Cô Có Thích Phi Công Không

Chương 32


Chiếc xe cứ chậm rãi chạy về phía trước, tôi cũng không biết mình đang đi đến nơi nào nữa.

Tôi co ro ngồi một góc, không dám động đậy cũng chẳng hề nhúc nhích.

Không khí gượng gạo khó chịu, không biết bà ấy có cảm thấy như tôi không, tôi cứ đinh ninh giữ chặt chiếc túi đồ vừa mua trên tay không chịu rời.

Bà Lan nghiêng đầu sang nhìn túi đồ đang trên tay tôi rồi hiền dịu hỏi.
" Cháu định đang len sao ?"
" Vâng ạ.

"
Bà ấy đưa tôi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, lúc đầu là nhìn tôi bằng ánh mắt triều mến bây giờ là xưng hô thân mật với tôi.

Tôi ngơ ngác không dám tin vào những điều mình nghe thấy, có phải tôi đang mơ không ta ? Tôi khều tay bà Lan, hỏi bà ấy.
" Cô ơi cô đánh cháu một cái đi cô, đây là mơ hả cô ?"
Bà Lan bật cười, một nụ cười thật hiền hậu.

Tôi chợt nhận ra rằng cho dù ở những trạng thái cảm xúc nào thì bà ấy vẫn toát ra một vẻ đẹp không ai sánh bằng, một vẻ đẹp mĩ miều hiếm có.
" Cháu không mơ đâu, là thật đấy.

"
Bà ấy từ tốn nắm lấy bàn tay của tôi, tay bà ấy hơi lạnh.

Tôi cảm giác cái lạnh này không chỉ do thời tiết mà là do sự cô đơn, một mình của bà ấy.

Tự nhiên tôi thấy thương bà ấy, dù bà ấy có ghét bỏ hay không chấp nhận tôi thì tôi vẫn luôn yêu thương bà.

Chiếc xe bỗng dừng lại một cách đột ngột.

Tôi bất ngờ nhìn ra, trước mặt của tôi là một biệt thư đồ sộ, to lớn.

Tài xế ga lăng mở cửa xe cho tôi, đứng nhìn căn biệt thư mà tôi không khỏi choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy của nó.


Bà Lan mỉm cười nắm tay tôi dẫn vào trong, tôi thả lỏng bản thân mặc cho bà ấy muốn làm gì làm, muốn dẫn đến đâu cũng được.
" Cháu ngồi đi.

"
Bước vào trong tôi như muốn ngất đi, không có lời nào để diễn tả được vẻ đẹp kiêu sa của nó.

Đẹp từ ngoài vào trong, đẹp từ cốt cách lẫn tâm hồn.

Tôi ngại ngùng ngồi vào chiếc ghế sofa.

Miệng không tự chủ mà thốt lên cảm thám.
" Trời ạ! Ghế êm quá đi mất.

"
Bà Lan nghe thấy thế thì lắc đầu cười.

Tôi cũng hổ thẹn.

Nhưng căn nhà rộng lớn như thế này không lẽ chỉ có mình bà ấy ở thôi sao ? Từ nãy giờ tôi chẳng thấy ai ngoài tôi và bà ấy.

Nhà của Minh Đức tuy cũng trống vắng nhưng ít ra cũng có người giúp việc ra ra vào vào khiến cho căn nhà trở nên có hồn hơn.

Còn nhà của bà Lan chỉ có mình bà ấy và nỗi cô đơn, thì ra bà ấy sống cũng không vui sướng hơn gì, có vật chất địa vị trong tay nhưng lại không có một mái ấm, một tình thương của người thân.

Ai bảo người giàu chỉ ăn sung mặc sướng ? Họ cũng có những nổi khỗ riêng mà những người tầm thường như chúng ta không thể thấu hiểu được.

Họ cũng là con người, cũng có cảm xúc, không phải là đồ vật mà có thể nói là vô tri vô giác.

Chúng ta phải biết yêu thương và trân quý tâm hồn đẹp đẽ của họ.

Con người chỉ xứng với danh con người khi biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để thấu hiểu và thông cảm.
Tôi ngây ngất suy nghĩ trong mông lung mà không hề để ý đến tiếng kêu của bà Lan, bà ấy thấy tôi đơ ra thì không khỏi lo lắng.
“ Linh! Linh! Linh! “
“ À...dạ ?”
“ Cháu bị sao đấy ? Cô kêu cháu từ nãy đến giờ.


“ À...dạ....dạ không có gì.

Mà cô kêu cháu có chuyện gì ạ ?”
“ Qua đây, cô cho xem cái này.


Cắt được những hoài nghi của bà Lan, tôi thở phào nhẹ nhõm, hình như dạo này tôi già rồi thì phải, toàn suy nghĩ những chuyện không đâu.

Thôi không vu vơ nữa, tôi hớn hở tới chỗ của bà Lan để xem thử cái mà bà Lan nói là gì.

Toàn những nguyên liệu làm bánh được bày la liệt trên bếp, tôi ngạc nhiên nhìn bà Lan rồi quay sang nhìn chúng.

Bà Lan biết được tôi đang bất ngờ vì điều gì, bà điềm tĩnh giải thích.
“ Cháu có biết sắp đến ngày gì không ?”
“ Hình như là sinh nhật của Minh Đức.

A!! Đừng nói với cháu là cô muốn....”
Tôi nhanh trí đoán ra ý định của bà Lan, bà ấy nhẹ nhàng gật đầu.

Thì ra là bà ấy muốn tự tay làm bánh để tặng cho con trai mình.


Tôi niềm nở chạy đến phụ giúp bà ấy.

Nói thế cho oách thôi chứ thực ra tôi có biết gì đâu, bà ấy nói làm gì thì làm nấy, sai lấy cái gì thì lấy cái đấy.

Tôi đánh trứng còn bà thì làm kem tươi.

Hai chúng tôi hoà hợp với nhau rất ăn ý, như có duyên từ kiếp trước vậy.

Chúng tôi chủ yếu nói về những vấn đề mà xã hội đang quan tâm ngày nay, không biết bà ấy học ở đâu ra mà có thể trích dẫn câu nói của Huấn Hoa Hồng mạch lạc đến thế làm tôi cười không nhặt được mồm.

Khi tiếp xúc lâu với bà ấy, tôi cảm thấy mình trở nên mặn mà hẳn, mặn trong từng da dẻ.
Đột nhiên bà ấy không nói nữa, tôi cũng nín thin.

Không khí trầm xuống một cách lạ thường, chỉ còn những tiếng leng keng của máy đánh trứng cầm tay, tiếng quạt trần quay phất phới.
“ Có lẽ cháu không tin nhưng đây là lần đầu tiên cô tặng quà sinh nhật cho Minh Đức.


Tôi trợn mắt to hết cỡ, gương mặt không dấu được vẻ ngạc nhiên tột độ.

Tôi im lặng lắng nghe bà ấy giải bày bầu tâm sự.
“ Ngày nhỏ nó đã không sống chung với cô, chưa kể áp lực công việc đè nặng trên vai đã làm cho cô không bận tâm đến nó, lơ là nó.

Dần dần sự lơ là của cô đã biến thành một bức tường thành ngăn cách giữa cô và Minh Đức.

Sau bao nhiêu năm, ở cái tuổi gần đất xa trời, cô mới có thể cảm nhận hết được sự cô đơn buồn tủi khi không có con cháu bên cạnh.

Cô hy vọng rằng nó sẽ tha thứ cho cô, bỏ qua cho những lỗi lầm của cô trước đây....”
Nói đến đây bà Lan chợt ngừng lại, chỉ còn những tiếng sụt sịt to nhỏ vang vọng bên tai, đây là lần đầu tiên tôi thấy bà ấy khóc.

Không hiểu sao lòng tôi cứ nhói lên từng cơn.

Tôi sốt sắng vụn về lau nước mắt cho bà, thành tâm an ủi bà.
“ Cô đừng nghĩ như thế, không có người mẹ nào mà không yêu thương con của mình.

Do sức ép của số phận và hoàn cảnh bắt buộc đã khiến cô phải bất đắc dĩ rời xa Minh Đức.

Nó là một đứa trẻ ngoan, nó sẽ hiểu và thông cảm cho cô.


Tôi đang lo lắng không biết phải nên dỗ thế nào thì bà ấy đột nhiên ôm chầm lấy tôi, nói nghẹn ngào.
“ Minh Đức đúng là có mắt nhìn người, là cô đã sai khi đã nhìn nhận không đúng về cháu.



Trong lòng bỗng tôi trào dâng lên những cảm xúc khó tả.

Một chút vui mừng pha một chút lo sợ.

Vui mừng vì sau những ngày phải chiến đấu mệt mỏi thì cuối cùng bà Lan cũng đã hiểu được tôi, cũng đã vui vẻ chấp nhận tôi.

Lo sợ vì những lời nói chạm đến lòng người kia không biết là giả dối hay thực sự.

Đố ai đo được vực sâu, đố ai đoán được chiều sâu lòng người.

Lòng người là thứ khó đoán nhất.

Mình chẳng thể hiểu người ta đang nghĩ gì và người ta cũng không thể hiểu những điều mà mình đang suy nghĩ.

Nhưng sau khi cảm nhận được cái ôm ấm áp của bà Lan thì tôi khẳng định rằng những lời nói lúc nãy đều xuất từ trái tim chân thành và đầy tổn thương của bà.
Đang đắm chìm trong mê man lãng mạng thì bỗng có một cuộc gọi đến làm cả tôi và bà Lan giật mình.

Tôi lúng túng bắt máy, cảm thấy hơi áy náy vì lúc nãy đã làm bà mất hứng.

Bà cũng không nói nữa mà tiếp tục công việc.

Nghĩ đến kẻ đã phá rối thì tôi không khỏi nổi quạo, gắt gỏng quát.
“ Chuyện gì ?”
“ Chị đã nghĩ nên tặng quà gì cho em chưa ?”
Thì ra là Minh Đức, có duyên chết liền.

Toàn gọi không đúng lúc, tôi thở dài ngán ngẩm trả lời.
“ Thế em muốn quà gì ?”
“ Em muốn có con ấy.



Bình Luận (0)
Comment