Có Chồng Là Thần Y

Chương 989


Ông cụ Cổ đứng một bên gật đầu đồng ý, hừ lạnh một tiếng, nhìn Sở Quốc Thiên không nói gì.

“Cho nên, lần này các ông định dùng tiền mua thuốc của tôi sao?” Sở Quốc Thiên thấy thái độ của những người này, hỏi thẳng luôn.

“Không sai!” Mọi người đồng thanh.

“Chúng tôi có thể đưa ra mức giá mà cậu cảm thấy hài lòng, cậu hãy nói giá đi”.
Khi nghe đến "các ông”, Tất Ngọc Tuấn và Tất Ngọc Tâm lúc này đã hiểu mục đích của những người này đến đây ngày hôm nay.
Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng đối phương là thành tâm muốn nói chuyện, nếu đã sớm biết chủ ý này thì bọn họ sẽ không bao giờ giới thiệu Thần y Sở cho những người này.

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Tất Ngọc Tâm vô cùng khó coi, cô ấy đầu lại nhìn Sở Quốc Thiên, nói: “Anh Sở, tôi đã nói rõ hết những gì về anh cho bọn họ rồi, sau đó bọn họ nói rằng có chuyện muốn nói với anh.

Tôi nghĩ rằng bọn họ đã chấp nhận các quy tắc của anh, và chỉ sau khi họ khăng khăng như thế nên tôi đã đồng ý.

Không ngờ bọn họ lại như vậy”
Sở Quốc Thiên xua tay, cũng không có ý trách đối phương về chuyện này.

“Không sao đâu.

Ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ rằng họ có thể chấp nhận được, muốn ép buộc những người này thì không phải dễ dàng.

Hôm nay bọn họ có kế hoạch như vậy, tất cả điều đó đều nằm trong dự liệu của tôi.”
Sở Quốc Thiên bình tĩnh tiếp tục nói: “Tôi đoán không nhầm thì nếu hôm nay tôi không chấp nhận đề nghị dùng tiền để đổi thuốc của các ông thì các ông sẽ liên kết với nhà Nam Cung để đe dọa tôi, buộc tôi phải nhượng bộ.
Cổ Cương Kiên cười lạnh một tiếng và nhìn Sở Quốc Thiên với một cái nhìn đánh giá kiểu như tên nhóc kia coi như cậu thông minh.

“Mặc dù Y Dược Thanh Di của cậu đã phát triển nhanh chóng, và bây giờ Y Đạo Môn cũng có chút danh tiếng ở trong nước, nhưng đối mặt với một nhà họ Nam Cung có nền tảng vững vàng thì vẫn khó tránh khỏi chút khó khăn.


“So với việc không có bối cảnh, nền tảng không đủ vững chắc của các cậu, đương nhiên chúng tôi càng không muốn đắc tội với gia tộc có nền tảng vững vàng như nhà họ Nam Cung.

Nếu như hôm nay chúng tôi đều đứng về phía nhà họ Nam Cung thì liệu cậu còn có cách nào để tồn tại không?”
Cổ Cương Kiên nhìn Sở Quốc Thiên với điệu bộ như trong lòng đã có dự tính trước rồi “Tốt lắm!” Sở Quốc Thiên nghe vậy cũng không khách khí, cười rồi gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Ông đã có kế hoạch rồi, vậy thì chúng ta không có chuyện gì để nói nữa, các ông có thể đi”
Sở Quốc Thiên không hề báo trước, ra lệnh đuổi bọn họ đi, điều này thật sự khiến cho mấy người đó không phản ứng kịp.
Một đám người ngồi một chỗ quay sang nhìn nhau.

“Thần y Sở, cậu còn chưa nói ý đồ của mình là gì?” Trên mặt của Viên Văn Hùng lộ ra vẻ hoảng hốt, đột nhiên đứng dậy nói.

“Ý của tôi đã rõ ràng như thế rồi, không phải sao?” Sở Quốc Thiên cầm chén trà trong tay lắc đầu: “Tôi không thể giao dịch với các ông

Viên Văn Hùng không ngờ Sở Quốc Thiên lại nói thẳng thừng như vậy, thậm chí còn từ chối bọn họ không chút đắn đo, không nghĩ ngợi: “Cậu không sợ chúng tôi thật sự sẽ giúp nhà họ Nam Cung đối phó với cậu sao?”
Sở Quốc Thiên hờ hững liếc nhìn đối phương một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu tôi muốn đem viên thuốc kéo dài tuổi thọ ra, thì đương nhiên tôi không lo lắng mấy người các ông sẽ đứng về phía nhà họ Nam Cung!” “Chào cậu Sở, những lời hôm nay đều là cậu nói.

Chúng ta hãy chờ xem cuối cùng ai sẽ là người cất tiếng cười!” Cổ Cương Kiên đột nhiên đứng lên, nhìn Sở Quốc Thiên với vẻ mặt lạnh lùng, sau khi buông những lời nói đó thì xoay người rời đi.
Những người khác cũng làm theo.
Nhưng vào lúc này, ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó, có mấy người xông vào nhà.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều dừng lại và quay đầu lại nhìn những người này.
Chỉ nhìn thấy một trong những thanh niên trẻ tuổi nhìn chăm chăm những người xung quanh căn phòng với vẻ mặt bối rối, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Sở Quốc Thiên.

Bình Luận (0)
Comment