Có Chồng Là Thần Y

Chương 720


Sở Quốc Thiên gửi cho Triệu Thiên Hoằng một cái ảnh mắt, ý bảo ông ta yên tâm.
Hoàng Xuyên Đạo tựa hồ có chút băn khoăn, bổ sung: “Phối hợp tốt độc dược đồng thời còn phải phối hợp tốt giải độc dược, ai xảy ra chuyện, thì người đó hoàn toàn chịu trách nhiệm”
Sở Quốc Thiên gật đầu, không có gì thắc mắc.
Hoàng Xuyên Đạo lúc này mới xua tan băn khoăn, đứng ra nghênh chiến.
Ông ta vỗ bàn nói: "Hôm nay trước mặt mọi người, là để chứng minh trận đấu này công bằng và minh bạch
Xung quanh rộ lên một trận ồn, tiếng gào thét hoan hô, bầu không khí tại hiện trường nóng lên hơn một chút.

Sau đó, nhân viên trong dược quán nâng ra hai cái bàn, phía trên phủ kín, bày đầy đủ các loại thảo dược.

"Nếu cậu cần thời gian để làm quen, tôi có thể để cho cậu nửa giờ để nghiên cứu, thấy thế nào? “Không cần.


Sở Quốc Thiên trực tiếp đi tới trước bàn "Haha, đây chính là cậu tự nói, một lát chậm đừng nói là tôi gây khó dễ cho cậu, cậu cũng nghĩ kỹ đi, một khi tôi ra tay, cậu ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.
Hoàng Xuyên Đạo khinh thường nhìn Sở Quốc Thiên nói vẻ mặt bình tĩnh.
Sau khi nói xong, ông ta không nói nhảm nữa, xoay người cũng đi về phía bàn bày dược liệu.

Cơ hồ là trong chốc lát, Hoàng Xuyên Đạo đã lấy vài loại dược liệu, quay lưng về phía Sở Quốc Thiên làm vài loại phối hợp.
Mấy nhân viên một bên cũng cố ý ngăn cản tầm mắt Sở Quốc Thiên.
Hơn mười phút sau, Hoàng Xuyên Đạo liền đập ra một đống bùn thuốc đen tối, mùi rất nồng xông lên.
Ông ta vẻ mặt đắc ý tiến tới trước mặt Sở Quốc Thiên, đem dược bùn đặt ở trước mặt Sở Quốc Thiên: “Của tôi xong rồi.”
Sở Quốc Thiên thản nhiên nhìn đối phương một cái, giật giật mũi, cười nhạo một tiếng: “Đoạn Ruột Thảo, Xuyên Ô, Thảo Ô Đầu, một nhành ngải...!Hoàng Xuyên Đạo, ông đúng là ra tay thật độc ác.” “Cái gì!”
Mọi người nghe vậy, cũng không thể không khiếp sợ.
Người này còn chưa thử mà đã có thể nói ra độc dùng thảo dược gì phối hợp, cũng quá lợi hại rồi.

“Người này có chút nghịch thiên.” Không biết ai lầm bẩm một câu.

“Hẳn là không được, có lẽ chỉ thuận miệng nói, Hoàng Xuyên Đạo đường chủ không phải còn chưa nói lời nào sao?” “Đúng vậy đừng nghe anh ta nói nhảm.
Các đệ tử của Hoàng Xuyên Đạo vẻ mặt nghi ngờ.
Nhưng sắc mặt Hoàng Xuyên Đạo lại rất khó coi.

“Làm thế nào có thể?” Ông ta không thể tin được nhìn Sở Quốc Thiên: “Cậu...cậu làm thế nào đoán được như vậy?”
Ông ta đã cất công tỉ mỉ làm ra công thức, vậy mà dễ dàng đã bị đối phương dễ dàng thấu hiểu?
Đối với ông ta mà nói, giống như một sự sỉ nhục vậy.


Mọi người nghe vậy, tầm mắt nhìn về phía Sở Quốc Thiên đều trở nên phức tạp.
Bọn họ vốn tưởng rằng đối phương chỉ thuận miệng nói mà thôi, lại không nghĩ tới dĩ nhiên thật sự hoàn toàn đúng! Mấy đệ tử của Hoàng Xuyên Đạo càng vẻ mặt xấu hổ, không biết nên phản ứng như thế nào.

Sở Quốc Thiên không để ý tới mọi người nghị luận, mà là từ trên bàn cầm mấy loại dược liệu phối hợp với nhau, không nhanh không chậm điều chỉnh liều lượng.

Đại khái ba bốn phút, xuất hiện trong tầm mắt mọi người, là một loại bùn thảo dược màu xanh lá cây.

“Tôi cũng xong rồi, mời.

Sở Quốc Thiên đẩy bát đến trước mặt Hoàng Xuyên
Đạo.
Hoàng Xuyên Đạo trong lòng nôn nao, cắn răng nuốt xuống.
Sau khi cả hai bên cùng uống thuốc, bọn họ bắt đầu quá trình bài chế thuốc giải độc.
Cái này tỉ thí, nhìn mọi người trong lòng căng thẳng.

Thế nhưng mà chỉ chốc lát sau, sắc mặt Hoàng Xuyên Đạo đã có vẻ khó nhìn, trên trán có mồ hôi lạnh chảy ra.

Sở Quốc Thiên thì không có giống như đối phương sốt ruột tìm phương thuốc giải độc.
Mà là cầm lấy độc dược của mình, không ngần ngại đưa lên miệng nấm.
Sau đó vẻ mặt nhàn nhã bưng chén trà ở bên cạnh lên, thưởng thức.

“Thần y Sở, sao cậu còn không đi tìm thuốc giải độc dược" Triệu Thiên Hoằng nhìn trong lòng hoảng hốt.
Sở Quốc Thiên vừa rồi mặt không đổi sắc uống thuốc bùn tối đen, trong lòng ông ta đều run lên.
Cho anh ăn một miếng cơm,qua đêm phỏng chừng đều có thể phun ra.
Nhưng bây giờ Sở Quốc Thiên uống độc dược không chỉ không đi tìm thuốc giải độc dược, còn ở đây uống trà Đó là sự thật, điều đó làm cho mọi người không thể hiểu được....

Bình Luận (0)
Comment