Có Chồng Là Thần Y

Chương 764


Sáng sớm hôm sau, Sở Quốc Thiên liền lái xe đưa Bảo Nhi đến trường mẫu giáo.
Dọc theo đường đi cũng không phát hiện động tĩnh dị thường gì, hai người cũng bình an đến bên ngoài trường mẫu giáo.

“Bảo Nhi, bố phải đi rồi, phải nghe lời thầy cô biết không? Đợi sau khi tan học bổ sẽ đến đón con.

Sở Quốc
Thiên cười sờ sờ đầu Bảo Nhi.

“Vâng, tạm biệt bố” Bảo Nhi cười vẫy vẫy tay, sau đó cùng các bạn nhỏ vào lớp học.
Sở Quốc Thiên cười cười, xoay người ra khỏi trường.
Nhưng ngay sau khi anh ra khỏi cổng trường, rõ ràng cảm giác được có chút không đúng, giống như bị người ta nhìn chằm chằm.

Trực giác của Sở Quốc Thiên luôn rất chính xác.
Nhưng sau khi phát hiện ra, anh cũng không biểu hiện ra gì, vẫn như không có việc gì lái xe rời đi.
Nhưng!
Ngay sau khi anh lái xe rẽ vào một ngã tư, anh phát hiện ra có hai chiếc MercedesBenz màu đen không nhanh không chậm đi theo phía sau.

“Chơi trò theo dõi?”
Sở Quốc Thiên trong lòng cười lạnh, đáy mắt hiện lên một tia hàn ý.

Trước mắt còn chưa xác định đối phương đến từ thế lực nào, bất quá nếu đã tới, túm ra hỏi một chút là được rôi.
Nghĩ tới đây Sở Quốc Thiên liền cố ý lái xe đến nơi hẻo lánh.
Khoảng nửa giờ sau, anh đậu xe bên ngoài một bãi rác.
Anh giả vờ muốn xuống xe, mấy người vẫn theo dõi phía sau thấy thể trao đổi tầm mắt liền đi theo vào bãi rác.
Nhưng sau khi đi vào bọn họ cũng không có nhìn thấy thân ảnh Sở Quốc Thiên.

“Người đâu? Chuyện gì đang xảy ra?”
Người đàn ông dẫn đầu mặt đen, mấy người phía sau cũng hai mặt nhìn nhau.
Chờ bọn họ xoay người định trở về bên cạnh xe lại nhìn thấy Sở Quốc Thiên không biết từ khi nào đứng ở phía sau bọn họ chặn đường đi.
Người đàn ông mặc đồ đen bình tĩnh hỏi: “Anh là ai?” “Lời này hẳn là tôi hỏi các anh chứ." Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn mấy người áo đen.

"Chúng tôi là ai liên quan gì đến anh, thức thời thì tránh đường để chúng tôi đi!” Người đàn ông áo đen hạ thấp giọng nói của mình trong đó có mùi vị đe dọa.

Nhưng ai ngờ giây tiếp theo, thân ảnh Sở Quốc Thiên trước mắt lóe lên một cái.
Cơn đau dữ dội dưới thân khiến người mặc áo đen kêu thảm thiết một tiếng, cong thân thể quý trên mặt đất.

“Mẹ kiếp, anh lại dám động thủ với chúng tôi, xem tôi có đánh chết anh không!” Người nọ bị đá mặt không có huyết sắc, nhưng anh ta cũng không phải người bình thường, trước tiên lấy ra một con dao găm hướng Sở Quốc Thiên đâm tới.
Ngay khi con dao găm sắp đâm vào người của Sở Quốc Thiên, chỉ thấy thân hình Sở Quốc Thiên hơi lóe lên, đồng thời tay hình ưng trảo đột nhiên nắm lấy cổ tay đổi phương.

Người mặc áo đen sửng sốt không kịp phản ứng, tay Sở Quốc Thiên chính là rụt lại, chỉ nghe một tiếng giòn tan, cổ tay người nọ bị Sở Quốc Thiên bóp biến dạng.

"Á!"
Trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông đó đè nén vang lên, con dao găm trong tay cũng rơi xuống đất.

“Tất cả đứng sửng sốt ở đó làm gì, giết chết anh ta cho tôi!” Anh ta kêu thảm thiết gào thét một tiếng.

Mấy người lúc này mới hồi tinh thần, trong nháy mắt bày ra dáng vẻ xông lên.

Sở Quốc Thiên một cước đá người nọ ra, một nắm đấm đập vào trước ngực người xông tới, xương sườn gãy rầm rầm vang lên một tiếng tiếng.

“Ai cử các người tới đây!” “Mẹ nó, chúng tôi không biết anh, chúng tôi đến đây để đi dạo!” Người đàn ông cắn răng.

"Haha..."
Sở Quốc Thiên cười lạnh một tiếng, giơ tay về phía ngực đối phương lại đánh một quyền.
Rằng rắc! “Nói không?”
Người đàn ông cần chặt răng, dường như vẫn còn có ý định chống đỡ.

“Nếu anh không nói, tôi sẽ không ép buộc anh." Sở Thiên lạnh lùng nói: “Người tổng cộng có mười hai cặp xương sườn, trái phải đối xứng, tôi một quyền có thể duy trì mỗi lần gãy hai cái, nếu như anh có thể chống đỡ đến lúc xương sườn toàn bộ gãy, tôi liền thả anh một con đường sống..

Bình Luận (0)
Comment