Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Chương 34

Mũi dao cách gương mặt của nàng chỉ có mấy cm.

Lưỡi dao lạnh như băng sắc bén, tiếp xúc cùng da thịt ấm áp đầy yếu ớt.

Động tác Diệp Hiểu Quân cứng ngắc, giờ phút này "Dáng tươi cười" của tên lái xe không có sai biệt, giống như mũi dao kia tạm thời bất động, một khắc sau đột nhiên dị biến.

Tên tài xế đóng cửa lại, Ngu Minh Đình ngồi dậy đứng lên, đem đao hạ xuống, vỗ vỗ ghế sô pha bên người: "Ngồi."

Diệp Hiểu Quân đứng thẳng dậy, không có đi qua: "Cô là ai?"

Nàng cười nói: "Tôi cũng đã sớm nói, tôi là NMD" Nàng từ dưới mặt thủy tinh bàn trà xuất ra thuốc khói, nhen nhóm.

Diệp Hiểu Quân suy nghĩ cái tên này, chợt nói: "Cô là... Ngu Minh Đình?"

Ngu Minh Đình từ chối cho ý kiến, nhìn qua làn khói trong tay: "Biên kịch Diệp, cô hút thuốc lá không?"

Sau lưng Diệp Hiểu Quân bắt đầu đổ mồ hôi, căn phòng khóa kín, nàng một thân một mình. Phía trước có một nữ nhân cầm dao, phía sau có một nam nhân ngồi chặn cửa.

Tầng mười hai, điện thoại còn trong túi áo, dao gọt trái cây cách xa nàng chỉ cỡ khoảng một giây đồng hồ.

Lòng bàn tay thẫm ướt.

Ngu Minh Đình xuất ra một điếu thuốc: "Không có tí sức lực nào." Đem tàn thuốc nghiền tắt tại trong gạt tàn thuốc, "Nhìn cô chính là người không hút thuốc lá đi, thế nhưng hút hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì..."

Nam nhân ngồi ở cửa ném đến một bao bột phấn màu trắng, Diệp Hiểu Quân tuy rằng cũng chưa từng thấy tận mắt, nhưng nàng tự nhiên biết rõ đây là cái gì.

Thuốc phiện, một khi nhiễm tới, đời này coi như không dứt ra được, người coi như là hủy.

"Thử xem?" Ngu Minh Đình đối với nàng cười, giọng nói nhẹ nhõm giống như là mời nàng nhấm nháp một lọ rượu ngon.

Diệp Hiểu Quân trên cổ đều là mồ hôi, sáng óng ánh, cuống họng cũng khô ráo cực độ, nhưng trước mắt cũng chỉ có một mình nàng, nàng phải mạnh mẽ lên tinh thần.

"Tôi không rõ." Nàng ngồi vào chỗ Ngu Minh Đình vừa rồi vỗ —— mặc dù thu hẹp khoảng cách cùng Ngu Minh Đình, nhưng khoảng cách nàng cùng dao gọt trái cây cũng rút ngắn, "Cô tại sao phải trăm phương ngàn kế mà tiếp cận tôi như vậy. Tôi chỉ là một biên kịch mà thôi, đối với các ngươi có cái gì giá trị?"

Ngu Minh Đình đem heroin hút đi vào, toàn thân run rẩy một chút, thoải mái vô cùng, nước mắt một dòng chảy ra, trong chốc lát nàng ta chậm rãi rút khăn giấy lau nước mắt nói: "Biên kịch Diệp không thể tự coi thường chính mình, cô thế nhưng là có giá trị liên thành, một câu của cô nhưng lại bảo vệ được một cái mạng tôi đây."

Diệp Hiểu Quân nhíu mày, nghi ngờ nhìn nàng.

"Lục lão bản tuổi còn trẻ, tâm lại hung ác." Ngu Minh Đình tựa ở trên ghế sofa, vành mắt hồng hồng, bên miệng có chút vui vẻ cổ quái, "Thủ đoạn cũng nhiều, vốn là muốn nàng lúc này bị đánh cho thua một cái hung ác té ngã, kết quả [Vân Đoan] còn được cứu về. Trần Nhĩ bị nàng đẩy đến bước đường cùng, mà tôi vốn nghĩ ở nước ngoài tránh đầu gió, nàng rõ ràng đem hài tử của tôi đến uy hiếp... Biên kịch Diệp, con trai của tôi mới 7 tuổi." Ngu Minh Đình lấy ra điện thoại, tìm kiếm ảnh chụp chung nàng cùng nhi tử đặt tới trước mặt Diệp Hiểu Quân, "Nhìn, con trai của tôi có phải hay không rất đáng yêu? Hắn đặc biệt thông minh, từ nhỏ liền thích diễn xuất, một hài tử đơn thuần rõ ràng cũng bị lợi dụng."

Diệp Hiểu Quân dùng khóe mắt liếc qua.

"Nhi tử là toàn bộ của tôi. Tôi thật sự có nghĩ tới, tốt tốt cùng trượng phu sống, đem con trai nuôi dưỡng trưởng thành, nhìn hắn lấy vợ sinh con, cuộc đời tôi đây cũng không có thêm nguyện vọng gì quá nhiều. Cô còn trẻ, có lẽ không hiểu những chuyện này. A đúng, cô cũng sẽ không hiểu, cô ưa thích cô nương."

Ngu Minh Đình cúi đầu buồn cười, tóc cắt ngang trán che tại trên mắt, Diệp Hiểu Quân muốn thừa cơ lấy đao, nhưng lại bắt đầu do dự.

Ngu Minh Đình tựa hồ cũng không phải thật sự muốn tổn thương nàng, nếu như nàng muốn làm như vậy ngay từ đầu đã châm một đao trên mặt nàng rồi. Thần trí nàng hiện tại có chút không rõ, nghe ý tứ nàng cũng cùng sự kiện [Vân Đoan] lúc trước có quan hệ. Tạm thời không nên động thủ, lấy một địch hai, nàng không có ưu thế nào, động thủ kết quả chỉ có thể cá chết lưới rách, tốt nhất kéo dài thêm chút cục diện hiện nay.

Diệp Hiểu Quân kiên trì nói: "Ngay từ khi mới bắt đầu tiếp cận tôi, cô đã có mục đích, cô muốn dựa vào tôi lấy cái gì?"

Ngu Minh Đình cầm điện thoại di động tùy ý ném: "Biên kịch Diệp đừng sợ, tôi cũng không muốn thương tổn cô, cô là loại người dưới cùng tôi không được ra tay hung ác. Có tài hoa, đầy trong đầu là ý nghĩ tự mình ghi kịch bản, nhìn qua thanh cao, kỳ thật thực chất con người bên trong rất tốt, tôi cũng chính là lợi dụng điểm ấy của cô."

Ngực Diệp Hiểu Quân có chút phập phồng.

Ngu Minh Đình ngưng mắt nhìn bên mặt Diệp Hiểu Quân, trong ánh mắt Diệp Hiểu Quân có chút buồn bực, giống như không biết tới ánh nhìn chăm chú của người kia, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào sàn nhà phía trước. Gương mặt này có điểm giống cô bé đầu tiên nàng thích lúc học trung học, cô bé kia cũng là như vậy, luôn trầm mặc, tất cả mọi chuyện đều dấu ở trong lòng.

"Chỉ cần một câu nói của cô." Ngu Minh Đình nói, "Chỉ cần cô một mực khuyên bảo Lục Tĩnh Sanh một câu, làm cho nàng không nên ép tôi nữa, chúng tôi bình an vô sự. Đây cũng không phải là việc khó khăn gì, đúng không?"

Diệp Hiểu Quân nghi ngờ nói: "Lục Tĩnh Sanh tại sao phải nghe tôi?"

Ngu Minh Đình ha ha cười nói: "Biên kịch Diệp không cần giả bộ hồ đồ. Chuyện của hai người các cô tôi cũng không phải không có điều tra. Bác Triển như vậy một công ty nát, vì cái gì Lục Tĩnh Sanh muốn tiếp nhận? Nghe nói lúc ấy nàng mua xuống Bác Triển thật đúng là chi ra một số tiền uổng phí. Vừa đến Bác Triển, vì giúp người trải đường chém giết bao nhiêu công thần Bác Triển. Còn cô, tuổi còn trẻ tiếp nhận vị trí chủ quản biên kịch không nói, kịch bản lập tức liền quay chụp, còn tìm đến đạo diễn Trịnh cùng một đám diễn viên nổi tiếng làm bàn tọa, tuyên truyền hung hậu, cuối cùng phòng bán vé đại thắng, cô cũng thuận lợi từ biên kịch phim truyền hình chuyển mình thành biên kịch phim điện ảnh, còn một bước trèo lên trời trở thành thành viên câu lạc bộ cấp bậc năm trăm triệu phòng bán vé. Cái này cũng chưa tính, nghe nói kịch bản ẩn giấu khác của cô [Hành hỏa] cũng đang chuẩn bị lên phim... Biên kịch Diệp, cô dùng thủ đoạn gì, làm cho Lục Tĩnh Sanh người như vậy đều trăm theo nghìn muốn đúng như ý?"

Diệp Hiểu Quân trừng Ngu Minh Đình, một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến Ngu Minh Đình có chút xuất thần.

"Ai thành công, cũng không phải thông qua cách chính đáng đạt tới thành công. Giữa người với người nào có thưởng thức đơn thuần, sau lưng đều là chút ít giao dịch dơ bẩn. Các người những loại người này không phải đều là nghĩ như vậy đi?" Diệp Hiểu Quân cười lạnh, "Tâm bẩn, xem ai cũng đều bẩn như mình."

Ngu Minh Đình sửng sốt một lát, hiểu rõ mà cười nói: "Kỳ thật tôi cũng có chút hiểu được Lục Tĩnh Sanh tại sao phải thích cô." Nàng dùng mu bàn tay hướng trên gương mặt Diệp Hiểu Quân dán tới, "Cô càng là nghiêm trang, lại càng làm cho người ta ưa thích..."

Diệp Hiểu Quân từ trên ghế salon bật dậy: "Đừng đụng tôi!"

"Như thế nào? Chỉ có Lục Tĩnh Sanh mới có thể đụng cô?"

Diệp Hiểu Quân: "Tôi cùng Lục tiểu thư không phải quan hệ như các người nghĩ!" Nàng tỉnh táo một chút, giọng chậm dần nói, "Nếu như nàng thật sự dùng hài tử cô đến uy hiếp như lời cô nói, cũng là do các người làm chuyện độc ác trước. Nhưng hài tử cô là vô tội, tôi sẽ tận lực thuyết phục nàng để nàng buông tha hài tử cô. Nhưng tôi tin tưởng Lục tiểu thư sẽ không làm chuyện như vậy, nàng cùng các người khác biệt. Cô có lẽ nên tra rõ ràng trước, người lợi dụng hài tử của cô là ai."

Ngu Minh Đình: "Ôi thật sự là cảm động, luôn miệng nói hai người các cô không có gì, lúc này liền vội vã giúp nàng nói chuyện? Bất quá không cần phiền toái như vậy."

Diệp Hiểu Quân: "..."

Ngu Minh Đình ánh mắt phiêu tới túi thuốc phiện bị mở trên bàn kia: "Cô có tin không? Một túi đồ vật ít ỏi kia thôi, có thể làm cho cô muốn sống không được muốn chết không xong, chưa thử qua cô không hiểu nó đáng sợ. Nó có thể dễ dàng mà khống chế cô, đến lúc đó có thể sẽ khiến cho cô khóc đến cầu xin tôi."

Sau lưng một hồi tiếng bước chân cấp tốc mà đến, Diệp Hiểu Quân vừa muốn quay đầu lại trước mắt tối sầm, nam nhân canh giữ ở cửa ra vào kia nhào tới đem nàng đặt ở trên ghế sofa, rút ra cánh tay của nàng cố định tại trên mặt bàn trà.

"Thả tôi ra ——!" Diệp Hiểu Quân kịch liệt giãy giụa, Ngu Minh Đình hít mũi một cái, từ dưới bàn trà xuất ra một cái hộp bằng giấy, mở ra, bên trong là kim tiêm.

Ngu Minh Đình đem thuốc phiện pha loãng, rút vào trong ống tiêm.

"Ngoan, rất nhanh là tốt rồi, cô lập tức sẽ cảm nhận được vui vẻ cấp cao nhất trên thế giới."

Mấy chiếc xe chạy như bay đến dưới tòa nhà cao tầng, tiếng gõ cửa vang thành một mảnh.

Lục Tĩnh Sanh bước không ngừng, nhanh đi về hướng cửa ra vào. Người sau lưng đi nhanh theo nàng từng bước, vì nàng mở đường.

Bảo vệ khu nhà vốn là buồn ngủ cực kỳ, bỗng nhiên nhìn thấy một đoàn như vậy, làm tỉnh lại: "Các ngươi, các ngươi muốn làm gì..." Lời nói còn chưa dứt đã bị đoàn người đi theo đẩy qua một bên.

Tiểu Quý: "Boss! Thang máy phải quét thẻ!"

Lục Tĩnh Sanh trực tiếp quăng giày cao gót, leo thang bộ!

Kim tiêm cách cánh tay nàng ngày càng gần, tay kia của nàng ở một bên vội vàng mò mẫm!

Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng nàng biết dao gọt trái cây ở xung quanh nơi này!

"Cô sẽ nhanh mà cảm kích tôi." Khuôn mặt Ngu Minh Đình ở trước mặt nàng phóng to.

Trong nháy mắt đầu ngón tay đụng phải chuôi đao, không biết sức mạnh ở nơi đâu tràn về, Diệp Hiểu Quân trở mình đứng lên, lạnh lẽo lóe lên, nam nhân đang đè nặng nàng "A" một tiếng giống như bị điện giật nhảy dựng lên, dốc sức liều mạng đè chặt miệng vết thương trên cánh tay bê bết máu, giận dữ nói: "Xú nữ nhân! Rượu mời không uống thích uống rượu phạt đúng không!"

Diệp Hiểu Quân nhanh chóng chạy ra cửa muốn mở cửa, cửa này khóa, không có chìa khóa không mở được.

Nam nhân sải bước tiến lên, Diệp Hiểu Quân hét lớn một tiếng, đem đao nhắm ngay hắn: "Không cho phép tới đây!"

Ngu Minh Đình nói: "Đừng xúc động như vậy, đả thương chính mính."

Nam nhân đang muốn tiến lên, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng phá cửa.

"Ngu Minh Đình! Mở cửa!"

Diệp Hiểu Quân nghe được thanh âm này cái mũi đau xót, nước mắt thiếu chút nữa tràn ra. Ngoài cửa là Lục Tĩnh Sanh.

Ngu Minh Đình thần sắc mất tinh thần bỗng nhiên rút đi, đứng lên, nam nhân quay đầu lại nhìn nàng, nàng quát khẽ nói: "Đem nàng bắt đến!"

Diệp Hiểu Quân: "Cô dám!"

Ngoài cửa bắt đầu phá cửa, Lục Tĩnh Sanh hô: "Diệp Hiểu Quân, cô có phải ở bên trong hay không?!"

Diệp Hiểu Quân nghe ra thanh âm của nàng mang theo sốt ruột cùng lo lắng, nước mắt tại trong ánh mắt đảo quanh: "Tôi ở đây."

"Cô có sao không!"

"Cô yên tâm, tôi không sao."

Ngu Minh Đình đem ống chích cầm trên tay: "Túm nàng tới đây!" Vừa nói một bên tự mình đi nhanh mà đến.

Nam nhân đưa tay muốn bắt nàng, Diệp Hiểu Quân lấy đao cắt đi qua, Ngu Minh Đình từ bên kia bước vào, một chưởng đánh bay đao của nàng!

Lục Tĩnh Sanh: "Nhanh lên đem cửa phá mở cho tôi!"

Tùy tùng thay nhau đạp cửa, cửa bị đạp cạch cạch vang lên, nhưng không bật ra.

"Các người tránh ra!" Tiểu Quý đem bọn họ hết thảy đẩy ra, từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp, lấy ra đầu giấy bạc cùng một cái công cụ hình t từ bên trong, nhanh chóng dùng đầu giấy bạc bao lấy công cụ hình t, cùng một tai nghe kết nốt cùng cái máy nhỏ, đem đỉnh công cụ hình t cắm vào bên trong lỗ đút chìa khóa.

"Boss đừng nóng vội!" Tiểu Quý xoay tròn cái máy nhỏ, bên trong ổ khóa phát ra tiếng vang, "Lập tức có thể đem cửa mở ra!"

Lục Tĩnh Sanh hai tay chống nạnh, trước cửa ra vào đi tới đi lui.

Trong phòng bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu đáng sợ nghe không rõ ràng, Lục Tĩnh Sanh thần kinh nhấc lên, cửa "Két" một tiếng mở ra.

Tiểu Quý: "Boss!"

Lục Tĩnh Sanh một cước đá văng cánh cửa, nam nhân bị cái này đánh bay, Ngu Minh Đình ngay tại trước mặt nàng, Lục Tĩnh Sanh nhìn thấy mặt của nàng phẫn nộ trong lòng đột nhiên bộc phát, khi còn bé học một thân tuyệt kỹ chân pháp toàn bộ đánh quên, một quyền nện ở trên mặt nàng.
Bình Luận (0)
Comment