Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 133

Trong phòng loáng thoáng truyền ra thanh âm đáng sợ, tiểu Quý ngồi ở bên ngoài khó có thể ngồi yên.

Xem ra... Boss thật sự đã triển khai hình phạt riêng...

Nơi này cảnh sát có lẽ tra không được, nhìn mấy vị trong phòng kia cũng đều là người vô cùng không dễ trêu chọc. Tuy nói tạm thời không có vấn đề gì, thế nhưng là... Lần trước boss cùng Diệp lão sư chia tay lý do chẳng phải vì những chuyện tương tự sao? Nếu như Diệp lão sư biết chuyện boss làm lần này, có thể lại tức giận hay không đây?

Tiểu Quý ở ngoài phòng đi tới đi lui, ở đây không có máy sưởi, coi như là hoạt động một chút làm ấm thân thể.

Sài Trăn đánh điện thoại tới, tiểu Quý đang muốn tố khổ, nàng hỏi: "Các người đang ở nơi nào?"

"Chúng tôi đang ở F thành."

"F thành? Chạy tới nơi đó rồi. Cô đừng cúp, Diệp trưởng phòng muốn cùng Lục tổng nói chuyện điện thoại, cô đưa cho Lục tổng tiếp một chút."

Nói xong, âm thanh của Sài Trăn xa dần, tâm tiểu Quý đều nhanh muốn nhổ ra: "Đợi một chút ——!"

"Sao?"

"Boss hiện tại... Đang bận. Một lát nữa đợi nàng hết bận tôi sẽ kêu nàng gọi điện thoại lại cho Diệp lão sư."

Bên kia Sài Trăn trầm mặc một lúc, bỗng nhiên vang lên thanh âm của Diệp Hiểu Quân: "Tiểu Quý?"

"Diệp... Diệp lão sư!" Tiểu Quý suýt chút đứng nghiêm mình.

"Nàng hiện tại bận rộn cũng không nên quấy rầy nàng, bất quá, em nhất định phải giúp tôi nói với nàng... Tôi đang đợi nàng về nhà."

Giày vò đến Lục Tĩnh Sanh cùng Đồng Ấu Ninh đều mệt mỏi, Bạch Tô vẫn không chịu nói cái gì.

Đồng Ấu Ninh quăng khóa sắt, cùng Lục Tĩnh Sanh rời khỏi, các nàng cũng bị nướng đến cả người đổ đầy mồ hôi, cần nghỉ ngơi một chút bổ sung hơi nước.

"Lấy tiền làm việc vậy mà cũng kín tiếng ghê". Đồng Ấu Ninh thật lâu không có hút thuốc lá, từ chỗ Thời Tuyết Thụ cầm lấy điếu thuốc, giải lao, đưa cho Lục Tĩnh Sanh một điếu.

Tóc của Lục Tĩnh Sanh đều dán tại phía sau cổ, áo sơ mi cũng ướt, nhận lấy điếu thuốc nói: "Trần thúc đã từng nói qua, những người liều mình nguy hiểm làm việc vì tiền, quan trọng nhất chính là thành tín, không thể bán đứng khách hàng, bất cứ lúc nào cũng không thể lộ ra tin tức của khách. Điều người ta muốn, đều là sự kiện giết người, nếu như tùy tiện đem tin tức của người đó lộ ra, chuyện này một khi truyền đi còn có ai dám tìm nàng làm việc? Về sau nàng cũng phải chết đói."

Đang nói chuyện thì tiểu Quý gõ cửa đi vào.

"Boss, vừa rồi Diệp lão sư gọi điện thoại đến..."

"Hiểu Quân? Nói cái gì rồi?"

Tiểu Quý nói: "Chị ấy kêu em nhất định phải nói với chị, chị ấy nói chị ấy chờ chị về nhà."

Cơ mặt Lục Tĩnh Sanh co quắp một chút, không nói chuyện, tàn khói trong tay rơi trên mặt đất.

Đồng Ấu Ninh nhìn nàng, thấy nàng chầm chậm ngồi xuống, hốc mắt có chút ẩm ướt.

"Cậu, biên kịch Diệp làm cậu thu tay lại rồi." Đồng Ấu Ninh vỗ vỗ phía sau lưng nàng, nhẹ nhàng nói, "Cậu đi ra bên ngoài suy nghĩ một chút, hít thở chút không khí trong lành, nơi này giao cho tớ."

Lục Tĩnh Sanh lắc đầu: "Không cần, không thể để cho một mình cậu chống ở chỗ này."

"Ngoan, cậu không có ở đây tớ mới có thể phát huy thật tốt."

Lục Tĩnh Sanh ngẩng đầu nhìn nàng.

Đồng Ấu Ninh biểu lộ trước sau như một nhẹ nhõm, bên trong nhẹ nhõm lại ẩn giấu rất nhiều tâm tư khó đoán: "Tại trước mặt tớ còn muốn bày vẻ mặt."

Lục Tĩnh Sanh bị nàng trêu chọc cười: "Ở trước mặt tớ cậu còn giả bộ cái gì."

"Không phải làm bộ, tớ cũng muốn làm cho tốt, để cho biên kịch Diệp bớt buồn. Bằng không chị ấy tới tìm tớ tính sổ, lại trách móc tớ mang cậu đi làm điều xấu. Chị ấy không phải đang đợi cậu bình an về nhà sao?"

Đồng Ấu Ninh kêu Thời Tuyết Thụ đem Lục Tĩnh Sanh túm đi ra, vừa đóng cửa, Lục Tĩnh Sanh có chút phát hỏa, nói với Thời Tuyết Thụ: "Việc này vốn không liên quan tới Ấu Ninh! Cậu ấy là tới giúp tôi, sao tôi có thể để cho cậu ấy một mình xử lý chuyện này!"

Lục Tĩnh Sanh ở đằng kia phát hỏa, Thời Tuyết Thụ hoàn toàn không đối đáp lại, cầm bình rượu cùng hai cái ly hướng trên bàn đặt xuống: "Theo giúp tôi uống chút?"

Lục Tĩnh Sanh nào có tâm tình uống.

"Không có việc gì, cô cũng nghe nàng đi." Thời Tuyết Thụ tự mình uống lên, "Nàng tự có chừng mực."

Lục Tĩnh Sanh biết rõ Đồng Ấu Ninh đáng tin cậy, sự việc không nắm chắc sẽ không làm, có thể ra tay làm liền nhất định có thể thành công. Cũng không thể bởi vì nàng tài giỏi, tất cả mọi việc đều để một mình nàng đi làm.

"Có chừng mực... Nàng đúng là rất có chừng mực." Thời Tuyết Thụ nghĩ tới vài chuyện cũ, cười cười, tiếp tục uống rượu.

Đồng Ấu Ninh đem nhiệt độ trong phòng chỉnh thấp, Bạch Tô ý thức có chút không rõ rệt, nghiêng thân thể, nếu như không phải là bị còng tay, có lẽ nàng đã sớm té trên mặt đất rồi.

Đồng Ấu Ninh lần nữa đi vào cầm trong tay bình nước lạnh, áp tới gương mặt của Bạch Tô.

Bạch Tô thiếu nước cực độ, cố sức nâng lên mí mắt, nhìn thoáng qua chai nước lạnh buốt, lại cúi đầu.

Đồng Ấu Ninh đem nắp nhéo mở, trực tiếp giội đến trên mặt nàng.

Nước đá kích thích làm Bạch Tô lại hít một hơi, ngồi thẳng người lại một chút.

"Thanh tỉnh?" Đồng Ấu Ninh ngồi vào đối diện nàng, tại trước mặt nàng hua hua tay, "Có thể thấy rõ rồi a, có cảnh hay cho cô xem, đừng có nháy mắt."

Bạch Tô mặc kệ nàng sẽ lại chơi trò gì, nàng tất nhiên biết rõ mấy người này mặc dù so với những người trẻ tuổi an phận thù thường trong thành phố đều lớn mật hơn một ít, nhưng thật muốn động thủ giết người cũng nhất định sẽ không. Vậy từ từ hao tổn, xem ai có kiên nhẫn. Bạch Tô đã từng trải qua tàn khốc so với lần này còn gấp mấy lần, đó mới là Địa ngục nhân gian —— nàng cũng có thể gắng gượng qua, huống chi là nhóm con nít mới lớn này.

Đồng Ấu Ninh lấy điện thoại di động ra tìm kiếm một chút, phát ra một video tại trước mắt nàng, thanh âm quen thuộc đem lực chú ý của nàng hấp dẫn đi qua.

Bên trong video, Lưu Phỉ bị bịt mắt áp tại trên mặt bàn, hai tay trói ở sau lưng, trên cổ cũng đeo vòng da, vòng da kết hợp với sợi xích sắt, khóa sắt từ lỗ tròn nhỏ trên góc bàn buông thõng xuống, hắn chỉ có thể dùng phương thức xoay người áp khuôn mặt dán tới mặt bàn lạnh băng. Trên miệng bị nhét một vật hình tròn, phát không ra, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống.

Có mấy nam nhân từ phía sau hắn đi tới, quay cái mông của hắn, cười nói: "Nghe nói tiểu tử này ưa thích bán bờ mông, hôm nay liền thỏa mãn hắn thật tốt."

Hình ảnh trong video một hồi hỗn loạn, Lưu Phỉ nói không ra lời, chỉ có thể phát ra thanh âm "A... —— A... ——". Bạch Tô trợn tròn tròng mắt, hình ảnh bỗng nhiên bị điều chỉnh, đặc biệt đặc tả chỗ giao hợp hiện ra trước mặt Bạch Tô. Mỗi một lần ra vào đều có thể khiến cho Lưu Phỉ kêu thảm thiết, Bạch Tô mãnh liệt ngả phía trước thoáng giãy giụa nhắm ngay cánh tay của Đồng Ấu Ninh cắn xuống, Đồng Ấu Ninh sớm cũng đoán được, ung dung mà tránh về phía sau.

Bạch Tô rút cuộc không bình tĩnh được nữa, giận dữ nói: "Hắn cái gì cũng không biết! Có bản lĩnh liền hướng tôi mà đến!"

Đồng Ấu Ninh cười lên, vây quanh phía sau nàng, cùng tầm mắt của nàng bảo trì đồng nhất phương hướng, chỉ vào phía trước nói:

"Cô nhìn coi, bên ngoài nhà có phải hay không có một cái bình trong suốt?"

Bạch Tô có chút tốn sức mà hướng mặt nhìn ra ngoài, một cái bình thủy tinh hình trụ bên trong đựng đầy chất lỏng, có một vật màu da nổi ở bên trong.

Bạch Tô thấy rõ đó là cái gì, toàn thân mãnh liệt rung động, muốn tránh thoát trói buộc, đáng tiếc chỉ làm chuyện vô ích.

Đồng Ấu Ninh xuất ra khăn tay giúp nàng lau sạch sẽ máu cùng mồ hôi trên mặt, đem tóc vén lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lại tràn ngập sát ý: "Hắn không phải thích dùng cái này cùng nam nhân chơi sao, đáng tiếc thiếu đi vật kia về sau cũng chỉ còn có một con đường phía sau rồi, tính tình thiếu một chút, đáng tiếc."

Bạch Tô từ trong kẽ răng rít ra mấy chữ: "Tôi nói, hắn vô tội... Thả hắn!"

Đồng Ấu Ninh cười: "Sao có thể dễ dàng thả hắn như vậy, cô một mình đơn bạc. Nghe nói hắn là em trai thân sinh của cô, chẳng qua là hắn không biết."

Bạch Tô không nghĩ tới Đồng Ấu Ninh có thể tra được chuyện này.

Hoàn toàn chính xác, Lưu Phỉ là em trai của nàng, từ sau khi tìm được hắn, Bạch Tô vẫn luôn bên cạnh hắn, không có nói ra với hắn, cũng không có ý định nói cho hắn biết.

"Hắn bây giờ đang ở đâu?"

"Nói cho chúng tôi biết tung tích của Đường Cảnh Lộ, trao đổi, rất công bằng."

Bạch Tô cười lạnh: "Cho dù tôi nói cho các người biết tung tích của cô ta, bằng sức các người cũng không bắt được cô ta."

"Bắt được hay không là việc của chúng tôi, không phiền cô quan tâm." Đồng Ấu Ninh vứt khăn trên mặt đất, "Mà, cô còn có lựa chọn khác sao?"

Bạch Tô cũng không đơn giản đáp ứng: "Tôi làm sao biết sau khi tôi nói xong, các người có thật sự thả chúng tôi đi hay không."

Đồng Ấu Ninh chỉnh lời nàng: "Không phải 'Các người ', mà là 'Hắn'. Cô làm sao có thể đi được? Đừng có nằm mơ được chứ. Tuy rằng những người bên chúng tôi bị thương là do Lưu Phỉ hạ thủ, nhưng người chịu trách nhiệm nhận nhiệm vụ cùng liên hệ với Đường Cảnh Lộ đều là cô, cô cùng Đường Cảnh Lộ mới là đầu sỏ gây nên. Về phần em trai của cô thì, đã là phế nhân, tôi không thèm để ý, để hắn còn sống mà tiếp tục chịu tội. Tôi liền hỏi cô, cô còn có lựa chọn khác sao?"

Bạch Tô trừng mắt nhìn Đồng Ấu Ninh trong ánh mắt tựa như có thể phun ra lửa.

Đồng Ấu Ninh mỉm cười: "Rất tốt, tôi rất thích bộ dạng của cô bây giờ, so với trước thú vị hơn nhiều."

Đem Bạch Tô đưa đến phòng quan sát, từ trong thiết bị giám sát nhìn xem Lưu Phỉ lảo đảo đi ra khỏi bãi đỗ xe, coi như đã xong giao ước.

Bạch Tô nói Đường Cảnh Lộ về nhà, ba cô ta hình như là quan lớn, chung quanh nhà đều có cảnh vệ canh gác, người bình thường tới gần đều không được, nếu có người xông vào... Các người ngẫm lại hậu quả.

Đồng Ấu Ninh nói với Lục Tĩnh Sanh: "Hẳn là quay về nhà của cha nuôi cô ta rồi, cha nuôi của cô ta ruốc cuộc là ai? Chính khách họ Đường?"

Lục Tĩnh Sanh đem tư liệu mà tiểu Quý thật vất vả mới tra được đưa cho Đồng Ấu Ninh: "Cha nuôi của cô ta là Đường Chí Minh."

"Đường Chí Minh?" Danh tự này làm Đồng Ấu Ninh giật nảy mình, "Vượt quá dự kiến của tớ... Nếu như là Đường Chí Minh, đúng thật là khó đối phó."

Lúc trước Lục Tĩnh Sanh đã nghĩ qua, nếu như nàng là Đường Cảnh Lộ sẽ đi đâu? Nhất định là tìm núi lớn mà nương tựa, mà núi lớn chắc chắn là chỗ cha nuôi cô ta rồi.

"Cô ta có thể trở về nói rõ Đường Chí Minh còn không biết Đường Cảnh Lộ không phải là con gái ruột của hắn." Lục Tĩnh Sanh nói.

"Rất có thể."

Muốn dùng phương pháp đối phó với Ngu Minh Đình trước kia để xử lý sao? Lục Tĩnh Sanh suy tư, lần trước nàng vạch trần chuyện Khương Hạo không phải con trai của Khương Bác Văn, chuyện sau đó hoàn toàn trở thành đả kích đối với Ngu Minh Đình, nhưng đưa tới một loạt hậu quả bất lương cũng làm cho nàng không quá sảng khoái. Mục tiêu lần này thế nhưng là cùng Khương Bác Văn và Thực Sang ảnh thị hoàn toàn là nhân vật không thể đánh đồng, gây chuyện không tốt rất có thể làm cho mình lật thuyền.

Đồng Ấu Ninh cũng nói: "Chuyện này trước tiên không cần phải gấp, chúng ta ra tay muốn bắt Đường Cảnh Lộ, nàng trong khoảng thời gian này có lẽ ngay cả Hoàn Cầu cũng không dám đi, trốn ở chỗ ba cô ta tị nạn." Liếc nhìn Bạch Tô nói, "Hơn nữa, chém đứt vũ khí của cô ta rồi, cô ta nghĩ phản kích cũng vô lực. Chúng ta trước trở về nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi đủ, ngủ đủ giấc rồi nghĩ đối sách tiếp, đầu óc cũng sẽ tỉnh táo hơn."

Lục Tĩnh Sanh gật đầu, thật sự nàng cũng mệt mỏi rồi, ngày hôm nay dài dằng dặc tựa như một thế kỷ vậy.

"A, đúng rồi." Đồng Ấu Ninh đem bình thủy tinh kia mở ra, đem chất lỏng bên trong đổ đi, thuận tiện đem thứ đồ vật hình trụ bên trong kia đổ ra. Thân thể Bạch Tô run rẩy một cái, Đồng Ấu Ninh nói với Thời Tuyết Thụ, "Cầm lấy mang cho chó ăn đi a."

Bạch Tô: "Cô..."

Thời Tuyết Thụ ghét bỏ vẫy vẫy tay: "Chó của chị không ăn mấy thứ đồ vật bẩn như này."

Đồng Ấu Ninh: "Miếng thịt miếng mỡ, miếng muối lạp xưởng, tại sao lại là đồ vật bẩn."

Thời Tuyết Thụ nghe rõ, cười ha ha.

Thấy biểu lộ của Bạch Tô có chút nghi hoặc, Đồng Ấu Ninh giải thích cho nàng: "Xem ra Bạch tiểu thư giống như tôi đã nghĩ, thiên chân vô tà, không biết màn biểu diễn kia, nói làm sao có thể trưởng thành như vậy đây?"

Con mắt của Bạch Tô đều tức mà đỏ lên: "Cô, mẹ nó, lừa tôi..."

Đồng Ấu Ninh lấy điện thoại ra, tìm video có Lưu Phỉ, quơ quơ nói: "Bạch tiểu thư cũng không biết mấy về điện ảnh nhỉ, dựng phim nghe nói qua chưa? Tùy tiện cắt dán một chút, cô liền coi như thực."

Bạch Tô gắt gao thủ sẵn cái ghế bên cạnh: "Cô tên là gì?"

Đồng Ấu Ninh không có phản ứng nàng, xoay người rời đi.

"Tôi nhất định phải giết cô."

Đồng Ấu Ninh đưa lưng về phía nàng ngoắc ngoắc ngón tay.

Ra khỏi phòng, tiểu Quý đem xe lái tới đây.

Sau nửa đêm, vùng ngoại ô F thành trống trải, không người, so với B thành còn lạnh hơn.

Lúc lên xe Đồng Ấu Ninh nói với Thời Tuyết Thụ: "Việc Tôi đáp ứng chị, nhất định sẽ làm được."

Thời Tuyết Thụ cười cười, một loạt răng trắng bóng: "Không nghĩ tới em sẽ đáp ứng loại sự tình thẹn thùng như vậy. Đi, chị thế nhưng là đầy lòng chờ mong đây."

Hai người bọn họ lên xe, Lục Tĩnh Sanh tò mò: "Cậu đáp ứng Thời Tuyết Thụ làm cái gì? Còn là sự việc cảm thấy thẹn thùng nữa..."

Đồng Ấu Ninh rất buồn ngủ, tựa lên bờ vai của Lục Tĩnh Sanh mơ mơ màng màng nói: "Đã nói là chuyện cảm thấy thẹn, tất nhiên không thể nói rồi."

Lục Tĩnh Sanh hỏi lại: "Thế còn, lạp xưởng với dựng phim, đó là cái gì?"

Nhắc tới việc này, Đồng Ấu Ninh nở nụ cười: "Bí mật kinh doanh, không thể trả lời."

Lục Tĩnh Sanh: "..."
Bình Luận (0)
Comment