Có Chồng Là Thần Y

Chương 516


**********
Chương 516: Bia đỡ đạn
Lời cậu Minh vừa ra khỏi miệng, vài tên nam sinh vóc người khôi ngô nhanh chóng chạy về phía hai người Sở Quốc Thiên, ngăn cản đường đi của bọn họ.

"Tránh ra." Dương Lệ Nga quát nhẹ, thế nhưng không có kết quả.

Đúng lúc này, cậu Minh đã đến gần cô ta.

Bên môi anh ta vẫn là nụ cười ấm áp như cũ, anh ta nói: "Lệ Nga, em còn chưa đồng ý làm bạn gái anh mà." "Tại sao tôi phải đồng ý làm bạn gái anh?"
Ai ngờ, Dương Lệ Nga lại cười một cách lạnh lùng, không nhịn được nói: "Cậu Minh, tôi không thích anh, xin anh sau này đừng có tiếp tục đến dây dưa với tôi nữa, có được không? Tôi đã bị Mạc Diễm Diễm bắt nạt đủ thảm rồi, anh đi tìm chị ta đi nhé?"
Đáng tiếc là cậu Minh không hề bị lay động, anh ta đợi Dương Lệ Nga nói xong, khẽ cười nói: "Tuy rằng Mạc Diễm Diễm đẹp đẽ, nhưng anh rất không thích cô ấy.


Trong lòng anh chỉ có mình em thôi, Dương Lệ Nga ạ.

"Anh có làm sao không đấy? Tôi đã nói rồi tôi không thích anh.

Anh đâu nhất thiết phải quấn quít lấy tôi không tha như thế chứ? Rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào, anh nói đi, tôi sửa là được mà, đúng không?"
Dương Lệ Nga cảm thấy bản thân muốn điên luôn rồi.

Nếu không phải vì hoàn cảnh gia đình cô ta không so được với cậu Minh, cô ta sẽ không cần thiết phải khổ não như thế.

Đối mặt với chuyện Dương Lệ Nga thẹn quá thành giận, cậu Minh cũng không có bất kỳ chút tức giận nào.

Anh ta cũng không tiếp tục bức bách Dương Lệ Nga, trái lại nhìn về phía Sở Quốc Thiên bên cạnh cô ta, lạnh nhạt hỏi: "Lệ Nga, anh ta là ai?" "Anh ấy là người đàn ông của tôi." Dương Lệ Nga nói xong lập tức kéo Sở Quốc Thiên qua, tràn đầy kiêu ngạo mà tuyên bố.

Thôi xong, thành bia đỡ đạn rồi.

Trong lòng Sở Thiên sáng như gương, nhưng anh cũng không làm sáng tỏ.

Dù sao thì trước mắt cậu Minh và cái cô Mạc Diễm Diễm kia chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến chuyện Dương Lệ Nga không muốn đến trường học.

Bất kể nói thế nào, thì anh cũng phải giải quyết.

"Người đàn ông của em?"
Lông mày Cậu Minh nhưởng lên, sau khi anh ta nhìn chằm chằm Sở Thiên, lập tức tiện tay ném đoá hoa trong tay sang một bên, bảo: "Anh hiểu rồi."

Nói xong, anh ta cất bước nhanh chóng rời đi.

Đợi đến khi cậu Minh đi xa rồi lúc này Dương Lệ Nga mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng ngay sau đó, cô ta đột nhiên buông Sở Quốc Thiên ra, thấp giọng thúc giục: "Hết chuyện của anh rồi, đi nhanh lên đi!"
Nhìn theo bóng dáng Dương Lệ Nga đi vào trong trường, Sở Quốc Thiên suy nghĩ một chút rồi xoay người rời khỏi vườn trường.

Hai mươi phút sau, Sở Quốc Thiên trở lại ngôi biệt thự kia của nhà họ Dương, lẳng lặng chờ đợi bên ngoài phòng của Lâm Thanh Di và Dương Nhã Đan.

So sánh với trước đó, bây giờ khí sắc của Dương Nhã Đan đã tốt hơn rất nhiều, tuy rằng còn chưa khỏi hẳn, thế nhưng chỉ cần cho bà thêm một chút thời gian nữa, chắc chắn có thể khôi phục hoàn toàn.

Nhớ đọc truyện trên Тгцуeл*АРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Thương tích của Lâm Thanh Di cũng gần như khỏi hẳn, cô cảm thấy không có chuyện gì, lập tức muốn mau chóng về Hoan Châu, khôi phục công tác.

Chẳng qua là, Sở Quốc Thiên không đồng ý ngay, bởi vì nhà họ Dương vẫn chưa cho anh một câu trả lời thỏa đáng.


Bỗng nhiên, có một cô gái nhanh chóng tiến vào biệt thự, sau lưng cô ta là mấy chục cô gái mặc trang phục vệ sĩ.

Sở Quốc Thiên nhìn một cái lập tức phát hiện ra cô gái này ăn mặc mát mẻ, khuôn mặt mang đầy lệ khí, thế nhưng lúc này trong tay cô ta lại đang cầm một giỏ trái cây.

Cô gái ấy vừa nhìn đã thấy Sở Quốc Thiên, thế nhưng không hề có bất cứ chút phản ứng nào, chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó đi thẳng về phía phòng của Dương Nhã Dan.

"Rầm"
Cô ta nhấc chân đạp cửa phòng một cái rồi dửng dưng nói: "Bác gái, Ngọc Hoa đến bồi tội với bác đây" Dương Ngọc Hoa.

Lúc này, làm sao Sở Quốc Thiên lại không biết thân phận của cô gái này, mắt thấy mấy người trong phòng Dương Nhã Đan bị doạ cho hết hồn, ánh mắt của anh trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Lâm Thanh Di đang ngồi bên giường Dương Nhã Đan, nhìn Dương Ngọc Hoa đột nhiên xông tới khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức sâm xuống, lạnh giọng nói: "Cô còn dám tới đây nữa à?".

Bình Luận (0)
Comment