Có Chồng Là Thần Y

Chương 952


Nhưng suy nghĩ của bà chủ làm sao có thể qua mặt được những tên côn đồ này.

“Ha ha bây giờ bà mới nghĩ đến việc để họ đi sao? Nói cho bà biết, đã muộn rồi! Hai cô nhóc ngang ngược hiếm có này hôm nay để bọn tôi gặp được đúng là may mắn!”
Hỏa Diễm Đầu vừa nói vừa chỉ vào bà chủ một cách hung dữ: “Hôm nay để hai cô gái này đi cùng các anh đây vui vẻ một chút thì tôi sẽ không đập phá cái quán rách nát này của bà, bà tự tính đi!”
Linh Na lúc này mới biết sợ hãi, đôi mắt to đầy hoảng sợ và bất lực vội co rụt lại, trốn sau lưng bà chủ không dám nói thêm nữa.
Suy cho cùng thì cô ấy cũng chỉ là một học sinh cấp ba vừa mới tốt nghiệp, làm sao mà đã từng chứng kiến những cảnh tượng như vậy được?
Ngược lại Lâm Uyển Vy hiểu biết hơn, tuy rằng trong lòng vô cùng sợ nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh.


Đúng lúc vài người xô đẩy và bàn tay của Hỏa Diễm Đầu sắp chạm vào vai của Lâm Uyển Vy.
Với một tiếng động lớn, một bóng người bay từ ngoài cửa vào và đạp mạnh vào sau lưng của tên thanh niên đội mũ trùm.

“Ui cha!”
Tên đội mũ trùm không chú ý nên đã bị người bay từ bên ngoài vào đè lên người.
Những người trong quán mì nhỏ đều sững sờ nhìn.
Thời gian được đẩy lên từ vài phút trước.
Sở Quốc Thiên đang lái xe về phía cổng của y tế còn Lâm Lãng thì ngồi ở ghế phụ
Người này không biết đã sống trên núi Tàng Long bao nhiêu lâu nữa, lúc ở trên núi bởi vì bầu không khí thông thoảng nên Sở Quốc Thiên không chú ý đến mùi lạ ở trên người đối phương nhưng đến nay khi lại gần thì cái mùi đó cứ xộc thẳng vào mũi.
Mở cửa sổ cũng không có tác dụng gì.
Trong lúc bất lực anh chỉ có thể tìm một chỗ cho người quen này để xông hơi.

Sau đó chọn khu mua sắm nhỏ gần đó mua quần áo sạch sẽ rồi tìm nhà tắm để giặt giũ và thay đồ.
Đợi họ xuống xe, Sở Quốc Thiên đẩy cửa xe rồi liếc nhìn Lâm Lãng bằng ánh mắt khó hiểu và nói: “Xuống xe!” Lâm Lãng nắm lấy mái tóc đang rối bời, vẻ mặt sững sờ hỏi: “Thần y Sở, chúng ta làm gì vậy?” “Đương nhiên là để ông tắm rửa thay quần áo chứ bộ dạng bây giờ của ông đúng là khó coi.” Sở Quốc Thiên nói thẳng.
Lâm Lãng cúi xuống nhìn bộ dạng đáng xấu hổ của bản thân không nói lời nào liền đẩy cửa xe rồi đi theo Sở Quốc Thiên.

Ngay khi cả hai đang đến gần lối vào của trung tâm mua sắm Lâm Lãng đột nhiên nhìn thấy cửa hàng mì ở lối vào và một âm thanh đói bụng liền phát ra từ bụng ông ta.

“Thần y Sở, tôi đói rồi, mấy hôm nay chưa được ăn cơm hay là chúng ta đi vào lót dạ trước được không?”
Sở Quốc Thiên nghe xong liền nhìn chằm chằm đối phương, nhưng đôi chân vẫn xoay đi về phía quán mì
Ngay khi họ chuẩn bị bước vào, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng họ.

“Đứng lại! Làm gì đấy?” Cách đó không xa bên cạnh chiếc xe Jinbei có một thanh niên đang ngồi xổm hút thuốc, khi nhìn thấy họ cậu ta liền bước tới.

“Liên quan gì đến cậu?” Lâm Lãng nói không đói là không đói nhưng một khi đã đói thì rất đáng sợ, ông ta chỉ hận là không thể ăn luôn trong vòng một giây.


Đột nhiên lại có người ngăn cản việc ăn uống của ông ta nên cái tính khí nóng nảy của ông ta lại bùng lên.

Tên thanh niên đó là một tên côn đồ, ở trên con phố này không có một ai dám nói chuyện với cậu ta vậy nên ngay lập tức trở nên không vui.
Nghe nói Lâm Lãng tính tình hung dữ, cơ thể lại mạnh mẽ, ai cũng không dám khiêu khích ông ta.
Nhưng tên côn đồ đâu quan tâm đến chuyện này? Cậu ta thấy người đàn ông ăn mặc rách rưới, thân thể lấm lem, đầu tóc đã lâu không được chăm sóc nên cho rằng người đàn ông này là ăn mày, đương nhiên sẽ không kiêng nể gì hết.
Tên thanh niên đó ngậm điếu thuốc trên miệng đi lại gần rồi nói: “Ông nói cái khỉ gì đấy? Có biết ông đây là ai không mà dám nói chuyện như vậy với tôi? Một tên ăn mày rách rưới hôi hám mà dám ngang ngược như vậy, có tin ông đây sẽ khiến ông không thể ăn cơm ở đây không?” “Lâm Lãng” Sở Quốc Thiên nhận ra Lâm Lãng chuẩn bị ra tay đánh người liền lớn tiếng ngăn cản nhưng đã quá muộn.
Còn chưa kịp nói xong câu Lâm Lãng đã không chút do dự tiến lên một bước đứng trước mặt tên thanh niên vẫn chưa kịp phản ứng lại, ông ta liền đá trúng bụng tên thanh niên mà không chút do dự.

Bình Luận (0)
Comment