Có Chồng Là Thần Y

Chương 367


**********
Lâm Thanh Di có chút mê man, quả thật trước đây cô rất hận Sở Quốc Thiên, dù là trong thời gian này anh có trở về Hoan Châu thì cũng không thay đổi cách nghĩ của cô nhiều lắm.

Nhưng mà thẳng tới lúc này, cô nhìn thấy Bảo Nhi vì chuyện liên quan đến Sở Quốc Thiên mà lúc thì vui vẻ, lúc thì mất mát, cô mới phát hiện Bảo Nhi thật sự cần người bố Sở Quốc Thiên này.

Hơn nữa vì có Sở Quốc Thiên ở đây, quả thật Bảo Nhi nhận được rất nhiều, cũng hoạt bát, vui vẻ hơn trước, thậm chí trong lòng cô cũng nghĩ, nếu ba người bọn họ vẫn có thể như vậy thì tốt biết bao?
Trong lòng Lâm Thanh Di dao động nhưng mà bảo cô lại làm như không có việc gì, tha thứ Sở Quốc Thiên, tiếp nhận Sở Quốc Thiên, cô tự nhận cô không làm gì, cho nên nhìn đôi môi trề xuống của Bảo Nhi, dù là trong lòng cô rất khó chịu nhưng mà cô sẽ không dễ dàng thỏa hiệp đâu.

Sở Quốc Thiên thu hết biểu cảm của Lâm Thanh Di vào đáy mắt, anh thầm thở dài trong lòng một tiếng, ngay khi anh chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại trong túi không đúng lúc mà reo lên.

“Nói!” Sở Quốc Thiên đi sang một bên, lạnh lùng nói.


Quách Tiên Nhan ở bên kia điện thoại run hết cả người, cậu ta biết mình lại phá chuyện tốt của Sở Quốc Thiên nữa rồi, nhưng mà lập tức, cậu ta kiên trì nói: “Anh Thiên, nhà họ Sở tới, sau khi em biết tin thì em đã đưa bọn họ tới Y dược Thiên Di, anh xem xem anh có muốn tới gặp không..." App
Nhà họ Sở? Sở Quốc Thiên nhướng mày, anh biết, sở dĩ nhà họ Sở phải người đến nhanh như vậy là vì chuyện anh giết tên thanh niên nhà họ Sở ở khách sạn Hồng La Loan lúc trước.

Nhà họ Sở phát hiện không liên lạc được với tên thanh niên đó thì chắc chắn lại phải người đến điều tra.

Nghĩ đến đây, anh liền thản nhiên nói: “Để bọn họ chờ!”
Cúp máy, đầu tiên Sở Quốc Thiên trưng cầu ý kiến của hai mẹ con, được hai người đồng ý thì Sở Quốc Thiên liền đưa hai người về căn nhà đã thuê, tiếp đó mới đi tới Y dược Thiên Di.

“Anh Thiên!” Chờ anh đỗ xe xong thì Quách Tiên Nhan đứng đợi đã lâu vội vàng lại đón.

Lần này Sở Quốc Thiên cũng không có dùng diện mạo thật mà vẫn dịch dung như mấy lần trước, Dù sao thì đây vẫn chưa phải là lúc để nhà họ Sở biết anh chính là thần y Sở.

Quách Tiên Nhan đi trước dẫn đường, hai người nhanh chóng đi đến một căn phòng họp.

Lúc này trong phòng họp có mấy người đẹp trai xinh gái đang ngồi nghiêm chỉnh, cũng không có nói gì.

Cầm đầu là một gã đàn ông trung niên, lưng rộng, trên người gã mặc một bộ âu phục hưu nhàn, hai tay để ở sau lưng, đứng trước khung cửa sổ lớn nhìn xe cộ tấp nập ở Hoan Châu.

Nghe thấy tiếng mở cửa, gã không quay đầu mà nói: “Thần y Sở, muốn gặp được anh đúng là không dễ dàng, thế mà lại để chúng tôi đợi hơn một tiếng đồng hồ.

Sở Quốc Thiên kéo nhếch khỏe miệng, nhẹ giọng hỏi: “Mấy người tìm họ Sở tôi đây có việc gì sao?”
Lời này vừa nói ra, người đàn ông trung niên liền xoay người lại, hiện ra gương mặt chữ điền đầy nghiêm nghị, một mực nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên: “Thần y Sở, tôi không muốn nhiều lời với anh, chúng tôi đặc biệt tới tìm anh là đã nhận người về!”
“Nhận người về? Có ý gì chứ?” SỞ Quốc Thiên nhướng mày, nghi hoặc hỏi.


“Có ý gì? Người của nhà họ Sở chúng tôi đến Hoan Châu tìm cậu, kết quả không biết sống chết, không rõ tung tích, anh cảm thấy chúng tôi tới là nhận ai?”
Sở Quốc Thiên cười cười, đương nhiên anh biết người đàn ông trung niên muốn tìm chính là cậu thanh niên đã bị anh giết chết ở Hồng La Loan, nhưng mà biết thì biết, đương nhiên anh sẽ không ngu mà hồ đồ thừa nhận.

Hơn nữa anh vẫn luôn công nhận năng lực làm việc của Dương Cảnh, cho dù thật sự có để lại đuôi thì không phải vẫn còn Quách Tiên Nhan hay sao? Cho nên anh không hề lo lắng nhà họ Sở sẽ phát hiện anh đã kết thúc sinh mệnh cho thanh niên nhà họ Sở.

“Anh cười cái gì?” Người đàn ông trung niên thấy Sở Quốc Thiên không nói lời nào, ngược lại còn cười, không khỏi nhưởng mày.

Sở Quốc Thiên lắc đầu nói: “Ngài Sở đúng không? Tôi không biết rốt cuộc anh nói ai, trong khoảng thời gian này tôi cũng chưa từng thấy người của nhà họ Sở mấy người, nếu ông có muốn tìm người thì chắc là đã đi sai chỗ rồi.” App
“Thần y Sở, tất cả mọi người đều là người có thân phận, chúng ta không cần phải giấu diếm chứ?” Sắc mặt người đàn ông trung niên tối đen, nhịn mà nói.

“Nếu ngài Sở không tin thì có thể đi báo cảnh sát, tôi thật sự không biết ông đang nói gì?” Sở Quốc Thiên phủ nhận nói.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Sở Quốc Thiên, người đàn ông trung niên nheo mắt lại, rầu rĩ nói: “Thần y Sở, vốn tôi còn tưởng rằng anh lại một người có tiếng, kết quả là nghe danh không bằng gặp mặt, không ngờ anh lại là kiểu người như vậy! Tạm biệt!”
Nói xong, gã cũng không chờ Sở Quốc Thiên trả lời đã phất bàn tay to lên, dẫn theo những người khác rời khỏi phòng họp.


Đợi đến khi nhà họ Sở đi hết, Quách Tiên Nhan ở bên cạnh mới lên tiếng hỏi:
“Anh Thiên, bọn họ cứ vậy mà đi à?”
“Yên tâm, nếu bọn họ không quan tâm xa xôi như vậy mà đi từ Yên Kinh đến Hoan Châu, đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy đâu.

Lão Thất, báo cho Dương Cảnh và Trương Hùng phải theo dõi chặt chẽ đám người này, điều kiện tiên quyết là khống sử dụng lực lượng chính phủ, dùng hết khả năng bảo đảm an toàn cho mình!”
“Vâng!” Quách Tiên Nhan vuốt cằm, bỗng nhiên cậu ta nhớ tới gì đó, lại nói: “Anh Thiên, vừa rồi chị dâu đi đến công ty làm.”
Hå?
Sở Quốc Thiên chau mày, không ngờ tới Lâm Thanh Di lại đi theo anh đến Y dược Thiên Di, khó trách khi nãy còn bảo hai người họ đi chơi chút đi, cô lại cứ muốn về nhà, thì ra là vì muốn đi làm.

“Lão Thất, cậu âm thầm bảo vệ chị dâu cậu, có chuyện gì giải quyết không được thì cứ liên lạc với tôi.” Nói xong câu này, Sở Quốc Thiên liền rời khỏi Y dược Thiên Di.

Song, anh vừa trở lại nhà cho thuê, ôm lấy Bảo Nhi, mặt Triệu Mai HUông Kim Liên lạnh như sương, nói: “Sở Quốc Thiên, cậu đi vào đây với tôi chút!”.

Bình Luận (0)
Comment