Có Chồng Là Thần Y

Chương 692


Không biết bên kia nói gì mà trên mặt Nam Cung Mộ Phong Lâm lộ ra nét vui vẻ, nhìn Nam Cung Đức Triệu nói: "Bố, việc đều làm thỏa đáng rồi, người bên kia nói Vương Văn Biên đã chết rồi!" "Chắc chắn chứ?" Nam Cung Đức Triệu nghe vậy cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng.

"Chắc chắn a!" Nam Cung Mộ Phong Lâm khẳng định.

"Vậy là tốt rồi."
Nói xong, gương mặt Nam Cung Đức Triệu liền buông lỏng, chậm rãi ngồi xuống một bên.

Mọi người trong đại sảnh thấy không có vấn gì cũng đều trước sau rời đi hết.
Nam Cung Đức Triệu lại nghĩ tới chuyện gì bèn dặn Nam Cung Mộ Phong Lâm: "Lúc trước bố đã nói với con những gì đều phải nhớ kỹ đấy, đừng có nói lộ ra, hiểu chưa?” "Bố yên tâm đi, con biết rồi." Nam Cung Mộ Phong Lâm thoải mái nói.

Đang nói thì một chiếc xe màu đen nhỏ dừng lại trước cửa nhà Nam Cung.

Nam Cung Đức Triệu vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Chưa kịp hỏi gì đã thấy người bước xuống từ trên xe sắc mặt bối rối, câu nói đầu tiên là: "Không tốt rồi, ông Nam Cung, Lâm Thanh Di được thần y Sở cứu rồi!"
Cái gì?
Nam Cung Đức Triệu và Nam Cung Mộ Phong Lâm đều cả kinh! "May mà chúng ta xử lý kịp." Nam Cung Đức Triệu lấy lại tinh thần, trong lòng sợ hãi một hồi, nếu không kịp thời tìm người xử lý Vương Văn Biên thì chỉ sợ đến bây giờ bọn họ đã bại lộ rồi.
Nhưng rồi!
Đúng lúc này bỗng có một tiếng vang rất lớn ở ngoài đường.
Bụi đất bốc lên cuồn cuộn dần loãng đi, một chiếc xe hơi đã lặng lẽ xuất hiện ở trước mặt Nam Cung Đức Triệu.
Chỉ thấy một thanh niên có vẻ mặt hung dữ đang bước xuống từ trên xe.
Lông mày Nam Cung Đức Triệu nhanh chóng xoắn lại, đề phòng nhìn người thanh niên xa lạ kia: "Anh là ai?"
Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn Nam Cung Đức Triệu, tầm mắt dừng một lát trên tấm bảng hiệu ở cửa lớn khắc hai chữ Nam Cung: "Đây có phải nhà Nam Cung không"
Nam Cung Đức Triệu hừ một tiếng trong lỗ mũi: "Nếu không thì còn thế nào nữa? Thằng nhãi ở đâu đến, không có việc gì thì cút đi, đừng ở chỗ này làm chưởng mắt"
Nghe được động tĩnh Nam Cung Mộ Phong Lâm liếc mắt qua thăm dò, sắc mặt không khỏi biến đổi.

"Thần y Sở? Sao anh lại đến đây? Sao anh.


"
Nam Cung Đức Triệu nghe vậy sắc mặt liền cứng lại, quay đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc và phẫn nộ của Nam Cung Mộ Phong Lâm, trong lòng chúng xuống.

"Anh chính là thần y Sở?"
Nam Cung Đức Triệu nhìn Sở Quốc Thiên từ trên xuống dưới, không thể nhìn ra chỗ khác biệt trên người đối phương.

"Tôi còn tưởng thần y Sở tiếng tăm lẫy lừng phải có bộ dạng ghê gớm thế nào chứ, hôm nay nhìn thấy thì hóa ra cũng chỉ là
Sở Quốc Thiên không để ý tới đối phương, không hề nói gì, bước vào sảnh lớn nhà Nam Cung.
Nam Cung Mộ Phong Lâm chỉ vào Sở Quốc Thiên, hai mắt đỏ ngầu, giận giữ hét lên: "Anh cũng dám đến đây à, con mẹ nó thế mà anh lại dám đến tận cửa nhà tôi! Thắng vô liêm sỉ, tra tấn tôi thành bộ dạng này, tôi muốn...!
Cũng không chờ Nam Cung Mộ Phong Lâm nói cho hết lời Sở Quốc Thiên đột nhiên bay lên tung ra một cú đá mạnh vào ngực đối phương.
Phịch!

Chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên, Nam Cung Một Phong Lâm bị đá một cú bay ra ngoài đến sáu bảy mét, đến cả cái xe lăn cũng lăn sang một bên.
Nam Cung Đức Triệu vội vàng chạy từ ngoài cửa vào, chỉ vào mặt Sở Quốc Thiên mắng to: "Con mẹ nó, anh làm gì vậy? Đây là nhà Nam Cung, chẳng lẽ anh còn muốn diễu võ giương oai ở trong này à?
Thương tật của con tôi lúc trước còn chưa tính đến thế mà giờ lại dám đánh con tôi ngay trước mắt tôi sao? Anh coi tôi ra gì.
Phịch!
Nam Cung hoàn cũng chưa kịp nói xong đã bị Sở Quốc Thiên đá thẳng lên bụng, giây tiếp theo trực tiếp bay ra khỏi sảnh lớn, nên mạnh xuống nền sân bên ngoài, còn trượt xa thêm mấy mét nữa.
Nam Cung Đức Triệu gian nan chống lên mặt đất, một ngụm máu tươi phun ra từ miệng ông ta.
Ông ta loạng choạng đứng lên: "Anh...!anh dám ra ra tay ngay trong nhà Nam Cung chúng tôi sao??" "Đây là Yên Kinh đấy!"
Nam Cung Mộ Phong Lâm miễn cưỡng lấy lại hơi thở, nhìn Sở Quốc Thiên gào thét: "Thần y Sở, cho dù tiếng tăm của anh truyền xa khắp Hoan Châu thì chỗ này cũng là Yên Kinh, anh đừng có quá phận!".

Bình Luận (0)
Comment