Có Chồng Là Thần Y

Chương 589


Bọn họ đều biết ý nghĩa của nó, đây chính là quyền lợi đã được giao đến cửa, là cơ hội để gian hàng buôn bán thuốc của bọn họ vươn lên.

Ông chủ Dược Các trong lòng ngoan ngoãn vâng lời, xua xua tay.

Ở bên kia Trương Khải nhìn thấy, anh ta cũng vội vàng đi tới, cầm lấy quyển sách thử thách trên tay Sở Quốc
Thiên, cùng với tập tài liệu đang đặt trên mặt đất.

“Thần y Sở, tôi chấp nhận lời mời của anh, vậy khi nào thì chúng ta có thể bắt đầu?” Ông chủ Dược Các hỏi.

“Ngay bây giờ đi!” Sở Quốc Thiên nhướn mắt trả lời.

“Được rồi, nhưng mà điều kiện trong sách thử thách thì sao?” Ông chủ Dược Các nhìn quyển sách thử thách đẫm máu và hỏi: “Nếu như là chúng tôi thắng, các anh sẽ đáp ứng cho chúng tôi điều gì? Nếu như các anh thắng, thì chúng tôi sẽ đáp ứng cho các anh điều gì?” “Nếu như ông có hứng thú với trường y của chúng tôi, tôi có thể cùng với bọn họ đánh cược ván này!” Sở Quốc Thiên nhẹ giọng nói.


“Thần y Sở!” Nghe được lời này, những người ở trường y không khỏi kinh ngạc.

Sở Quốc Thiên bỏ qua lời nói của bọn họ.

“Vậy nếu như là tôi thua thì sao?” Ông chủ Dược Các nhướn mày hỏi lại.

“Vậy thì tôi muốn toàn bộ được các của các ông, cũng như Y dược Thanh Di đang nằm trong tay các ông!” Sở Quốc Thiên nhẹ giọng nói.

Xì xầm xì xầm...!
Xung quanh lại có một giọng nói lạnh lùng khác.

Hầu hết mọi người đang có mặt đều không khỏi bàng hoàng.

Ông chủ Dược Các lắc đầu có chút thích thú cười cười nói: “Thần y Sở, cậu cho rằng các trường y của cậu có giá trị to lớn như vậy sao? Một ngôi trường mới được thành lập làm sao có thể so sánh được với Dược Các ở trong tay tôi?” “Như thế không đủ!” Ông chủ Dược Các nói.

“Là như vậy sao, cũng tốt, vậy thì tôi sẽ bổ sung thêm!” Sở Quốc Thiên nói, từ trong tay lấy ra một chiếc huy chương vàng, giơ cao lên không trung.

Vì thế tất cả mọi người trong một tích tắc tầm nhìn đều bị thu hút vào một điểm nhất định.

Chỉ có thể nhìn thấy mã thông báo dát vàng không rõ thành phần treo lơ lửng trên không với những đường nét tỉ mỉ chạm khắc xung quanh nó có thể thấy giá trị của nó là không hề dễ có, dưới ánh mặt trời nó phản chiếu ánh sáng chói lọi của một đồ vật vô giá.

Rất nhiều người chưa từng được nhìn qua thứ đồ vật đáng giá này, không tránh khỏi thốt ra câu hỏi, “Đây là thứ đồ gì vậy?”
Chỉ thấy rằng ông chủ Dược Các đột nhiên tiến lên phía trước mấy bước, ánh mắt không tin nhìn thật kĩ huy chương, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi sau khi xác định được điều gì đó.


Về phần Thượng Vân Minh đứng ở một bên, ông ta cả người bỗng phát run lên, hai chân mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất.

Ông ta không tin giơ tay chỉ vào chiếc huy chương vàng: “Làm sao có khả năng? Làm sao có khả năng? Nhất định là đồ giả, không thể nào như thế được! Cậu làm sao có thể “Nếu như ông đang nghi ngờ tính xác thực của thứ này, tại sao không tiến lên phía trước, tự mình kiểm tra xem là thật hay giả?” Sở Quốc Thiên cười một cách chế nhạo rồi nói.

Thượng Vân Minh khô khốc mở miệng, nhưng lại không biết phải nói cái gì cho phải.

ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh *nhất
Ông chủ Dược Các đột nhiên mở miệng lên tiếng, sắc mặt ông ta nghiêm nghị nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, nói: “Nếu như tôi thắng, thứ này chắc chắn sẽ thuộc về tôi, đúng không?” “Dĩ nhiên!” Sở Quốc Thiên trả lời.

“Được, một lời đã định cứ thỏa thuận như vậy đi! Như thế thì, tôi sẽ nhận lấy thử thách này, tất cả những gì cậu muốn là do tôi đặt cược! Còn huy chương vàng trên tay anh sẽ là của tôi, cũng chính là tiền anh đặt cược!”
Ngay khi giọng nói của ông chủ Dược Các phát ra, cuộc bàn tán của những người đang đứng xung quanh đột nhiên náo nhiệt hơn hẳn.

Dược Các này có điện không thể? Thực sự là quá bốc đồng rồi.

Tất cả mọi người trong Dược Các đều nhìn về phía ông chủ Dược Các với vẻ mặt đầy hoài nghi, đầu óc mỗi người ở đây đều trống rỗng.

Tuy nhiên, khi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt của ông chủ

Dược Các, tất cả bọn họ đều không thể không im lặng.

Vẻ mặt của ông chủ Dược Các trở nên nóng rực và phấn khích, là vẻ mặt mà trước đây bọn họ chưa từng nhìn thấy!
Nếu nói về sự phấn khích, phần lớn đó là sự thiếu hy vọng mà bản thân chưa được sở hữu đồ vật đó.

Bọn họ không hiểu được, chiếc huy chương vàng đó nó là loại bảo vật gì mà lại khiến cho ông chủ Dược Các trở nên như thế này?
Vì thế tất cả mọi người đều không khỏi đoán già đoán non.

“Nói đi, thần y Sở, chính xác thì cậu muốn so cái gì?”
Ông chủ Dược Các không nén được rung động trong lòng hỏi.

“So với các ông, tôi muốn so tài y thuật!” Sở Quốc Thiên liếc mắt một cái lãnh đạm nói..

Bình Luận (0)
Comment