quốc Thiên gật gật đầu, không nhiều lời.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Lâm Thanh Di nghe vậy, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm nói: “Nhưng phòng khám kia của cô ấy cũng phải bán đi, sau này anh cũng không có công việc chính thức…."
“Vì vậy nên?” Sở Quốc Thiên cười, cuối cùng anh đã hiểu mục đích thật sự mà Lâm Thanh Di tìm mình.


“Vì vậy hay là anh tới Y Dược Thanh Di chúng em đi làm đi.” Lâm Thanh Di mở to mắt, tức giận nói.

“Chuyện này thích hợp không?” Sở Quốc Thiên ngạc nhiên.

“Có cái gì không thích hợp, anh cũng hiểu y thuật, cho dù không thể làm cấp cao, cùng lắm thì làm từ cấp dưới thấp nhất, em tin với tài năng của anh, nhất định có thể ngẩng đầu!”
Lâm Thanh Di nói tới đây, sắc mặt lại buồn bã nói: “Anh cũng thấy thái độ của mẹ em rồi, hiện tại bà ấy ước gì hai chúng ta ly hôn, sau đó gả em cho Chủ tịch Sở, anh là bố của Bảo Nhi, cho dù không vì em, cũng phải làm chút gì hy sinh vì Bảo Nhi chứ?”
Sở Quốc Thiên bừng tỉnh, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thanh Di dường như cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Chủ tịch Sở, anh không khỏi trêu ghẹo nói: “Chủ tịch Sở không phải khá tốt sao? Tuổi còn trẻ đã sáng lập ra Y Dược Thanh Di, hơn nữa y thuật cũng nổi tiếng, không biết bao nhiêu người con gái muốn có được anh ta, em thật sự không biết sao?”
“Sở Quốc Thiên, anh nói bậy bạ gì đó, anh coi Lâm Thanh Di em là loại người nào?!”
Nào biết, lời kia của Sở Quốc Thiên vừa thốt ra, sắc mặt Lâm Thanh Di liền lạnh lùng, trách cứ một câu.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lâm Thanh Di, lúc này Sở Quốc Thiên mới biết mình đã đùa quá trớn, chính vago lúc anh đang chuẩn bị nói cái gì đó, rồi lại nghe thấy Lâm Thanh Di tiếp tục nói: “Tuy rằng em sinh Bảo Nhi cho anh, nhưng trước nay anh cũng chưa từng biết rõ về em, càng không hiểu em!”
“Không sai, điều kiện của Chủ tịch Sở quả thật vô cùng tốt, có thể nói là kim cương Vương lão ngũ, nhưng Lâm Thanh Di em là loại con gái tham lam hư vinh sao? Nếu như em là loại con gái này, sẽ phải chịu tủi nhục hơn sáu năm sao? Nếu như anh không muốn ở bên em, em có thể cho anh một cơ hội, nhiều nhất một năm, chúng ta sẽ ly hôn trong hoà bình, đến lúc đó không ai quấy rầy ai!”
Lâm Thanh Di càng nói càng kích động, ánh mắt nhìn Sở Quốc Thiên tràn đầy oán hận và ủy khuất, bao nhiêu cảm giác trống vắng hãi hùng, cô đều chờ đợi Sở Quốc Thiên cũng có thể giống như bao người chồng khác, quan tâm săn sóc cô, che chở, nhưng lý tưởng và hiện thực, chung quy vẫn là có một khoảng cách tồn tại không thể vượt qua.....!
Xoa xoa nước mắt nơi khoé mắt, Lâm Thanh Di nức nở nói: “Trước đó, em chỉ nghĩ anh đồng ý với em một điều kiện, cho dù là vì em hay là vì Bảo Nhi, anh đồng ý không?”
“Em nói đi.” Sở Quốc Thiên thở dài nói.


“Sau này anh phải khai rằng làm việc ở Y Dược Thanh Di, sau này những ngày được phát tiền lương, em sẽ lén chuyển một khoản tiền riêng vào trong thẻ của anh, không thể để bố mẹ em biết.

Hơn nữa muốn để cho bọn họ biết rõ hiện tại anh đã cống hiến vì gia đình này, cho dù anh không kiếm được đồng tiền lớn, ít nhất cũng sẽ không làm cho bọn họ lâu lâu lại cười nhạo anh, chỉ cần bọn họ không ép chúng ta ly hôn, anh làm gì em đều mặc kệ anh, anh.....!anh hiểu ý em không?”
“Chuyện này…." Sở Quốc Thiên nhíu mày.

“Không có chuyện này không này, em hy vọng trước khi hai chúng ta ly hôn, anh có thể ưỡn ngực làm người, không được bị bất kỳ kẻ nào châm biếm.” Lâm Thanh Di nói rồi liền bước về phòng, nhưng mới vừa đi hai bước, liền dừng lại.

“Nếu Giai Kỳ không sao, sau này anh cũng không cần ở lại chỗ cô ấy, suy cho cùng, anh là người đã có gia đình, đừng để người ta nói những lời phàn nàn, căn nhà thuê này có ba phòng, một mình em để lại cho anh một gian phòng.” Nói xong bèn đóng phịch cửa lớn lại.

Nhìn của lớn đã đóng chặt, nghĩ lại ngữ khí của câu nói cuối cùng Lâm Thanh Di nói, Sở Quốc Thiên không khỏi bật cười, cô ngốc này, đây là đang ghen sao....

Bình Luận (0)
Comment