Ngay từ đầu Vu Hạ Khôn thực sự không hiểu Giản Du Du đang nói gì. Đã hai ngày hai đêm không ngủ, anh chỉ muốn giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt để nghỉ ngơi cho khỏe.
Anh cau mày hỏi lại: "Cô nói cái gì?"
- --Đọc FULL tại truyenggg.com---
Đôi mắt của Giản Du Du đảo qua đảo lại về phía nửa dưới của chiếc bàn mà anh đang ngồi phía sau, thầm giật mình. Trong cốt truyện đâu có viết chi tiết này!
Nam chính có vấn đề về chỗ đó là chuyện lớn rồi! Giản Du Du không khỏi nghĩ đến chuyện nam chính giữ mình như ngọc trước khi nữ chính trở về nước được viết trong cốt truyện, quả thực có thể nói là trùm Liễu Hạ Huệ* trên cả thế giới.
*Liễu Hạ Huệ: tên thật là Triển Cầm (展禽), tên tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Khi đó, cô đọc đến đây thì cảm thấy khá kỳ lạ, trong nguyên văn khi nữ chính về nước thì Vu Hạ Khôn đã gần hai mươi sáu tuổi, vậy anh làm Liễu Hạ Huệ giữ thân như ngọc, bao nuôi một cô tình nhân chỉ để ngắm mặt?
Lúc trước cô miễn cưỡng nghĩ rằng nó cần thiết cho cốt truyện, nhưng bây giờ trông có vẻ chẳng đúng gì cả!
Ầm ĩ cả nửa ngày hóa ra là nam chính có vấn đề kia, Giản Du Du nhìn chằm chằm daddy, thầm nghĩ ông trời thật sự rất công bằng, vừa đẹp trai lại giàu có như vậy, bạn xem đi, chẳng phải vẫn có vấn đề hay sao!
Ánh mắt thăm dò của cô dần dần chuyển thành thương cảm. Vu Hạ Khôn kết hợp ánh mắt của cô với những gì cô nói lúc trước, anh lập tức hiểu ra, tức giận đập tờ báo cáo khám sức khỏe lên mặt bàn cái "rầm": "Cô đang nghĩ cái gì đó?! Tôi không có vấn đề gì!"
- --Đọc FULL tại truyenggg.com---
Giản Du Du đã bị anh làm cho hoảng sợ, nhưng sau đó lại nhìn Vu Hạ Khôn với vẻ mặt "tôi hiểu mà", nói một cách yếu ớt: "Là chính anh nói anh có vấn đề cá nhân..."
Nếu không có cái bàn ngăn chặn thì anh đã nhảy ra đá chết cô rồi. Anh không nhớ nổi đã bao nhiêu năm rồi anh không bị người ta giày vò đến mức thiếu sức sống như hai ngày nay, tức giận đến mức muốn ói ra máu.
Không người đàn ông nào có thể chấp nhận bị người ta nghi ngờ trên phương diện này, không một người đàn ông nào!
Vu Hạ Khôn vỗ bàn đứng dậy trước ánh mắt thương hại của Giản Du Du, hùng hổ bước đến trước mặt cô. Giản Du Du bị buộc phải lùi lại liên tục, dựa vào cửa phòng khách, tưởng rằng Vu Hạ Khôn sẽ đánh cô.
“Tổng… Tổng giám đốc Vu.” Cô sợ hãi đến nỗi mất hết dũng khí, áp sát vào cửa như cái bánh xèo trên chảo.
Vu Hạ Khôn nhốt cả người cô trong luồng hô hấp của mình, cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi hỏi ở bên tai cô một cách vô cùng áp lực: "Tôi có vấn đề hay không, cô có muốn tự mình thử không? Hả?"
Đây thực sự chẳng có một chút không khí mờ ám nào, bởi vì Vu Hạ Khôn thuần túy muốn hù dọa cô.
Giản Du Du dán chặt vào cửa, chậm rãi trượt chân xuống như một vũng bùn loãng, định thoát khỏi sự kiểm soát của Vu Hạ Khôn, vừa nuốt nước bọt ừng ực vừa cười giả lả rồi lắp ba lắp bắp nói: “Không… không ổn đâu. Tổng giám đốc Vu, anh… không phải, anh không phải đã nói chỉ nhìn mặt thôi sao?"
Trên thực tế trong lòng cô lại nghĩ cũng đúng, haiz, hình như cũng không tệ lắm, đây chẳng phải cũng hệt như mộng xuân thôi ư?
Giản Du Du không nhịn được mà bắt đầu đánh giá Vu Hạ Khôn. Nhân vật nam chính đó nha, thật sự rất đẹp trai, kiểu giá trị nhan sắc này thì ngay cả bạn trai hotboy thời đi học của Giản Du Du cũng chẳng sánh bằng. Có nhận làn sóng này cũng không thua thiệt gì.
Nhưng ngay sau đó cô nhận ra rằng Vu Hạ Khôn không được, vì vậy cái chân mới trượt ra giữa chừng của cô lại trượt trở lại. Vu Hạ Khôn đang chống tay bên cạnh cô, cúi đầu theo động tác của cô, không dự đoán được cô lại đột nhiên trượt trở về. Hô hấp giữa hai người bỗng chốc giao nhau. Thậm chí Giản Du Du còn ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, tên sạch sẽ biến thái này lại tắm rửa nữa rồi.
Đuôi lông mày của Vu Hạ Khôn khẽ giật giật, vô thức muốn bật ra nhưng lại bị anh dùng sức kìm lại. Nếu như tránh ra thì sẽ xem như anh thật sự có vấn đề!
Anh cau mày, cứng cổ cậy mạnh tiếp cận cô gần thêm chút nữa: "Muốn thử không? Hửm?"
Lời này thốt ra đầy vẻ quyến rũ gió mây, nhưng chỉ khi đối mặt với một cô gái bình thường thì mới có thể có hiệu lực, mới khiến họ khiếp hãi, còn Giản Du Du lại là một cô ngốc. Cô lại nuốt nước miếng một lần nữa, trong tầm mắt ngập tràn môi của Vu Hạ Khôn và cả xúc cảm khi chạm vào đôi môi mềm mại của anh đêm đó.
Có gì không được chứ, hôn thôi mà nhỉ? Cô hầu như không do dự, ngẩng đầu lên định chạm vào môi Vu Hạ Khôn. Đương nhiên cô sẽ không sợ, loại trai đẹp này chẳng bàn đến yêu đương hẹn hò mà đã dâng đến tận miệng, dù chỉ như một giấc mộng xuân thì cũng cực kỳ sảng khoái.
Lần trước ở trong xe, Giản Du Du là tập kích bất ngờ nên mới thành công, song lần này cô không may mắn như vậy. Khi Vu Hạ Khôn phát hiện ra cô trượt về thì đã có dự cảm không ổn rồi, thế là khi Giản Du Du chu mỏ lại gần, anh đưa tay ra và bịt kín miệng cô lại.
Ngón tay anh thon dài, lập tức che gần hết khuôn mặt cô, hơi thở ấm áp và đôi môi mềm mại phủ kín lòng bàn tay. Vu Hạ Khôn sởn hết cả gai ốc lên, ấn đầu Giản Du Du trên cửa, miệng hùm gan sứa mà nói: "Cô đừng có tưởng bở!"
Giản Du Du chớp chớp mắt, nhìn Vu Hạ Khôn như thể nhìn một kẻ thần kinh - không phải anh nói là phải thử một chút sao?
Vu Hạ Khôn nhìn sang chỗ khác, cảm thấy rằng mình nói nhiều đến thế với người phụ nữ mồm miệng dối trá này thì đúng thật là có bệnh. Thế là anh buông Giản Du Du ra, rút khăn tay vẫn luôn dùng để lau tay ra, chà xát đến nỗi lòng bàn tay đỏ bừng, sau đó ngồi lại bên cạnh bàn, rồi chẳng biết lấy từ đâu ra một cái chai nhỏ, xịt mấy cái lên tay, đưa tay xoa xoa một lúc lâu rồi mới nói: "Đừng nói mấy lời vô ích này nữa. Dù sao thì hợp đồng cũng đã chấm dứt. Nếu cô không tự nghĩ ra được thì tôi cũng đã chuẩn bị một vài phương án bồi thường cho cô lựa chọn."
Vu Hạ Khôn nói: "Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là sau khi rời khỏi nhà họ Vu, cô không được phép nói cho bất kì ai biết về chuyện của tôi."
Vu Hạ Khôn nói rồi ném một tá thứ khác về phía bàn của Giản Du Du. Giản Du Du đi từ cạnh cửa tới mép bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua thì thấy được ảnh chụp căn nhà, là một ngôi biệt thự nhỏ!
Cái này bán thì được bao nhiêu tiền, kẻ có tiền cũng chịu chơi nhỉ. Chỉ nuôi để ngắm mặt mà có biết bao là phí chia tay!
Giản Du Du thực sự muốn nói một chữ "Được!" Sau đó cầm tiền và vỗ mông rời đi, nhưng cô lại buồn bã nhớ tới cuốn sách đã nhắc nhở cô lúc sáng rằng độ hoàn thành cốt truyện của nữ phụ chưa đủ nên chẳng thể đem gì về hiện thực.
Cô không thể lấy, không thể...
Giản Du Du lộ vẻ đau buồn, những giọt nước mắt tham của rơi lã chã một cách chân thành, nhiều tiền biết bao...
Giọt lệ to tròn của cô rơi trên giấy, tí tách thấm ướt hai chỗ trên tờ giấy, sau đó cô ngẩng đầu lên, cảm xúc không cần chuẩn bị chút nào mà trực tiếp đạt tới đỉnh điểm.
"Tổng giám đốc Vu, em thật sự rất đau lòng..." Anh cho tiền quá sớm rồi, anh có nghe thấy tiếng khóc xé tim của em không?!
Giản Du Du dùng một tay đập nhẹ vào tim, quầng mắt và mũi đỏ bừng, nước mắt lấp lánh như những viên kim cương đang rơi. Trên gương mặt trắng nõn vốn dĩ thanh tú của cô bỗng hiện lên màu sắc diễm lệ như vừa trang điểm khiến người ta không thể dời mắt.
"Em vừa mới tỏ tình với anh hai ngày trước. Em biết rằng anh coi thường em, không thể nào đồng ý với em." Giản Du Du nói: "Em cũng chẳng mong cầu gì anh sẽ thích em, nhưng ngay cả cơ hội để em ở lại bên cạnh anh mà anh cũng muốn cướp đi sao..."
Giản Du Du che mặt, cổ đỏ bừng vì kích động, chặn đường phát tài của người ta chẳng khác gì giết cha mẹ người ta vậy, làm sao cô có thể không đau lòng cho được!
Vu Hạ Khôn:...Vừa rồi anh thấy rõ sự dao động trong mắt cô mà!
“Tôi không thương lượng với cô.” Vu Hạ Khôn lạnh lùng nói.
Nhìn diễn xuất điêu ngoa của Giản Du Du, anh thật sự hối hận đến ruột gan tái xanh. Rốt cuộc não của anh bị cái quái gì vậy? Làm thế nào mà sau khi trải qua một cuộc lựa chọn nghiêm khắc, anh lại mang cái thứ rắc rối đến hại não này về nhà chứ!?
Giản Du Du che mặt suy sụp: "Anh có thương lượng em cũng không làm!"
Cô đỏ bừng cả mặt, cầm lấy tờ giấy đáng giá hàng chục triệu trên bàn ném về phía Vu Hạ Khôn: "Em yêu anh, sao anh có thể sử dụng loại tiền tài tục tằng này tới mua bán như thế chứ!"
Vu Hạ Khôn bị ném một cái qua đầu thì sắc mặt u ám đến muốn giết người. Anh chưa từng nghe nói đại gia nào muốn chia tay, đưa tiền cho bồ nhí bảo họ cút đi mà cô bồ nhí ấy còn dám nổi giận!
"Cô muốn làm thì làm, không muốn làm cũng phải làm. Ngày mai cô thu dọn đồ đạc rồi cút đi cho ông!" Vu Hạ Khôn tức giận đứng phắt dậy làm chiếc ghế kêu cót két: "Cô bớt mơ mộng hão huyền đi. Chính cô bước vào nhà họ Vu như thế nào thì cô cũng biết rồi đó, đừng có ỷ vào khuôn mặt giống như..."
Vu Hạ Khôn dừng lại, không nói nữa, cười gằn rồi tiếp: "Đừng hòng dùng kỹ năng diễn xuất khập khiễng của mình để lừa tôi. Thích tôi? Yêu tôi? Cô cũng xứng sao!"
Cùng lắm chỉ là chê thù lao còn ít nên muốn lừa bịp tống tiền nhiều hơn thôi. Vu Hạ Khôn nhìn Giản Du Du đang hơi sững người vì bị mắng, nước mắt vẫn còn chực trào ra, anh quay người lại, bước chân tình cờ giẫm lên tấm ảnh chụp biệt thự.
Anh dừng bước lại, chậm rãi thở ra, vẫn nói: "Làm người thì phải biết tiến biết lùi. Lấy những thứ tôi đã cho cô rồi cuốn gói đi. Đây là là lựa chọn tốt nhất của cô."
Sau khi nói xong, anh rút mạnh cà vạt ra, toan lên lầu tắm rửa, nhưng khi đi đến đầu cầu thang, chợt nghe tiếng Giản Du Du. Bấy giờ cô mới sực nhận ra sự việc không thể cứu vãn được nữa nên vội vàng nói: "Bây giờ anh vứt bỏ em, vậy ở bữa tiệc trên biển ba ngày sau, anh muốn tham dự một mình hay sẽ mang theo người phụ nữ hoang dã nào khác?"
Vu Hạ Khôn dừng chân lại, Giản Du Du nhàn nhạt nói, đôi mắt nhắm nghiền, nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát nói: "Nếu như anh dám vứt bỏ em, em sẽ đem chuyện anh không được nói cho tất cả mọi người biết!"
Vu Hạ Khôn nhanh chóng quay lại, Giản Du Du phản ứng nhanh hơn mèo gặp nạn, xoay người lao vào bếp, nhanh chóng đóng cửa trượt lại, dùng tay giữ chặt.
Vu Hạ Khôn sải bước đến cửa phòng bếp, gõ cửa loảng xoảng: "Cô cút ra đây cho tôi!"
Anh hoàn toàn nổ tung, nói với giọng thô bạo: "Cút ra đây ngay!"
Giản Du Du cũng lớn tiếng nói: "Em không! Em không! Là anh vô tình vô nghĩa, đang yên đang lành lại muốn bỏ rơi em. Em đã nói rồi, đã nói là nếu anh bảo em cuốn gói cút đi thì em sẽ lập tức nói cho người khác biết!"
“Tôi vô tình vô nghĩa?” Vu Hạ Khôn nói với biểu cảm méo mó: “Trước tiên nói cho tôi biết, sao cô biết về bữa tiệc trên biển ba ngày sau?!”
"Cút ra đây cho tôi!" Vu Hạ Khôn đá vào cánh cửa kính, đá đến nỗi cửa kính cũng nứt ra. Giản Du Du hét lên "A a a”: "Đừng đạp nữa! Kẹp tay rồi!"
Cú đá thứ hai của Vu Hạ Khôn lơ lửng trên không, gân xanh trên trán lại nổi lên và nhói lên. Anh xoay người ôm lấy cái cổ đau đớn của mình, hít thở mấy hơi thật mạnh, đặt chân xuống, nói giọng nặng nề: "Cô ra đây nói cho rõ mọi chuyện."
Anh mới chỉ nhận được lời mời tham dự một bữa tiệc trên biển ba ngày sau vào buổi tối hôm nay. Người chủ trì là Trạm Thừa, người bạn thời thơ ấu của anh, hôm đó là sinh nhật của anh ta. Người được mời cũng đều là những người trong vòng quan hệ của bọn họ, làm sao mà cô biết được!
Vu Hạ Khôn luôn cảm thấy việc cô đột nhiên biến mất trong không khí trong hai ngày đã là không thích hợp rồi. Sau khi trở về, những lời nói dối của cô lại có trăm ngàn sơ hở. Thậm chí bây giờ anh còn hoài nghi rằng cô gái này là của bên đối thủ cố ý đưa tới trước mặt anh,để cố tình khiến anh bực bội, thêm vào đó cô định ăn cắp một cái gì đó.
Giản Du Du thật sự không có lựa chọn nào khác nên mới bật ra cốt truyện vẫn chưa xảy ra. Nhưng bây giờ cô đang siết chặt nắm tay đứng trong phòng bếp, đầu óc bình thường vốn không chịu động não giờ lại nhanh chóng hoạt động, rốt cuộc phải làm sao mới làm chuyện này vẹn toàn được đây?!
"Đi ra." Vu Hạ Khôn hoàn toàn tháo cà vạt ra cầm trong tay, âm trầm nhìn chòng chọc về phía cửa phòng bếp, không trực tiếp đá cửa rồi xách người ra đã là phong độ cuối cùng của anh.
Giản Du Du thật sự hơi run rẩy, nhanh chóng nhớ lại cốt truyện kế tiếp, cuối cùng lướt tới một điểm cứu mạng mấu chốt trong góc ký ức, bấy giờ mới dùng cánh tay run run mở cánh cửa trượt ra.
Vừa mở cửa, gáy cô lập tức bị bóp nghẹt. Giản Du Du lảo đảo bị nhấc ra ngoài. Đã tới bước này, một là không làm thì thôi, còn đã làm thì làm cho tới cùng. Vô lý thì sao chứ, thành công thì tốt, không thành công thì chỉ có chết về nhà, tiếp tục bán bánh rán với Biện Hạ để tiết kiệm tiền thôi!
Vì vậy, cô không quan tâm đến Vu Hạ Khôn đang lửa giận ngùn ngụt mà đưa tay ra kéo túi áo khoác của anh, cố chấp nhét người vào trong vòng tay anh. Chạy trốn trong căn phòng này là không thực tế, bởi vì chênh lệch về hình thể và thể lực giữa nam và nữ là rất lớn. Lúc này càng gần thì càng tốt, như vậy cho dù anh muốn đánh cô cũng chẳng dễ dàng. Hơn nữa gần như vậy thì nếu anh thực sự động thủ, cô vẫn có thể chống trả quyết liệt.
Mặc dù Vu Hạ Khôn chưa bao giờ đánh cô nhưng Giản Du Du cảm thấy anh là một phần tử bạo lực vì anh luôn gầm thét dữ dội và nói lời tàn nhẫn khi tức giận.
Cô chui vào vòng tay của Vu Hạ Khôn nhưng miệng không hề nhàn rỗi. Trước khi Vu Hạ Khôn ngoan cố muốn kéo cô xuống, cô đã la lớn: "Em sẽ giải thích, em sẽ giải thích mọi chuyện mà. Tổng giám đốc Vu, anh đừng nổi giận làm em sợ nữa. Được rồi, anh bình tĩnh tí đi, em sẽ nói, em sẽ nói tất cả mọi thứ..."
Vu Hạ Khôn nắm tóc cô, năm ngón tay nắm chặt nhưng cuối cùng cũng không thực sự dùng sức.
"Nếu cô không thể cho tôi một lời nói thuyết phục..." Vu Hạ Khôn hừ lạnh một tiếng, buông tóc cô ra, thậm chí còn vỗ về đầu cô.
Vậy thì đừng bảo anh phải làm người tốt gì đó.
Tác giả có điều muốn nói:
Giản Du Du: Người đàn ông này trông không giống người tốt chút nào!