Cô Có Thích Phi Công Không

Chương 35


Trong không gian lãng mạn, ánh đèn lung linh kì ảo, tôi thấy rõ được nét mặt thành tâm của Minh Đức.

Tôi không kiềm được mà bật khóc, ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, tất cả khách khứa đều cỗ vũ nhiệt tình.
" Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!
Tôi nhìn sang bà Lan với ông Minh, hai người họ vui vẻ gật đầu với tôi.

Tôi nhìn sang bốn đứa nhóc, tụi nó ai cũng nhiệt liệt tán thưởng, Hữu Anh đứng dậy hét to gây sự chú ý.
" Đồng ý cho em còn có cháu bế nữa cô ơi.

"
Ai cũng cười ngây ngất trước câu nói của Hữu Anh và tôi cũng không ngoại lệ.

Tôi nhìn hết một lượt rồi chăm chú vào người con trai trước mặt, tôi ngắm nghía dung nhan của nó.

Trong bất kì khoảng khắc nào, trong bất kì hoàn cảnh nào, vẻ đẹp của nó không bao giờ làm tôi phải thất vọng, Minh Đức vẫn kiên nhẫn đợi tôi, mọi người có mặt ở đó ai cũng đợi tôi.

Tự nhiên trong giây phút căng thẳng này, những khó khăn mà tôi và nó đã trải qua bất chợt hiện về rõ ràng như một bộ phim, nó như một dẫn chứng để chứng minh cho sự đồng ý của tôi là hoàn toàn đúng.

Mọi người ai nấy đều hò reo nhiệt tình, Minh Đức hỏi tôi lại lần nữa, giọng nói của nó lấn át cả đám đông.
" Chị có đồng ý không ?"
" Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! "
Tôi ngại ngùng ấp úng, tay nắm chặt lấy gấu váy, nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi hét to.
" Chị...chị....!chị đồng ý!!! "
Sau câu nói của tôi là tiếng vỗ tay vô cùng hào hứng của mọi người, tôi rụt rè đưa bàn tay về phía trước, nó cười hạnh phúc rồi run run đeo chiếc nhẫn vào tay tôi.

Tôi nắm cổ áo nó kéo lên, mạnh dạn ôm nó thật chặt giữa tiếng hú hét, vui mừng.


Tôi sẽ không bao giờ buông tay thêm một lần nào nữa, cho dù sau này có thế nào tôi vẫn sẽ nắm thật chặt bàn tay của Minh Đức, cùng nó đi tới thiên hoang địa lão.
Lần đầu tiên gặp nó tôi ghét cay ghét đắng, hận không thể xé nó ra thành trăm mảnh.

Nhưng bây giờ kẻ tôi ghét lại trở thành chồng của tôi, nhiều khi tôi chắp tay lên trán suy nghĩ không biết là ông trời đang trả đũa tôi hay là ông chân thành ghép đôi hợp tác cho tôi và Minh Đức vậy nhỉ ?
Bây giờ bên tai tôi chỉ còn tiếng nói của Minh Đức, mọi lời nói kia đều trở nên vô nghĩa, trong ánh mắt của tôi chỉ có một mình nó và trái tim của tôi cũng thế, không ai có thể thay thế được vị trí của Minh Đức.
[...]
Bà Lan với ông Minh nhìn thấy cảnh này thì mỉm cười hài lòng.

Ông Minh phải chịu thua trước độ cua gái của con mình, đúng là con hơn cha thì nhà có phúc.

Hồi bằng tuổi nó ông còn bị chuốc thuốc mê mà giờ nó đã sắp có vợ rồi.

Ông mong rằng người con gái mà con ông chọn sẽ yêu thương và thay ông chăm sóc thằng con trai trẻ người non dạ này.

Ông bất giác nhìn bà Lan, thấy bà đăm chiêu nhìn đôi tình nhân trẻ đang tận hưởng niềm hạnh phúc, ông nhìn vào ánh mắt của bà, ánh mắt ấy rất hiền dịu không hề gắt gỏng.

Ông khều nhẹ bà ấy cười hỏi.
" Bà chấp nhận rồi à ?"
" Ông nghĩ như thế này rồi mà tôi còn không chấp nhận sao ?"
Ông Minh cười sảng khoái, cả hai đều lặng im để ngắm nghía cảnh đẹp trước mắt, bà Lan thở dài rồi chép miệng nói.
" Thật ra không phải là vì Minh Đức mà tôi mới chấp nhận mà là vì tôi đã nhìn thấy được phẩm chất tốt đẹp của Linh, Linh không hề xấu như tôi nghĩ, tôi nhìn thấy được tình yêu của Linh giành cho Đức như thế nào.

Nhìn thấy được sự kiên nhẫn của Linh khi đan khăn quấn cổ cho Đức thì tôi đã nhận ra rằng cách nhìn của tôi về Khả Linh trước đây là sai.

Con trai mình thật là có mắt nhìn, có thể chọn được người sẽ mãi mãi cùng mình đi hết đời.


"
Nói đến đây bà Lan ngừng lại, ông Minh cũng không hỏi gì thêm.

Hai người lẳng lặng nhìn nụ cười của con trai mình, đã từ lâu rồi nó không cười vui vẻ như thế, tất cả đều nhờ vào con dâu tương lai hết cả.
[...]
" Này ôm ấp nhau quài không thấy chán à, cắt bánh kem đi nào.

"
Thiên bĩu môi la hét, tôi ngượng ngùng đẩy Minh Đức ra, nó thì bắn cho Thiên một ánh mắt đúng kiểu thân thiện.

Minh Đức trở về lại khán đài, không gian im ắng một lần nữa xâm chiếm bữa tiệc, nó nhắn mắt cầu nguyện một điều gì đó rồi thổi nến, tiếng vỗ tay vang dội nhiệt liệt.

Vì bánh kem rất to nên chia đủ phần cho tất cả mọi người, Minh Đức ngồi xuống bên cạnh tôi, rót một ly bia rồi hô to.
“ Nào mọi người, hãy nâng ly lên.


“ Một, hai, ba dô! Hai, ba dô! “
Tiếng hô đồng thanh của tất cả mọi người, ai cũng cười hả hê rồi uống cạn.

Trong tiếng ồn, tiếng đùa giỡn, Minh Đức ngồi sát bên tôi ở một cự ly gần nhất, tôi ngồi im không dám nhúc nhích, nó thì thầm vào tai tôi.
“ Chị biết nãy em ước gì không ?”
Tôi ngu ngơ lắc đầu, nó cười rồi nói tiếp.
“ Em ước sau này con mình là con gái.



“ Tại sao không phải là con trai ?”
“ Thôi!! Em không muốn có thêm tình địch đâu.


“ Em...em đúng là....”
Hai gò má tôi đỏ ửng như trái cà chua chín, miệng lắp ba lắp bắp, không ai để ý đến chúng tôi đang làm gì, Minh Đức rất thông minh trong việc cắt đuôi người khác.

Hai chúng tôi nhìn nhau, nở một nụ cười tươi nhất từ trước đến nay.

Không biết sau này hay tương lai ra sao, miễn là tôi có Minh Đức bên cạnh thì không còn phải lo lắng gì nữa....
[...]
6 năm sau
“ Tại sao con lại ôm mẹ cơ chứ ?”
“...”
“ Buông ra.


“ Không buông.


“ Thằng nhóc ranh con này, buông ra! Đây là vợ của ba, con tự đi kiếm vợ mà ôm, đừng có ở đây giành với ba.


“ Ba trẻ con quá đó.

Không buông, con nói không buông.


“ Thôi đi, con nó ôm một tí thôi có cần phải gắt lên không ?”
Minh Đức bị vợ quát một trận thì mặt xị ra như bánh bao chiều, lủi thủi ngồi một góc.


Tại sao năm đó điều ước của cậu lại không thành hiện thực ? Ước một đằng lại ra một nẻo, ông trời đúng là biết cách đùa giỡn với cậu.

Nhìn về phía hai người kia mà cậu không khỏi bức xúc, từ ngày thằng nhóc kia được sinh ra là vị trí của cậu liền bị tụt xuống.

Minh Đức đăm chiêu suy nghĩ không biết có nên cho nó ra chuồng gà chơi không nhỉ ? Hay nhờ An nuôi giùm cũng được dù gì nó cũng bị vô sinh chắc nó thích con nít lắm.

Còn cậu sẽ sinh ra một đứa con gái ngoan hiền nết na giống mẹ của nó, thế là vẹn cả đôi đường.

“ con trai “ luôn là tình địch với những người cha, kế hoạch này của cậu quá là hợp lí.
“ Giờ có ăn cơm hay không ?”
“ Vô liền vô liền.


Đang buồn rười rượi mà nghe tiếng vợ gọi thì mặt của Minh Đức liền hớn hở chạy vào, thì ra vợ cậu không hề quên cậu, chỉ là do vợ cậu bận chăm sóc cho con của cả hai thôi.

Cậu vừa ăn vừa nhớ về chuyện xưa mà cười tủm tỉm, đúng là ghét của nào trời trao của đấy.

Ngày ấy cậu luôn tìm cách để phá đám vợ mình, luôn bày ra những trò nghịch ngợm nhất có thể để trêu cô mà bây giờ thì người mà cậu từng ghét nhất lại là người chung chăn gối với mình.

Đây có phải là hữu duyên không nhỉ ?
“ Mẹ, mẹ, ba bị sao vậy ?”
Thằng bé khều tay Khả Linh rồi đưa ánh mắt khó hiểu sau nhìn Minh Đức, cô thấy chồng mình như thế thì ngán ngẩm lắc đầu.

Đến cả con trai của mình cũng ghen tị thì đúng là hết thuốc chữa.
“ Kệ ba con đi, chắc lại lên cơn đấy.


Hết....

Bình Luận (0)
Comment