Có Chồng Là Thần Y

Chương 422


**********
Chương 422: Nước cờ đầu
Gương mặt Sở Anh Ngọc biểu lộ ra vẻ rất chân thành, nhưng sau khi Sở Quốc Thiên nghe xong thì ánh mắt đột ngột lạnh lẽo lại.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong ánh mắt của Sở Quốc Thiên, Sở Anh Ngọc không biết vì cái gì mà cảm thấy được sau lưng mình lạnh toát cả sống lưng, mà kỳ lạ hơn chính là cô ấy luôn cảm giác mình gặp qua ánh mắt này ở chỗ nào đó rồi.

“Sở Anh Ngọc, tôi hỏi cô một chuyện.” Ngay lúc Sở Anh Ngọc còn rơi vào suy nghĩ thì bất chợt Sở Quốc Thiên nói ra một câu.


“Anh cứ hỏi đi.” “Cô là đại diện cho nhà họ Sở tới đúng không? Vậy đây là nhà họ Sở đang muốn nhận lỗi với tôi hay sao?” “Nhận lỗi?”
Sở Anh Ngọc nhưởng mày, địa vị và thân phận của nhà họ Sở lớn tới mức nào sao lại có thể nhận lỗi với người ta, mà đối tượng còn là Sở Quốc Thiên cơ chứ?
Sở Anh Ngọc lắc đầu, dứt khoát trả lời: “Anh nghĩ nhiều rồi.

“Được, tôi đã biết.” Sở Quốc Thiên cũng không hỏi nhiều thêm, gật đầu, rồi đứng lên.

Thấy Sở Quốc Thiên muốn đi, Sở Anh Ngọc lại đứng lên lần nữa, “Sở Quốc Thiên, anh có thể nghĩ cẩn thận lại một chút, đây chính là cơ hội duy nhất để anh trở về dòng họ, bỏ qua cơ hội này sẽ không có cái nào nữa đâu.

“Tôi mà thèm về lại cái dòng họ đó à?” Sở Quốc Thiên liếc Sở Anh Ngọc một cái, thản nhiên nói: “Đối với tôi mà nói, nhà họ Sở cũng không phải là chỗ tốt lành gì, tôi ở đâu cũng đều tốt và tự do hơn ở nhà họ Sở nhiều.” “Anh...!“Cô không cần nói nữa, tôi có thể chịu trách nhiệm được, nói cho cô biết, lần này nhà họ Sở không nhận lỗi với tôi cũng không sao cả, nhưng cô phải nhớ kỹ, bọn họ sẽ nhanh chóng phải tới nhận lỗi với tôi thôi.”
Sở Quốc Thiên nói xong câu này thì không ở lại nữa, sải bước đi ra phía ngoài cửa.

Nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi của Sở Quốc Thiên, đầu óc của Sở Anh Ngọc trống rỗng một mảnh, để cho nhà họ Sở nhận lỗi với Sở Quốc Thiên, nói đùa cái gì vậy?
Một dòng tộc đã đuổi con cháu ra khỏi dòng họ, mà tên đó lại luôn là kẻ tệ hại ở thành phố Hoan Châu, nếu nhà họ Sở thật sự nhận lỗi với anh vậy chẳng phải là trò cười cho người trong thiên hạ hay sao? “Anh đứng lại đó cho tôi!”
Thấy Sở Quốc Thiên sắp rời khỏi, một tên con cháu của nhà họ Sở lập tức quát to một tiếng.

“Để cho anh ta đi đi.” Sở Anh Ngọc lên tiếng ngăn cản “Nhưng mà..." lại.


“Không có gì là có thể hay không, anh ta đã đưa ra lựa chọn của mình rồi, chúng ta cũng không cần chậm trễ thời gian nữa.” Ánh mắt của Sở Anh Ngọc vẫn dừng lại trên bóng lưng của Sở Quốc Thiên như cũ.

"Vậy cô Anh Ngọc, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?” “Cởi chuông phải do người buộc chuông, chúng ta phải đi tìm thần y Sở!” “Nếu không may người ta không gặp chúng ta thì sao đây?" “Anh ta nhất định sẽ gặp chúng ta thôi”
Hai mắt của Sở Anh Ngọc nhíu lại, cười khinh một tiếng: “Bời vì chúng ta sẽ dẫn theo Lâm Thanh Di đi tìm anh ta cơ mà.”
Cả đám con cháu nhà họ Sở nghe vậy thì trong nháy mắt lập tức hiểu rõ ý tứ của Sở Anh Ngọc, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, dường như thấy được ánh sáng ngày mới trong mắt nhau.

Ủng hộ team chúng mìn*h bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Ở Y Đạo Môn.

Sau khi được bác sĩ trị liệu xong, bà cụ Trịnh cũng đã khôi phục được ý thức, mà đám con cháu của nhà họ Lâm đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Thấy sắc mặt của Lâm Minh Quang cũng khá hơn một chút thì Triệu Mai Hương nhịn không được nói: “Bây giờ mẹ ông đã tỉnh lại rồi, bác sĩ nói cũng không có vấn đề gì lớn, chúng ta trở về đi.”
Theo bản năng Lâm Minh Quang muốn từ chối nhưng nhìn thấy sắc mặt của Triệu Mai Hương đầy vẻ u ám thì lập tức gật đầu nói: “Được." "Hừ, thật đúng là tai họa nghìn năm mà, rõ ràng bà già kia đã sắp không vượt qua được nữa rồi vậy mà còn tỉnh lại, thật là mạng lớn mà.” Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Lâm Minh Quang, Triệu Mai Hương nhỏ giọng chửi bậy một câu “Bà xã à, sao bà lại có thể nói như vậy, đây chính là mẹ tôi mà!" “Đó là mẹ ông thôi!” Triệu Mai Hương không hề nhượng bộ chút nào, hừ lạnh một tiếng rồi dẫn đầu đi ra ngoài.

Trong lòng Lâm Minh Quang vô cùng xấu hổ, ông ta chỉ biết vừa rồi Triệu Mai Hương nói như vậy là cố ý cho bà cụ nghe được, chỉ là việc đã tới nước này rồi, ông ta cũng không biết nói gì cho tốt, sau khi lên tiếng chào hỏi xong thì cũng theo sát bà ta đi ra ngoài.

Thế nhưng ông ta còn chưa đi được bao xa thì nghe thấy tiếng hô của vợ mình: “Chủ tịch Quách?”.

Bình Luận (0)
Comment