Có Chồng Là Thần Y

Chương 659


Ông ta bình tĩnh đóng cửa lại, mời Lâm Thanh Di ngồi vào ghế sô pha.
Lâm Thanh Di lộ vẻ có chút căng thẳng, hai tay co quắp đặt trên đầu gối.
Vương Dũng Chiến cười vui vẻ, nhìn Lâm Thanh Di nói: "Tổng giám đốc Lâm, không biết hôm nay cô đến đây, là có sắp xếp gì chăng?"
Lâm Thanh Di nghe vậy, thì mỉm cười ngượng ngùng, nói: "Thực ra là một chút việc của công ty chúng tôi, chủ yếu là muốn thương lượng một chút với tổng giám đốc Vương, xem liệu có thể cung cấp cho chúng tôi ba mươi tỷ nguyên liệu trước được không, đương nhiên, sau này, chúng tôi sẽ nhanh chóng bù lại." "Có nghĩa là có ý muốn thiếu nợ"
Vương Dũng Chiến nghe vậy, thì cố ý làm ra vẻ mặt khó xử, nói: "Có lẽ tổng giám đốc Lâm cũng biết rồi đấy, Văn Hào chúng tôi căn bản chưa bao giờ có tiền lệ cho người ngoài thiếu nợ, trước giờ đều là tiền trao cháo múc." “Tôi biết chứ.” Lâm Thanh Di nhìn Vương Dũng Chiến có chút tiếc nuối.

"Nhưng khoảng thời gian này công ty của chúng tôi thực sự đang ở trong tình huống có chút đặc biệt, cho nên ta phải tới gặp ông, xem có thể thuận lợi hay không, ông có thể yên tâm về phần chúng tôi, chúng ta hợp tác đã lâu vậy rồi, ông cũng hiểu rõ nhất sự thành tín của chúng tôi mà, sau này nhất định sẽ bù vào gấp.

Vương Dũng Chiến mỉm cười, vẫn còn do dự nói: "Nói thì nói vậy, nhưng mà tổng giám đốc Lâm, tôi đây không phải nhắm vào cô, cô có biết ban đầu tại sao chúng tôi lại định ra quy tắc không được thiếu nợ không?"
Lâm Thanh Di lộ vẻ khó hiểu: "Tại sao?"
Vương Dũng Chiến thở dài, nói: "Thực ra trước đây chúng tôi cũng từng cho người ta thiếu nợ, ban đầu chúng tôi cũng nói chuyện tốt lắm, đặc biệt là những khách hàng đã hợp tác nhiều lần."
Một mặt là vì nhu cầu kinh doanh, mặt khác là để giữ lại khách hàng cũ, thu hút khách hàng mới, nhưng cuối cùng dẫn đến kết quả là gì? Lần đó, bởi vì điều đó mà chúng tôi đã tổn thất ba nghìn tỷ đồng!" “Cái gì?” Lâm Thanh Di kinh ngạc trong lòng.

Cô không ngờ rằng lại tổn thất nhiều đến vậy.
Vương Dũng Chiến thở dài thườn thượt nói: "Đúng vậy, thật không ngờ đấy, một vài trong số người quỵt nợ này, hầu hết đều là những khách hàng mà chúng tôi đã hợp tác không chỉ một hai lần, khi đòi nợ, mỗi người đều nói cái gì mà nhanh chóng, ngay lập tức...
Nói đến đây, Vương Dũng Chiến lắc đầu nói: "Cuối cùng, chúng tôi cũng thực sự không còn cách nào khác, chỉ đành tuyên bố sẽ không còn cung cấp dịch vụ thiếu nợ nữa, lấy bao nhiêu hàng, thì trả bấy nhiêu tiền!"
Lâm Thanh Di nghe vậy, thì trong lòng không khỏi lạc lỏng, suy nghĩ, xem ra việc kinh doanh này không thể thương lượng thành công rồi.
Tuy nhiên, cô cũng hiểu rằng, người ta cũng đã có quy định này rồi, vậy cũng không phải bản thân chỉ nói hai ba câu đảm bảo thì có thể giải quyết được.
Suy nghĩ, cô đứng dậy nói: "Tôi hiểu rồi, thực sự xin lỗi, đã làm phiền tổng giám đốc Vương, tôi sẽ nhanh chóng tìm cách g đủ tiền đặt cọc."
Vương Dũng Chiến thấy Lâm Thanh Di sắp đứng dậy rời đi, thì vội vàng ngăn lại và nói: "Này chờ một chút, cô đừng vội rời đi chứ."
Nói xong Vương Dũng Chiến lại nói tiếp: "Những gì tôi nói đây, chỉ để từ chối với những đối tác hợp tác bình thường thôi, còn đối với tổng giám đốc Lâm cô thì chúng tôi có phương án riêng mà "
Lâm Thanh Di nghe vậy, thì có chút khó hiểu.

Vương Dũng Chiến cười cười rồi xoa xoa tay, quan sát trên dưới Lâm Thanh Di vài vòng.
Thực sự mà nói, Lâm Thanh Di thực sự rất đẹp.

Cho dù là vóc dáng hay khuôn mặt, tất cả đều là số một.
Vương Dũng Chiến nhìn, suýt chút nữa không kiềm chế được!
Mấy năm trở lại đây, ngày đêm ông ta đã sắp chán ngấy với bà vợ lớn tuổi bình thường không có gì mới lạ ở nhà rồi.
So sánh người phụ nữ già đó với Lâm Thanh Di, gần như ngay cả ngón tay út của Lâm Thanh Di cũng không thể bì được.

Dáng người của Lâm Thanh Di, trước phình sau vênh, có người đàn ông nào thấy mà không động lòng? Thực sự là cực phẩm chốn nhân gian.
Một nơi như thế này mà có thể sản sinh ra người đẹp đẳng cấp như vậy...

Sao mình lại không may mắn như vậy chứ? Thật sự uổng phí quá đi mất
Một tên rác rưởi như vậy, có ý đồ ăn bám, đầu có có thể sánh bằng mình đâu?
Nghĩ đến đây, thì trong lòng Vương Dũng Chiến như bị vô số con kiến cắn rỉa.
Ông ta suy nghĩ, đã nhiều năm như vậy, bản thân chưa từng ra mặt một lần nào, càng không có cơ hội đụng chạm vào người phụ nữ khác.
Cuộc đời đã chóng qua được nửa chặng đường, nếu không trải nghiệm thì quá muộn rồi.

Hôm nay chính là một thời cơ vô cùng tốt..

Bình Luận (0)
Comment