Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương

Chương 27

Buổi tối lúc Vu Hạ Khôn trở về, Vu Minh Trung mới mỏi mệt từ trên giường ngồi dậy.

Lệch múi giờ cộng thêm lạ giường, vả lại ban ngày vốn ngủ không ngon, lại nghe thêm hai cuộc điện thoại từ nước ngoài, Vu Minh Trung cơ bản vốn chẳng thể nào ngon giấc.

- --Đọc FULL tại truyenggg.com---

Nhưng mà buổi tối khi ba người ngồi cùng nhau bên bàn ăn lại lộ ra vẻ vô cùng hài hòa, không thể nhận ra lúc ban ngày khi Vu Hạ Khôn đi vắng, hai người ở nhà trên thực tế đã vạch mặt nhau.

Vu Minh Trung hoàn toàn không tin những lời mà Giản Du Du nói lúc ban ngày, nếu cô thật sự thích em trai anh ta, vậy thì chắc chắn sẽ không đụng đến tiền của nó, con gái bình thường đều như vậy, càng yêu thích ai thì lòng tự trọng sẽ càng cao, nhất là kiểu con gái có hoàn cảnh gia đình như thế.

Nhưng anh ta quan sát Giản Du Du, ban ngày là người giương nanh múa vuốt chơi xỏ lá anh ta, đối với em trai anh ta đúng thật là ân cần đúng chỗ, vừa chọc cười vừa nói những lời tâm tình, nâng khuôn mặt nhỏ mỉm cười như đóa hướng dương, bám bám dính dính anh Khôn dài anh Khôn ngắn, Vu Minh Trung nghe mà muốn ê cả răng.

Nếu mà đơn thuần làm một cặp tình nhân, con mèo hoang nhỏ này không hề nghi ngờ khi vô cùng thích hợp.

Nhưng con mèo hoang là cô cứ cố chấp không cam lòng làm một cô tình nhân nhỏ, cô muốn thả dây dài câu cá lớn, lại còn vọng tưởng muốn gả cho em trai anh ta.

Vu Minh Trung không thể chỉ ngồi nhìn mà không quan tâm tới, loại con gái này tuyệt đối không thể vào nhà họ Vu được.

Nhất là khi đã trải qua chuyện lúc ban ngày, Vu Minh Trung kết luận em trai mình chắc chắn không phải đối thủ của cô gái này, anh ta ở bên này không lâu, trước khi về lại bên kia, nhất định anh ta phải tìm ra cách xử lý triệt để cô gái này.

- --Đọc FULL tại truyenggg.com---

Không thể làm quá rạch ròi, không thể nhét tiền được, Vu Minh Trung đã cân nhắc đổi sang một cách thức khác, anh ta nghĩ tới Hoắc Kiểu Nguyệt ngồi cùng chuyến bay hôm đó với mình. Sau khi ăn xong cơm tối, ngón tay Vu Minh Trung hơi ngừng lại trên mảnh giấy ghi chú của Hoắc Kiểu Nguyệt, bấm nhẹ số điện thoại rồi gọi đi.

Người bên kia nhận cuộc điện thoại của Vu Minh Trung, có vẻ như rất kinh ngạc, "Xin chào?"

Vu Minh Trung khẽ thở dài một hơi, cất giọng điềm tĩnh mà hiền hòa: "Kiểu Nguyệt, là tôi, Vu Minh Trung, có thời gian ra ngoài uống một ly không?"

Bên kia như thể có tiếng của thứ gì đó rơi xuống, sau đó giọng nói của Hoắc Kiểu Nguyệt mới vang lên từ bên kia, dường như có hơi xa, "Ồ ồ được ạ, đi đâu ạ?"

Buổi tối Vu Minh Trung ra ngoài, chỉ còn lại Giản Du Du và Vu Hạ Khôn ở nhà, một cơ hội tuyệt hảo như này nhất định không thể bỏ qua, Giản Du Du bắt đầu giở quỷ kế với Vu Hạ Khôn.

"Anh Khôn, anh ở ngoài bận rộn cả ngày rồi, để em xoa bóp vai cho anh." Ánh mắt cô lấp lánh, nhìn về Vu Hạ Khôn đang ngồi trên sofa, "Chúng ta cùng đến phòng anh đi."

Vu Hạ Khôn vốn không thấy mệt, hôm nay công việc không gọi là nhiều, vả lại phần lớn đều có trợ lý giải quyết, nhưng đối với kiểu ánh mắt này của Giản Du Du, sợi tóc của Vu Hạ Khôn cũng nhịn không được mà trở nên tê dại.

"Anh không đi." Vu Hạ Khôn ngồi trên sofa, Giản Du Du có kéo thế nào anh cũng không đứng dậy, "Anh cũng không thấy mệt."

"Sao anh có thể không thấy mệt chứ!" Gương mặt Giản Du Du đầy vẻ ân cần, "Ngày nào anh cũng làm việc vất vả kiếm ra bao nhiêu là tiền, anh mau đến đây em giúp anh thả lỏng..."

Cô vừa nói vừa ra sức kéo Vu Hạ Khôn, sức lực trên cánh tay cô cũng không nhỏ, Vu Hạ Khôn bị cô kéo trượt một đoạn trên ghế sofa, nằm trên tay vịn ghế sofa, liên tiếp lắc đầu, "Anh không mệt! Anh không muốn thả lỏng! Em còn như vậy anh báo cảnh sát đó!"

Giản Du Du nhịn không được mà bật cười, cô đi đến bên cạnh Vu Hạ Khôn, vươn tay ôm chầm lấy anh, "Anh Khôn ~ Anh Khôn ngoan ~ Đi thôi lên lầu nào?"

Vu Hạ Khôn dở khóc dở cười, nhỏ giọng nói, "Em đừng tưởng anh không biết em muốn làm gì, không được!"

Quá nhanh và cũng quá đột ngột, anh hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị!

Thậm chí tới cả suy nghĩ trong lòng mình mà Vu Hạ Khôn còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Giản Du Du càng tỏ vẻ yêu thích anh, yêu thích đến mức chịu không nổi thì anh càng phải thận trọng.

Anh cảm thấy một người yêu thích anh, không thể đối xử một cách qua loa tùy tiện, càng không thể qua loa mà liền...

Cho nên anh sống chết không chịu lên lầu, Giản Du Du cũng chẳng phải đại lực sĩ gì, cũng không thể vác Vu Hạ Khôn kéo lên lầu ném lên trên giường, mồm miệng mài tới mỏng rồi mà vẫn không gạt được Vu Hạ Khôn đi lên.

"Tại sao anh lại đề phòng em như vậy hả!" Giản Du Du vô cùng khó hiểu, "Em chỉ muốn được nằm cùng với anh một lúc, chỉ là nằm cùng anh trên giường một lúc thôi mà!"

"Em bớt gạt anh đi!" Vu Hạ Khôn vẫn giữ dáng vẻ dở khóc dở cười kia, cánh tay vòng qua sau gáy Giản Du Du, hổ khẩu nằm ngay dưới cằm Giản Du Du.

"Anh cũng đã từng nghe cái mánh khóe kia rồi."

"Mánh khóe gì chứ?" Giản Du Du có chút cáu bẳn, duỗi tay ra giữ lấy bàn tay Vu Hạ Khôn, trừng mắt hỏi anh.

Dường như Vu Hạ Khôn có chút khó mở miệng, nhưng mà anh đã lăn lộn hai ngày cùng với Giản Du Du, da mặt cũng dày thêm một chút, sáp lại gần Giản Du Du chút rồi nói, "Anh chỉ cọ cọ không vào trong."

Giản Du Du sững sờ một lúc rồi cười ha ha, "Em thật sự chỉ muốn cùng nằm với anh một chút, tâm địa anh thật quá xấu xa! Anh là đàn ông em là phụ nữ, nếu anh không muốn thì em có thể làm được gì chứ?"

Vu Hạ Khôn vẫn không mở miệng, khuôn mặt anh mang theo ý cười, ngồi trên sofa ôm vai Giản Du Du, kéo cô ôm vào lòng mình, "Cứ nằm ở đây, đâu cứ nhất thiết phải nằm trên giường làm gì..."

Nếu người đàn ông không muốn thì quả thật phụ nữ cũng không làm gì được, dù sao thì so từ thể lực cho tới phương diện sinh lý mà nói, đàn ông luôn chiếm ưu thế.

Nhưng vấn đề chính là nằm ở chỗ này... Vu Hạ Khôn không có lòng tin với chính mình.

Lý trí của anh muốn sắp xếp tình cảm cho rõ ràng rồi mới suy nghĩ nên cùng phát triển như nào với Giản Du Du.

Nhưng hai người bám dính nhau cả ngày, kể từ sau chuyện nhảy xuống biển lần trước, Vu Hạ Khôn cảm thấy sức chống cự của mình với Giản Du Du càng lúc càng thấp.

Chỉ mới trải qua mấy ngày, chính bản thân anh cũng có lúc vô cùng kinh ngạc vì sao giữa hai người họ lại đột nhiên thân mật tới mức độ này.

Giản Du Du quả thật không khuyên được Vu Hạ Khôn, không leo được lên giường, dứt khoát buông tay, nằm tựa vào trong vòng tay anh, ngón tay vén vạt áo âu phục của anh lên, đặt lên trên eo rồi ôm lấy.

Bầu không khí giữa hai người ngọt ngào và ấm áp, Giản Du Du nằm gối lên lồng ngực Vu Hạ Khôn, một chân còn gác lên chân anh, tâm trạng có chút chán nản mà đung đưa, suy nghĩ rốt cuộc cô phải làm như thế nào, lẽ nào lần này phải quay về tay không sao?

Nếu như đến trời sáng mà cô còn chưa chủ động quay về, thế thì rất phiền phức.

Nhưng nếu như tiền dưới gầm giường không nhanh chóng giải quyết, Vu Minh Trung rất dễ điều tra ra chuyện cái vòng tay, vậy thì rất khó bảo đảm anh ta không lập tức điều tra ra được chuyện cái khuy măng sét.

Nhưng mà cho dù có điều tra ra, ngược lại Giản Du Du cũng không sợ bị anh ta tố cáo ngay, loại người như Vu Minh Trung, nếu như không hoàn toàn chắc chắn có thể khiến Vu Hạ Khôn chán ghét cô thì sẽ không làm ra chuyện mách lẻo chẳng đáng kể gì như thế này.

Bởi vì chuyện vặt này, cho dù có nói cho Vu Hạ Khôn cũng sẽ không gây ra mâu thuẫn gì lớn, nhưng cô vẫn phòng ngừa lỡ như, dù sao dỗ dành người khác cũng rất phiền phức.

"Người ta cũng chỉ muốn được nếm thử mùi vị cùng chung giường với anh thôi mà." Giản Du Du nũng nịu nói: "Anh Khôn, buổi tối ngủ chung với em nha."

Tất nhiên Vu Hạ Khôn không thể đồng ý, bị cô nói tới mức nghẹn lời, "Em không mệt à, anh chưa từng nhìn thấy ai mát - xa thế này cả."

Giản Du Du phì cười một tiếng, "Từ trước đến giờ anh cũng có một mình em, anh còn nhìn thấy ai khác sao?"

Vu Hạ Khôn hơi nghẹn họng, anh định nói mình không chỉ có mình cô, nhưng trong tâm trí anh xẹt lên hình ảnh Hoắc Kiểu Nguyệt thì lại hơi nhíu nhíu mày.

Sao Hoắc Kiểu Nguyệt có thể tính là người của anh, đó chỉ là một mối tình thầm mến không đầu không đuôi, lòng vòng kết thúc mà thôi.

Nhưng mà nghĩ tới Hoắc Kiểu Nguyệt thì tâm trí Vu Hạ Khôn cũng thoáng lung lay một chút, anh nghĩ tới anh trai nói với mình, Hoắc Kiểu Nguyệt đã về nước rồi.

Vu Hạ Khôn ôm Giản Du Du trong lòng, trên người Giản Du Du có một mùi hương sữa bò thoang thoảng, là mùi sữa tắm của cô, tràn ngập trong mũi anh, bao phủ khắp không gian xung quanh anh.

Mùi hương này rất nhạt rất nhẹ nhưng cứ như thể chiếm cứ hết thảy con người Vu Hạ Khôn, bao gồm suy nghĩ anh. Vu Hạ Khôn kinh ngạc nhận ra, vậy mà anh lại không có suy nghĩ gặp mặt Hoắc Kiểu Nguyệt.

Thời điểm Vu Hạ Khôn nghe được tin tức Hoắc Kiểu Nguyệt về nước, khi ấy, trong tình huống đó, tuy có tức giận nhưng trong lòng anh cũng run lên một chút.

Nhưng anh phát hiện trong hai ngày nay mình hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đi gặp Hoắc Kiểu Nguyệt, lúc anh đi làm cũng chỉ mong ngóng được nhanh về nhà...

Nghĩ tới đây Vu Hạ Khôn cúi đầu nhìn Giản Du Du một lúc, Giản Du Du nằm tựa trên ngực anh, ngoan ngoãn như một con mèo, Vu Hạ Khôn duỗi tay vuốt ve mái tóc cô, cúi xuống hôn lên đầu cô một cái.

"Chúng ta cứ từ từ đến với nhau." Vu Hạ Khôn nhỏ giọng nói.

Từ từ đến với nhau, cho anh chút thời gian, để trong lòng anh kết thúc hoàn toàn với Hoắc Kiểu Nguyệt của thời kỳ thanh xuân.

Có như vậy anh mới không phụ tấm lòng một cô gái yêu anh như vậy.

Anh suy nghĩ vô cùng tốt đẹp, thế mà Giản Du Du "ừ" một tiếng nhưng trong lòng lại nghĩ, có quỷ mới từ từ đến với anh.

Cô làm gì có kịch bản nào để mà từ từ đến với nhau đi đến hết đời, kịch bản không đi hết thì cô phải làm sao để quay về đây?

Tối nay lại không lừa gạt Vu Hạ Khôn thành công, đại khái là tầm mười một giờ, Vu Minh Trung quay trở về. Lúc về anh ta nhìn thấy Vu Hạ Khôn và Giản Du Du làm tổ trên ghế sofa, cùng đối mắt với Giản Du Du, giao chiến trong giây phút ngắn ngủi xong, Giản Du Du rất chắc chắn mình đã đọc được sự châm biếm trong ánh mắt của Vu Minh Trung.

Châm biếm vì anh ta không có ở nhà, cô cũng không thể xử lý được em trai anh ta!

Giản Du Du tức tới nghiến răng, lòng háo thắng của cô bị khơi mào, nhưng mà nửa đêm canh ba lúc đi vệ sinh cô hơi hé mở phòng Vu Hạ Khôn, không có gì bất ngờ khi cửa vẫn khóa.

Nhưng mà lần này không chạm phải Vu Minh Trung nằm vùng trên hành lang, cô nghĩ tốt xấu gì cô cũng không đến phòng anh ta đá cửa, dù gì cô cũng có chút nhược điểm đang nằm trong tay người ta, tóm lại vẫn nên tỏ ra có chút sợ hãi cho có.

Giản Du Du thất bại bèn quay về phòng leo lên giường, ngủ một giấc tới sáng.

Hai ngày tiếp theo Giản Du Du chẳng tìm thấy được cơ hội nào, nhưng mà vào ngay lúc cứ tưởng phải tay không trở về, có buổi sáng Vu Hạ Khôn nói với Giản Du Du, anh muốn dẫn cô đi khảo sát.

"Anh nói lần này chúng ta phải vào núi?" Hai ngày trước Giản Du Du quả thật nghe thấy Vu Hạ Khôn nói, nhưng mà khảo sát gì mà phải đi vào trong núi?

Vu Hạ Khôn nhận ra được sự nghi ngờ của của Giản Du Du, mỉm cười, "Đúng thật là không phải khảo sát trong núi, là đầu tư một khách sạn, còn chuyện phải đi lên núi là hạng mục do đối phương sắp xếp vui chơi."

Vu Hạ Khôn nói: "Loại chuyện như thế này rất thường thấy, chúng ta đi theo cứ xem như du sơn ngoạn thủy."

Bình thường mà nói, khảo sát sẽ được thực hiện sau khi ăn uống vui chơi xong, Vu Hạ Khôn vốn không tham gia mấy kiểu khảo sát này mà đều phái cấp dưới đi thay.

Có điều lần này Vu Minh Trung cũng ở đây, đã vậy Vu Minh Trung cũng muốn cùng đi theo, còn đặc biệt nhắc hạng mục hai lần với anh, biểu hiện vô cùng coi trọng.

Vu Minh Trung còn nói, cơ thể anh vừa khỏe, đi ra ngoài vui chơi một chút cũng tốt..

Vu Hạ Khôn biểu hiện rất xem thường, thật ra trong lòng còn có chút chờ mong chuyến đi này.

Ngoài miệng Vu Hạ Khôn nói muốn đuổi Vu Minh Trung về nước ngoài nhưng Vu Hạ Khôn chính là người miệng cứng lòng mềm, Vu Minh Trung trở về ở mấy ngày anh rất vui, anh đã không nhớ được lần trước cùng đi cắm trại với anh trai là vào ngày tháng năm nào.

Giản Du Du tính toán thời gian một chút, trong ba ngày cô nhất định phải trở về, nhưng cũng may Vu Hạ Khôn nói chiều cùng ngày bọn họ bắt đầu khởi động rồi.

Bởi vì đi tỉnh ngoài, sau khi ngồi máy bay tới địa điểm, có người tiếp đón bọn họ, tối cùng ngày sắp xếp một bữa tiệc chào mừng.

Giản Du Du đảm nhiệm làm bình hoa bên cạnh Vu Hạ Khôn, bất kể là ai nhìn cô, cô cũng đáp lại bằng một nụ cười mỉm tiêu chuẩn, thỉnh thoảng có người nhìn cô bằng ánh mắt xấu xa, Giản Du Du đều thầm mắng trong lòng một câu nhìn cái búa của bà mày ấy.

Buổi tối đi ngủ cô cố gắng một chút, nhưng Vu Hạ Khôn uống say rồi vậy mà ý chí vẫn kiên định như thường, cho dù là lúc hôn anh, Giản Du Du rõ ràng cảm nhận được anh rất kích động, nhưng sau đó anh vẫn ngoan cường đẩy Giản Du Du ra khỏi cửa, vì vậy Giản Du Du chỉ đành tự ở một mình một đêm.

Thật sự chỉ một đêm mà thôi, mà ôi chao khó khăn quá!

Giản Du Du cũng đã suy nghĩ tới sáng hôm sau nói dối là cơ thể mình không khỏe, muốn về trước, không theo anh lên núi gì cả, thừa dịp này về nhà một chuyến.

Nhưng mà sáng sớm ngày hôm sau khi ở trong đại sảnh ăn sáng, Giản Du Du giả vờ đè lên ngực mình, lúc đang bịa lý do thì nhìn thấy Vu Minh Trung đi từ cửa vào, mà theo sau lưng anh ta, còn có một cô gái khí chất vô cùng xuất chúng.

Giản Du Du gần như đã xác định được người này là Hoắc Kiểu Nguyệt ngay từ ánh mắt đầu tiên, tuy cô chỉ nhìn thấy ảnh một lần trong sách, về phần dáng dấp của Hoắc Kiểu Nguyệt cụ thể như nào thì cô cũng không thể nào nhớ rõ.

Nhưng dựa vào động tác đờ người của Vu Hạ Khôn, còn có lúc anh tựa vào bên người cô, Giản Du Du vừa vặn có thể cảm nhận được cơ bắp căng chặt của anh, đây là bằng chứng xác thực cô gái này là Hoắc Kiểu Nguyệt.

Giản Du Du biết Hoắc Kiểu Nguyệt về nước, gần đây đều đang quan sát điện thoại này nọ của Vu Hạ Khôn, nhằm lén lút chú ý xem khi nào thì anh sẽ gặp Hoắc Kiểu Nguyệt.

Chẳng qua điện thoại Vu Hạ Khôn không có mật mã, đều là việc công ty, ngoài nói chuyện công ty thì chỉ nói chuyện gia đình, tất nhiên còn có cả tên Trạm Thừa đáng ghét, không hề có bất kỳ dấu vết của cô gái nào.

Giản Du Du còn tưởng là kịch bản không phải xảy ra trước, chỉ là do Hoắc Kiểu Nguyệt quay về trước thôi, không ngờ lại là đã chờ sẵn ở chỗ này!

Gặp mặt thì sớm muộn gì cũng phải gặp, đối với lần gặp mặt này Giản Du Du chẳng những không bối rối mà còn vô cùng chờ đợi, ánh mắt cô còn nhìn trực diện Hoắc Kiểu Nguyệt hơn so với Vu Hạ Khôn. Không thể không nói tiêu chuẩn của nữ chính đúng là lợi hại, đi có mấy bước mà như trình diễn, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy làm lố, bởi vì khí tức xung quanh người Hoắc Kiểu Nguyệt khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác vô cùng cao quý.

Nói khoa trương thêm một chút, chính là chiếu rọi cho cả một đại sảnh ăn sáng bình thường trở nên sáng chói?

Tất nhiên nguyên nhân sáng chói chủ yếu là do Giản Du Du thích bộ quần áo này của Hoắc Kiểu Nguyệt, kiểu quần dài màu vàng nhạt ôm sát người mang tới một cảm xúc cực kỳ tốt, tôn lên vóc dáng lả lướt của cô ta, giống như hoàng hậu dát vàng bạc trên người vậy. Nhưng Hoắc Kiểu Nguyệt mặc trên người không mang chút cảm giác dung tục nào, ngược lại còn tôn lên nước da trắng nõn của cô ta.

Chờ khi cô ta và Vu Minh Trung tới gần, Vu Hạ Khôn quả thật không nhúc nhích nữa, lúc này Giản Du Du đặc biệt muốn đá anh một cú, có chí khí một chút được không hả!

Thầm mến người ta bao nhiêu năm, tới bây giờ Giản Du Du đã biết vì sao Vu Hạ Khôn vẫn luôn thầm mến, chính là vì anh là một tên ngốc tới một câu nói cũng không nói ra được, nói không chừng có khi Hoắc Kiểu Nguyệt còn không biết việc Vu Hạ Khôn thầm mến mình!

Về việc rốt cuộc Hoắc Kiểu Nguyệt có biết về đoạn tình cảm này hay không thì Giản Du Du không đọc thấy trong sách, bây giờ cô chỉ nhìn thấy cốt truyện nửa phần trước của cô ta, dù sao thì nửa phần tình cảm ngược tâm phía sau cũng không liên quan gì đến cô.

Sau cùng vẫn là Giản Du Du bóp cánh tay Vu Hạ Khôn, dẫn anh từ chỗ ngồi đi đến, đứng chào hỏi về phía Vu Minh Trung, "Anh ơi bên này!"

Giản Du Du hoạt bát vẫy tay với Vu Minh Trung, trong lòng thì mắng chửi, lão già đáng chết này dẫn Hoắc Kiểu Nguyệt đến đây chắc chắn là để diễu võ giương oai với cô.

Bên trong cốt truyện ban đầu thiết lập cơ bản là cô và Hoắc Kiểu Nguyệt không phải gặp mặt như thế này, mà thuộc về kiểu bắt gian, vì cô phát hiện Vu Hạ Khôn lén lút gặp mặt Hoắc Kiểu Nguyệt, một mình khí thế hung hăng đi qua bắt gian, ngược lại còn bị Vu Hạ Khôn quát mắng chất vấn cô dựa vào cái gì.

Cảnh tượng ầm ĩ cực kỳ xấu hổ khó coi.

Nhưng bây giờ gặp mặt như thế này, chỉ vẻn vẹn nhìn phản ứng tưởng chừng như hóa thành xác chết của Vu Hạ Khôn, cây gậy ngốc này tuyệt đối không gặp mặt riêng với Hoắc Kiểu Nguyệt.

Vu Minh Trung dẫn Hoắc Kiểu Nguyệt đi tới, quả thật giống với suy nghĩ của Giản Du Du, muốn cho cô gái này hiểu rõ, chung quy Vu Hạ Khôn thích là dạng con gái như thế nào, muốn cô hiểu rõ và nhận thức được, vì sao Vu Hạ Khôn lại dẫn cô theo bên cạnh.

Mắt cá và trân châu trộn lẫn chung với nhau, ai đó chỉ cần liếc nhìn một cái là biết ngay trân châu quý hiếm.

Nhưng mà Vu Minh Trung bị thất vọng rất rõ ràng, bởi vì anh ta không nhận thấy bất kỳ sự mất mát nào trên gương mặt Giản Du Du, thậm chí còn mơ hồ hưng phấn?

Vu Minh Trung không khỏi nghiêng mặt đối mắt với Hoắc Kiểu Nguyệt, Hoắc Kiểu Nguyệt nhíu mày, ý tứ rất rõ rằng cô ta cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.

Theo lý mà nói, làm thế thân của Hoắc Kiểu Nguyệt, cô gái này không thể nào biết được Hoắc Kiểu Nguyệt là ai, nhưng biểu hiện bây giờ của cô lại thân thiết như chị em gái vậy, thật là kỳ lạ...

Tối hôm qua Vu Minh Trung và Hoắc Kiểu Nguyệt làm một cuộc giao dịch, nội dung giao dịch cũng rất đơn giản, chính là Hoắc Kiểu Nguyệt đuổi cô gái ở bên cạnh Vu Hạ Khôn đi, Vu Minh Trung sẽ đầu tư cho gia đình cô ta ở nước ngoài đang lâm vào cảnh đứt đoạn tài chính.

Lần này Hoắc Kiểu Nguyệt về nước, vốn là vì chuyện này, dự định qua lại với một số thân thích ở trong nước của cô ta một chút, xem xem có thể góp vốn trước để vượt qua cửa ải khó khăn này không.

Ý kiến Vu Minh Trung đưa ra cho Hoắc Kiểu Nguyệt vào lúc này mà nói chính là buồn ngủ gặp chiếu manh, Hoắc Kiểu Nguyệt đã tiếp nhận công việc của nhà họ Hoắc nhiều năm, lăn lộn trên thương trường, cô ta đã sớm không còn là cô gái nhỏ ngây thơ của năm xưa nữa.

Chỉ là lúc Vu Minh Trung nói với Hoắc Kiểu Nguyệt, Vu Hạ Khôn đã thầm mến cô ta nhiều năm như vậy, Hoắc Kiểu Nguyệt quả thực cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì gần như là ba người họ bên nhau từ nhỏ đến lớn, Vu Hạ Khôn cũng chưa từng lộ ra chút dáng vẻ nào là thầm mến cô ta...

Chuyện này vừa vặn phù hợp với suy đoán của Giản Du Du, Hoắc Kiểu Nguyệt đồng ý với yêu cầu của Vu Minh Trung, dù sao cũng không xem là lừa gạt, bởi vì Vu Minh Trung nói với cô ta rằng cô gái ở cạnh Vu Hạ Khôn là để gạt tiền của anh. Hoắc Kiểu Nguyệt và Vu Hạ Khôn tốt xấu gì cũng có chút giao tình thuở nhỏ, giúp đỡ chút việc này cũng coi như hợp tình hợp lý.

Tất nhiên, trong lòng Hoắc Kiểu Nguyệt cũng có một dự định khác, nếu như Vu Hạ Khôn thật sự vô cùng thích cô ta, cô ta cũng không ngại phát triển một chút với anh, suy cho cùng nếu như nhà của bọn họ có quan hệ thông gia với nhà họ Vu, đối với việc sau này quay về mở rộng là vô cùng hữu ích.

Còn về chuyện Hoắc Kiểu Nguyệt đã thích Vu Minh Trung, cũng giống như Vu Hạ Khôn từng thích Hoắc Kiểu Nguyệt vậy, chẳng qua là một hồi rung động không đầu không đuôi rồi kết thúc mà thôi.

Ở sân bay, Hoắc Kiểu Nguyệt có thể chủ động chào hỏi mỉm cười với người mình từng yêu thích, cũng đã hoàn toàn nói rõ cô ta đã hoàn toàn thoát khỏi sự rung động ngắn ngủi như sao băng nảy mầm từ thanh xuân rồi.

Nhưng mà Vu Minh Trung nói, Vu Hạ Khôn dựa vào dáng dấp của cô ta để tìm ra một người thế thân, Hoắc Kiểu Nguyệt đứng bên cạnh bàn, nhếch nhẹ môi hồng, nở nụ cười với cô gái nghe nói là ham mê hư vinh một cái, đánh giá kỹ lưỡng, cơ bản là không hề tìm thấy bất kỳ hình bóng nào của bản thân trên người cô.

Hơn nữa Hoắc Kiểu Nguyệt nghiêng đầu liếc nhìn Vu Minh Trung, thậm chí còn cảm thấy anh ta nói hơi quá, bởi vì thái độ của cô gái này thản nhiên, ánh mắt trong veo, hành vi cử chỉ cũng tự nhiên phóng khoáng, thật sự là một cô gái lừa gạt người khác sao?

"Em đã nói tại sao anh trai không đi cùng với em và anh Khôn, thì ra là có chị gái mỹ nhân bầu bạn nha." Giản Du Du chớp chớp mắt với Vu Minh Trung, ánh mắt hơi dịch nhìn sang Hoắc Kiểu Nguyệt, "Chị ơi trông chị thật là xinh đẹp."

Dù sao tất cả mọi người cũng đều cho rằng cô là thế thân của Hoắc Kiểu Nguyệt, Giản Du Du bắt được cơ hội thì phải tự khen một phen rồi.

Vậy mà Vu Minh Trung lại hiểu ý Giản Du Du một cách kỳ lạ, khóe miệng co rút một cái, trong lòng không nhịn được mắng một câu đúng là không cần thể diện.

Anh ta và Hoắc Kiểu Nguyệt ngồi đối diện với Vu Hạ Khôn và Giản Du Du, Giản Du Du đá đá chân Vu Hạ Khôn dưới gầm bàn, Vu Hạ Khôn không có phản ứng gì, Giản Du Du lại khẽ húc cách tay anh một cái, mỉm cười nói: "Anh Khôn, sững sờ làm gì vậy? Anh xem anh trai anh dẫn theo chị gái xinh đẹp đến, có phải thấy hơi quen mắt không?"

Câu này nói ra quả thật là quá rõ ràng, Vu Minh Trung duỗi tay ấn ấn huyệt Thái Dương của mình, Hoắc Kiểu Nguyệt thì thay đổi tư thế trên ghế của mình, xem xét lại Giản Du Du một lượt.

Nhưng bất kể cô ta có nhìn như thế nào, cho dù lời nói của Giản Du Du có mang chút cảm giác không đúng lắm, nhưng ánh mắt Giản Du Du quá trong sáng. Dù thế nào Hoắc Kiểu Nguyệt cũng không thể liên hệ được cô với một cô gái ham mê hư vinh.

Nhưng mà nhìn người không thể nhìn bề ngoài, Vu Minh Trung cũng không phải người nói dối. Hoắc Kiểu Nguyệt đang chuẩn bị quan sát lại lần nữa, nhỏ giọng lên tiếng, "Tôi tên là Hoắc Kiểu Nguyệt, đừng gọi là chị gái xinh đẹp nữa, tôi cảm thấy ngại."

Sau khi cô ta nói xong, nhìn về Vu Hạ Khôn vẫn luôn nhìn cô ta chằm chằm như hồn đã bay mất ra ngoài, tới lúc này mới thật sự hơi tin tưởng chuyện Vu Hạ Khôn thầm mến mình là sự thật.

Hoắc Kiểu Nguyệt đưa tay ra với Vụ Hạ Khôn, ngón trỏ của cô ta thon dài non mịn, mềm mại như nước, Giản Du Du nhìn thấy muốn bóp một cái.

Hoắc Kiểu Nguyệt nói: "Tiểu Khôn, đã lâu không gặp mặt rồi."

Tay Vu Hạ Khôn không động đậy, vẫn cứng ngắc như vậy, môi mấp máy, nói với vẻ khô khốc: "Đã đã lâu không gặp..."

Giản Du Du nhìn thật sự thấy sốt ruột, nhịn không được mà nắm lấy tay Vu Hạ Khôn dưới gầm bàn, nâng lên đặt trên tay Hoắc Kiểu Nguyệt, dùng sức bóp chặt tay hai người chung một chỗ.

Tiến lên đi chứ nam chính! Đây mới là người vợ bản chính của anh!
Bình Luận (0)
Comment