Có Chồng Là Thần Y

Chương 477


Dương Ngải Sinh vừa dứt lời, những nam nữ thanh niên khác lập tức không nhịn được mà bao vây lấy Sở Quốc Thiên.

Sở Quốc Thiên lại chỉ thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó nói với Dương Ngải Sinh: “Cậu chắc rằng cậu muốn ra tay à?” “Ông đây chắc chắn rồi!”
Thấy đến giờ phút này mà vẻ mặt của Sở Quốc Thiên vẫn lạnh nhạt không chút sợ hãi, Dương Ngải Sinh lập tức nổi giận ngập trời, đúng lúc anh ta chuẩn bị ra lệnh đánh lên thì một tiếng la bất chợt truyền đến.

“Dương Ngải Sinh, dừng tay lại!"
Nghe nói như thế, Dương Ngải Sinh giật thót mình, những người khác cũng nhìn về phía tiếng nói truyền đến.

“Dương Hạo Phương?” “Anh Dương?”

Sau khi nhìn thấy rõ người đến là Dương Hạo Phương, không chỉ đảm thanh niên nam nữ giật mình, mà cho dù là Dương Ngải Sinh cũng không khỏi ngạc nhiên.

Song, Dương Hạo Phương không để ý đến bọn họ mà lập tức đi về phía Sở Quốc Thiên, kích động nói: “Anh Sở, anh đã tới rồi!”
Sở Quốc Thiên gật đầu không nói gì.

Dương Hạo Phương cũng không để ý mà tiếp tục hỏi: “Anh Sở, bệnh tình của bác gái tôi thế nào rồi?” “Rất không tốt, tôi dự tính sẽ đưa dì Nhã Đan đến bệnh viện, chỗ này không thích hợp để ở lại.

Sở Quốc Thiên nói.

Nào biết Dương Hạo Phương nghe anh nói thế thì sắc mặt cứng đờ, nhìn sang đám người Dương Ngải Sinh, anh ta do dự nói: “Anh Sở, đi bệnh viện cũng được nhưng chỉ có thể đi bệnh viện nhỏ mà thoio “Có ý gì?” Sở Quốc Thiên nhíu mày.

Dương Hạo Phương chưa kịp trả lời, Dương Ngải Sinh đứng bên cạnh đã cười lạnh nói: “Anh Hạo Phương, anh nói lời này làm gì, mẹ em coi Sở Quốc Thiên như con ruột, lúc này phận làm con như anh ta đưa mẹ em đến bệnh viện tốt để chữa bệnh cũng không sai, anh không nên ngăn cản làm gì.

Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, trầm giọng quát: “Nếu cậu cũng biết đạo lý này thì tại sao đến bây giờ vẫn không đưa dì Nhã Đan đi bệnh viện?” “Tôi cũng rất bất đắc dĩ mà, lúc mẹ tôi bị đuổi ra khỏi nhà, gia tộc đã ra lệnh không cho một bệnh viện hay cá nhân nào giúp mẹ tôi cả, nếu không thì người đó chính là kẻ địch với cả nhà họ Dương!” Dương Ngải Sinh nhún vai nói.

“Vì sao lại bị đuổi đi, dì Nhã Đan đã làm sai cái gì sao?” Sở Quốc Thiên lạnh lùng hỏi.


Kết quả anh vừa mới hỏi như vậy, dù là Dương Ngải Sinh hay Dương Hạo Phương cũng đều liếc mắt tránh đi.

Cuối cùng vẫn là Dương Hạo Phương kề tại nói nhỏ: “Anh Sở, việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, mong anh hiểu cho!” “Sở Quốc Thiên, chúng tôi thật sự gặp không tiện đưa mẹ đi khám bệnh, nếu cậu không sợ phiền toái thì có thể thử xem.” Nhìn thấy dáng vẻ kề tại nói nhỏ của hai người, Dương Ngải Sinh bỗng nhiên cười cợt nói một câu “Dương Ngải Sinh! Cậu nói bậy bạ cái gì đó?” Dương Hạo Phương nghe vậy thì quát nhẹ một tiếng.

“Em nói gì sai à?” Dương Ngải Sinh bĩu môi nói.

Cập nhật nhanh nhất trên Т*гцyeлАРP.cом
Dương Hạo Phương oán hận lườm anh ta một cái, sau đó lại nhìn về phía Sở Quốc Thiên: “Anh Sở, nghe tôi, cho dù anh muốn đưa bác cả đi chữa bệnh thì cũng chỉ có thể đưa đi phòng khám nhỏ, nhất định không được đưa đến bệnh viện lớn!”
Phản ứng của hai người làm cho sắc mặt Sở Quốc Thiên càng khó coi hơn, tuy nhiên anh cũng không tiếp tục trung hỏi mà gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Nhận được câu trả lời của Sở Quốc Thiên, lúc này Dương Hạo Phương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Tuy nhiên ánh mắt anh ta lập tức lại trở nên phức tạp.

Bởi vì anh ta từng âm thầm điều tra thân phận của Sở Quốc Thiên, biết rõ thật ra Sở Quốc Thiên là đứa con bị nhà họ Sở đuổi ra khỏi nhà, chẳng qua anh ta rất biết điều, thấy Sở Quốc Thiên không muốn để lộ thân phận cho nên cũng không nói ra.

Dương Ngải Sinh biết Dương Hạo Phương ở đây, anh ta cũng không thể làm gì Sở Quốc Thiên được, thì thế nháy mắt với đảm thanh niên nam nữ, ý bảo bọn họ bình tĩnh.

Chẳng mấy chốc, xe cứu thương đi tới, Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di tự mình đưa Dương Nhã Đan lên xe, sau đó cùng đi đến bệnh viện..

Bình Luận (0)
Comment