Có Chồng Là Thần Y

Chương 479


“Cái gì?”
Trong lòng bác sĩ Vương chấn động kịch liệt, anh ta nhìn phương pháp lạ thường của Sở Quốc Thiên nhưng quỷ thần xui khiến thế nào khiến anh ta cũng không ngăn cản Sở Quốc Thiên lại.

Một nhân viên y tế khác lại cau chặt mày, muốn ngăn cản, nhưng thấy bác sĩ Vương cũng không tỏ thái độ gì, bọn họ suy nghĩ một chút rồi cũng không nói nhiều nữa.

Sở Quốc Thiên cũng không để ý suy nghĩ trong lòng của những người này, lúc này toàn bộ tâm trạng và tinh thần của anh đều đặt hết trên người của Dương Nhã Đan, mà theo cách anh không ngừng trị liệu, kim châm cứu đầm trên người Dương Nhã Đan cũng càng ngày càng nhiều.

Dù một nhóm nhân viên y tế không muốn nhiều chuyện, nhưng khi thấy mọi chuyện càng lúc càng không thể tưởng tượng nữa, họ cũng không nhịn được mà nhỏ giọng bàn bạc.

“Người này là ai vậy? Sao còn muốn châm cứu nữa chứ?" “Đúng vậy đó.


Phương pháp châm cứu của người này chưa từng thấy qua, khi anh ta hạ châm cũng không thèm nhìn theo, có đáng tin cậy không đây?” “Bác sĩ Vương, anh nhanh chóng ngăn anh ta lại đi, nếu cái này có chuyện gì xảy ra, chúng ta đều phải gánh vác hết trách nhiệm đấy!”
Nhưng bác sĩ Vương lại không đáp lại bất kỳ lời nào, đôi mắt của anh ta đã sớm bị phương pháp châm cứu tuyệt diệu của Sở Quốc Thiên hấp dẫn, nên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tay của Sở Quốc Thiên, giống như sợ mình sẽ bỏ lỡ cái gì đó.

“Bác sĩ Vương...!
Mãi cho tới khi có một y ta đụng vào người bác sĩ Vương, anh ta mới bị kéo về thực tại, chỉ là anh ta lại vội vàng phất tay ngăn cản mọi người đừng lên tiếng, không nên làm phiền bên kia.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà cuối cùng Sở Quốc Thiên cũng dừng động tác trên tay lại, sau đó lại thở mạnh ra một hơi.

Trái lại cả người Dương Nhã Đan lại giống như con nhím, trên người trải rộng những cây kim châm cứu dài ngắn khác nhau, dưới ánh đèn hắt cái bóng xuống thì những cây kim châm cứu càng thêm loé sáng.

“Này!”
Bác sĩ Vương thấy thế thì vội vàng chuẩn bị khăn nóng đưa cho Sở Quốc Thiên.

Sở Quốc Thiên cũng không từ chối, sau khi nói cảm ơn thì lập tức nhận lấy, xoa xoa mồ hôi trên trán.

Một màn khác thường này khiến cho một nhóm nhân viên y tế càng thêm hoang mang, đây chính là bác sĩ Vương đấy.

Là bác sĩ trẻ tuổi đầy ưu tú ở bệnh viện thành phố, một người luôn làm ngôi sao được mọi người hâm mộ như anh ta, vậy mà lại làm trợ thủ cho người khác sao?

Bác sĩ Vương thấy Sở Quốc Thiên lau mồ hôi xong, vội vàng đi lên, kích động hỏi: “Người anh em này, xin hỏi anh là bác sĩ của bệnh viện nào vậy? Phương pháp châm cứu của anh quá thần kỳ rồi, thật sự làm cho họ Vương tôi học hỏi được không ít bài học bổ ích!”
Chỉ là Sở Quốc Thiên cũng không trả lời thẳng, mà anh hờ hững nói: “Bác sĩ Vương đúng không? Bây giờ tình huống bệnh nhân của anh vẫn còn rất tệ, tôi muốn các người nhanh chóng chuẩn bị thuốc để cho bà ấy dùng kịp thời.

ТrцуeлАРР.cом* trang web cập nhật nhanh nhất
Sở Quốc Thiên nói xong câu này thì đưa ánh mắt nhìn về phía những cây kim châm cứu dài ngắn bất đồng trên người Dương Nhã Đan.

Bác sĩ Vương đụng phải cục than lạnh lùng, nhưng cũng không có tức giận, sau khi ra hiệu xong thì vội vàng bảo nhân viên y tế chuẩn bị thuốc.

Mà lúc này, Sở Quốc Thiên lại cau mày, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào những cây kim châm cứu dài ngắn kia.

Lục phủ ngũ tạng của Dương Nhã Đan dường như đều bị suy thoái hết rồi, loại hiện tượng kỳ lạ như này đúng ra phải là do trúng độc mới đúng, nhưng vừa rồi Sở Quốc Thiên có kiểm tra qua, lại không phải do trúng độc.

Cho nên, anh đang suy nghĩ xem cuối cùng trên người Dương Nhã Đan đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ do nhà họ Dương gây nên sao?

Sở Quốc Thiên nhớ lại phản ứng trước đó của Dương Nhã Đan và Dương Ngải Sinh, anh biết nếu mình tùy tiện đi tới nhà họ Dương hỏi thì cũng không có ích lợi gì, đã như vậy còn không bằng để cho người ta đi thăm dò một chút coi có chuyện gì đã xảy ra với Dương Nhã Đan.

Nghĩ thế này, anh lập tức gọi điện thoại cho Quách Tiên Nhan, kết quả anh vừa móc điện thoại ra, cửa phòng cấp cứu đã bị người ta điên cuồng đập vang.

Một nhóm nhân viên y tế giật nảy mình, cuối cùng, vẫn là một y tá trẻ tuổi nhìn thoáng qua ngoài thông qua cửa số trong suốt, ngay lập tức muốn đi mở cửa.

“Ai ở bên ngoài vậy?” Bác sĩ Vương hỏi.

“Viện trưởng!”.

Bình Luận (0)
Comment