Có Chồng Là Thần Y

Chương 463


“Rất đơn giản, nếu như cậu thua tôi cũng sẽ không giết cậu, nhưng sẽ phế đi tay chân của cậu, sao hả?” "Rất hợp lý.

Sở Quốc Thiên nghiêm túc gật đầu.

Nhưng mà lúc này, Long Thiên Dưỡng lại lên tiếng: “Lão gia chủ, như thế cũng quá hời cho tên họ Sở khốn kiếp này rồi.

Lão gia chủ, ông tuyệt đối không thể nương tay!” Long Thiên Dưỡng hận không thể nhai tươi nuốt sống Sở Quốc Thiên, làm gì có thể chấp nhận kết cục như vậy.

Nhưng mà sau lời nói đó của anh ta, chỉ thấy ông cụ nhà họ Long lạnh nhạt nói: “Người đâu, đánh gãy tay chân của con sâu mọt Long Thiên Dưỡng này, tổng vào địa lao.

Không có sự cho phép của tôi, không ai được tới thăm nó!”
Ầm! Mọi người nghe qua giống như bị sét đánh ngang “Trời ạ, tống vào địa lao?” “Sao lại như thế?” "Lão gia chủ sao có thể ra lệnh như vậy được?”

Lời bàn tán của mọi người khiến vợ chồng Long Vạn Trường run bần bật.

“Lão gia chủ, con...!Con trai Thiên Dưỡng của con rất cuộc đã phạm phải tội gì, sao...!Tại sao ông lại trừng phạt nó như thế?” Long Vạn Trường hai mắt đỏ hoe nhìn ông cụ nhà họ Long nói.

Thế nhưng Lão gia chủ nhà họ Long nghe xong trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh lùng đáp: “Mầm tai họa hôm nay của nhà họ Long tôi toàn bộ nguyên nhân đều do Long Thiên Dưỡng tạo nên, nói cách khác trực tiếp hơn thì nó chính là tội nhân thiên cổ của nhà họ Long này! Người đầu, dắt đứa cháu thối tha này đi cho tôi!” “Vâng, thưa Lão gia chủ!”
Vài người con cháu nhà họ Long nghe theo lệnh mà làm, nhanh như chớp đã đánh gãy tay chân của Long Thiên Dưỡng.

“Á!”
Long Thiên Dưỡng tức khắc không thể nhịn được mà hét thảm lên một tiếng, cảnh tượng khiếp đảm như này khiến mọi người ở đó đều không nỡ nhìn thẳng.

“Thiên Dưỡng!”
Vợ chồng Long Vạn Trường kinh hãi hét lên như bị điên, bọn họ muốn chạy tới chỗ Long Thiên Dưỡng nhưng chưa gì đã bị người của ông cụ ngăn lại.

“Việc tới nước này đã tới mức ảnh hưởng tới sự tồn vong của dòng họ rồi, cho dù kết cục có như thế nào thì người có lỗi phải nên chịu trách nhiệm.

Nếu như qua được chuyện này, nhà họ Long không bị triệt hạ, tới lúc đó cũng sẽ có thêm một đợt thanh lý môn hộ quy mô lớn nữa!” Vẻ mặt của ông cụ vô cùng nghiêm túc nói.

Mọi người nghe vậy đều im thin thít.

Lão gia chủ nhà họ Long nhìn một vòng xung quanh, thấy không có ai dám nói chuyện nữa mới hừ lạnh, thoáng nhìn về phía Sở Quốc Thiên nói: “Cậu bạn trẻ, như vậy cậu đã hài lòng rồi chứ?” “Cụ ông làm việc công tư phân minh, xử lý công bằng, Sở Quốc Thiên tôi đây không có ý kiến gì nữa.

“Nếu cậu bạn trẻ đã không có ý kiến gì vậy chuyện kể tiếp chính là chuyện của hai chúng ta.


Dù sao, uy nghiêm của nhà họ Long không thể nào bị tổn hại!” Lão gia chủ sít sao nhìn về phía Sở Quốc Thiên nói.

"Được thôi, nhưng mà tôi có một điều kiện.” Sở Quốc Thiên nói.

“Sao hả, giờ đã biết sợ rồi à?" Long Hải Cung hừ lạnh.

Sở Quốc Thiên chẳng hề liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái, chỉ nhìn về phía ông cụ nói: “Cụ ông, trước đó ông nói để tôi tiếp được ba chiêu là được, nhưng với tư cách là thế hệ sau, tôi cảm thấy như thế thì có chút hời rồi.

Chi bằng cứ để tôi tiếp mười chiêu của ông thế nào?” Nhớ đọc truyện trên Тг*цуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Mười chiêu!
Cả đám người ở đó đều nín thở nhìn Sở Quốc Thiên bằng đôi mắt không thể tin được.

Nên biết người ở đây đều không phải người tầm thường, bọn họ biết được đạo lý quyền cước không có mắt.


Hơn nữa, người ra tay lại là Lão gia chủ người mạnh nhất nhà họ Long.

Lão gia chủ với tư cách là người đã được tổ tiên nhà họ Long đã qua quá trình sàng lọc kỹ càng mà chọn lấy, cho dù có là người nằm trong danh sách cao thủ giỏi võ nhất cả nước Viễn, phóng tầm nhìn toàn quốc đi nữa có mấy ai có thể dám nói như thế chứ? Biểu hiện này của Sở Quốc Thiên quả thật là vượt ra khỏi tầm suy nghĩ của tất cả mọi người, nhưng cũng không có ai cảm thấy anh là đối thủ của Lão gia chủ.

Dù sao thì Lão gia chủ đã sống nhiều năm vậy rồi, mặc dù đã lui mình ra khỏi võ đài nhưng ông cũng không phải là người bình thường có thể khiêu khích.

Ấy vậy mà Sở Quốc Thiên hiện tại thật sự là không coi dòng họ lâu đời này ra gì, đám con cháu nhà họ Long lập tức nổi giận.

“Hỗn láo! Sở Quốc Thiên kia, cậu cũng quá phách lối rồi đó!” “Lúc Lão gia chủ nhà chúng tôi tiếng tăm lấy lừng, còn không biết cậu đang ở đâu nữa kìa.

Thật sự là không biết trời cao đất rộng là gì!” “Còn trẻ tuổi đã mạnh miệng vậy rồi, cậu cũng không sợ chém gió nhiều quá sẽ gãy lưỡi sao ".

Bình Luận (0)
Comment