Mưa phùn không ngớt, chẳng vì mặt trời ló dạng mà ngừng lại, mà là dần mưa to hơn. Khi xuống núi, quần áo của cả hai người đều ướt sũng, đặc biệt là Giản Du Du, bộ quần áo vốn dĩ không quá nghiêm túc giờ lại dính vào người, càng có vẻ khó có thể hình dung.
Vu Hạ Khôn đi phía sau cô, tầm mắt không tự chủ lướt qua cơ thể cô. Chủ yếu là vì không có ai khác trên cả con đường, màu sắc quần áo của Giản Du Du lại khá lòe loẹt nên anh không có nơi nào khác để nhìn ngoại trừ cô.
- --Đọc FULL tại truyenggg.com---
Giản Du Du quả thực giống như cô đã nói, mức độ luyện tập này không đáng nói chút nào, tuy rằng khi xuống núi cả người bị mưa xối ướt đẫm nhưng lại mát mẻ thoải mái không ngờ. Cô đi phía trước, đôi chân dài vì xuống dốc mà căng lên, đường cơ săn chắc rất bắt mắt, chiếc váy ngắn cũn cỡn vỗ về đồi cao phía sau. Vu Hạ Khôn đi phía sau dần dần đỏ ửng hai tai, cảm thấy Giản Du Du bây giờ giống như đã làm ô nhiễm thị giác và thính giác vậy!
Anh không thể chịu đựng được, cởi bỏ chiếc áo khoác đã ướt sũng trên người, vội vàng đuổi kịp Giản Du Du, rồi đột ngột vòng qua cô từ phía sau, cố gắng quấn chiếc áo khoác quanh eo cô.
Nhưng trước khi hành sự anh chẳng nói, khiến Giản Du Du cảm thấy eo mình đang bị người ta ôm lấy nên vô thức nâng khuỷu tay lên và đập mạnh về phía sau.
Vu Hạ Khôn thét lên một tiếng rồi ngồi xổm xuống đất ôm đầu, khuôn mặt bị cùi chỏ mạnh mẽ của Giản Du Du đánh vào, một bên mắt xuất hiện những ngôi sao sáng lấp lánh, đầu óc choáng váng mà ngã bệt xuống đất, ôm cái đầu đau đớn la oai oái.
Giản Du Du từng học cách tự vệ từ huấn luyện viên dạy nhảy của Bánh Trôi Nhỏ. Cô chỉ học chơi chơi thôi, trước đây chưa từng sử dụng, nhưng không ngờ nó thực sự hiệu quả. Chỉ là lần đầu tiên cô sử dụng nó lại là với Vu Hạ Khôn xui xẻo.
Mặt đất trong cơn mưa rất bẩn, sau khi Vu Hạ Khôn ngã bệt xuống thì tức khắc bật dậy như bị dao đâm vào mông, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hét vào mặt Giản Du Du: "Cô có bệnh à!"
Giản Du Du nhàn nhã quay đầu lau nước mưa đọng trên mặt, xoay lại bước đến bên cạnh Vu Hạ Khôn, chớp mắt "Ồ" một tiếng rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống đỡ Vu Hạ Khôn.
- --Đọc FULL tại truyenggg.com---
"Tổng giám đốc Vu, anh thấy đấy, em rất xin lỗi, em chỉ là phản ứng theo phản xạ thôi." Giản Du Du đỡ Vu Hạ Khôn dậy và nói một cách chân thành: "Vừa rồi là chiêu thức đề phòng biến thái, không phải là cố ý. Tổng giám đốc Vu, anh xem anh khách sáo chưa kìa, anh muốn ôm em mà còn cần anh tự mình ra tay hay sao? Anh nói một tiếng thì em tới ngay mà."
Vu Hạ Khôn đứng thẳng dậy, vẫn còn hơi loạng choạng. Vốn đã vì chạy quá xa mà không chịu nhượng bộ nên thể lực đã kiệt quệ, bây giờ lại bị người ta đánh vào đầu như thế này, vết đỏ trên mặt lan đến khóe mắt, anh nghiêng mắt nhìn qua khiến Giản Du Du hoảng sợ.
Ôi trời, yếu ớt như thế à, đừng có nói mắt bị tụ máu bầm rồi nha!
Giản Du Du vội vàng đến gần, nhẹ nhàng ôm mặt Vu Hạ Khôn: "Tổng giám đốc Vu buông ra, đừng che nữa, để em xem xem..."
Đúng lúc đang xuống dốc, vốn Vu Hạ Khôn đã có vóc dáng cao, giờ đứng phía trên, Giản Du Du đứng bên dưới ôm mặt anh để xem, anh phải cúi đầu. Ngay khi cúi đầu, khắp cơ thể anh đau nhức. Anh dứt khoát duỗi tay ra đặt lên vai Giản Du Du, dù sao cũng chỉ có hai người bọn họ ở đây. Vu Hạ Khôn không cần mặt mũi nữa, đặt hơn phân nửa trọng lực mình lên người Giản Du Du.
Giản Du Du vẫn đứng yên.
Trong lòng Vu Hạ Khôn thầm mắng người phụ nữ này là đồ biến thái, hoàn toàn không phải phụ nữ, sao có thể khỏe như vậy chứ, bọn họ vừa mới leo núi xong đấy! Chẳng phải người nào đó nên mang một khuôn mặt nhợt nhạt, yếu ớt, muốn được người ta cõng hay sao?!
Vu Hạ Khôn luôn cho rằng con gái nên như vậy. Còn cô, lúc leo núi thì cứ nhảy dựng lên như khỉ, chẳng có chút hương vị phụ nữ chút nào!
Song vừa cúi đầu nhìn chiếc váy tình thú ướt đẫm nước mưa thích thú ôm lấy thân thể lồi lõm nuột nà của cô thì câu nói "chẳng có hương vị phụ nữ" lại không thốt nên lời.
Vu Hạ Khôn chưa bao giờ nhìn kỹ dáng vẻ của Giản Du như lúc này. Anh bao nuôi cô là vì khuôn mặt cô, dáng người cô như thế nào thì liên quan gì đến anh... Nhưng bây giờ anh lại không thể nào rời mắt được.
Trong ấn tượng của anh, chắc hẳn các cô gái đều mảnh mai nõn nà, dù là cổ tay hay cổ chân cũng khiến cho người ta có cảm giác bẻ là gãy. Vì ảnh hưởng của Hoắc Kiểu Nguyệt nên dù bình thường Vu Hạ Khôn nhìn cô gái nào lâu thì cũng chỉ nhìn kiểu con gái này.
Mảnh dẻ, yếu ớt và tinh tế, một cái nhìn lướt qua có thể khơi dậy khao khát ý muốn bảo vệ của một người đàn ông.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái như Giản Du Du, một loại con gái mà trước đây anh sẽ không bao giờ để ý tới. Đương nhiên khi mặc quần áo bình thường trông cô rất mảnh mai, nhưng trong mắt Vu Hạ Khôn, chiếc váy này tương đương với không mặc gì, nó giống như một tấm áp phích quyến rũ chợt ùa vào đáy mắt giữa những bức tranh ẩn ý đầy trên tường.
Là thứ bắt mắt nhất, nó cũng gợi lên dục vọng được trở thành một người đàn ông một cách trắng trợn nhất.
Đặc biệt khi cô đang kiễng chân, những đường hằn bên đùi khiến cổ Vu Hạ Khôn cũng bị kéo căng.
“Tổng giám đốc Vu, anh đang nhìn cái gì vậy?” Giản Du Du xoay cổ anh lại, nương theo tầm mắt anh nhìn vào đùi mình, mỉm cười nói: “Anh có thích chiếc váy nhỏ hôm nay em đặc biệt mặc vì anh không?”
Vừa nói, cô vừa giũ chiếc váy nặng nề, thấm đẫm nước mưa.
Vu Hạ Khôn trợn trừng hai mắt như thể bị chích vào mắt lần nữa, hất tay Giản Du Du ra, cười chế nhạo: "Cô cho rằng tôi đang nhìn cô à, tôi đang nhìn con kiến trên mặt đất!"
Anh bước chậm lại, đút tay vào túi quần và dùng cách phân tán để che đi cái hớ hênh của mình.
“Cô ăn mặc như thế này mà còn dám nói mình mặc quần áo hả?” Vu Hạ Khôn khịt mũi rồi tăng tốc độ của mình, dẫn đầu đi phía trước, áo khoác đánh rơi trên đất cũng chẳng buồn nhặt.
Giản Du Du đã quen với cái thói này của anh, dù sao thì trong cốt truyện anh còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều. Cô cũng nhanh chóng cất bước theo sau, không quên nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất lên và chạy bước nhỏ tới sau lưng Vu Hạ Khôn: “Tổng giám đốc Vu? Áo khoác của anh nè."
Vu Hạ Khôn không quay đầu lại, Giản Du Du lại chạy đến bên cạnh Vu Hạ Khôn, giơ tay đưa qua: "Tổng giám đốc Vu, áo khoác của anh."
Vu Hạ Khôn nhìn không chớp mắt, nhíu mày, hàng lông mày rậm tránh cho làn nước mưa chảy xuống trán rơi vào mắt, góc nghiêng khuôn mặt điển trai lạnh lùng, trông rất tàn khốc. Song Giản Du Du lại cảm thấy anh giống như một cây cỏ đuôi chó ngoan cường đứng ngạo nghễ dưới mưa, bởi vì không phải đi đường bằng, mặc dù tần suất bắp chân run rẩy khi xuống dốc không cao nhưng Giản Du Du vẫn nhận ra được.
Cô không thể không nghĩ rằng Vu Hạ Khôn nói bản thân mình có vấn đề, đây quả thực là có vấn đề, quá yếu ớt rồi.
Tất nhiên, Vu Hạ Khôn không biết Giản Du Du đang nghĩ gì. Anh đang suy nghĩ nghiêm túc về những gì đã xảy ra trong hai ngày qua khiến người phụ nữ bên cạnh anh vốn đang lặng lẽ làm bình hoa giờ đột nhiên biến dị. Chẳng lẽ biểu hiện của anh quá mềm mỏng sao?!
Giản Du Du lại cứ cố tình lắc lư trước mặt Vu Hạ Khôn vào lúc này. Cô vừa lùi lại vừa vươn tay đưa áo khoác của Vu Hạ Khôn cho anh: "Tổng giám đốc Vu, áo khoác của anh."
“Không cần!” Vu Hạ Khôn đứng im, lạnh lùng nói: “Ném đi!"
Đương nhiên Giản Du Du chẳng thể hiểu được những người có chứng sạch sẽ nghiêm trọng đến mức quần áo bẩn thì bỏ đi ngay, cũng chẳng thể hiểu câu nói có tiền thì muốn gì cũng được. Từ nhỏ cô đã là đứa đi học mua kem cũng phải chọn cái lớn rồi, thế nên cô xem xét áo khoác của Vu Hạ Khôn bằng vẻ khó hiểu, không phát hiện ra có chỗ nào bị hỏng, đứng sau lưng anh nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại ném nó đi? Nó cũng đâu bị gì..."
Thậm chí Vu Hạ Khôn còn chẳng quay đầu lại, đúng lúc tới con đường bằng phẳng hơn thì bắt đầu cất bước chạy về phía biệt thự, lúc này trời lại chuyển sang mưa phùn. Thấy Vu Hạ Khôn chạy, Giản Du Du cũng chạy theo. Nhưng quần áo cầm trên tay quá vướng tay vướng chân nên cô vừa chạy vừa khoác áo khoác của Vu Hạ Khôn lên người mình.
Thực ra Vu Hạ Khôn gắng gượng mà chạy nên tốc độ không nhanh, Giản Du Du nhanh chóng đuổi kịp anh. Vu Hạ Khôn quay đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy Giản Du Du lại đang mặc áo khoác của mình, nhất thời bước chân bối rối nên suýt chút nữa bị vấp ngã theo kiểu chó vồ thức ăn.
Anh không bao giờ kiểm soát cảm xúc của mình, bởi vì khi căn cơ của bạn đạt đến một độ sâu nhất định, bạn không cần phải lươn lẹo trong bất kỳ trường hợp nào trên thương trường. Gia cảnh của nhà họ Vu, ngành nghề liên quan và vị trí đứng đầu không thể địch nổi ở thành phố Châu Ninh đã tạo nên sự cáu kỉnh và bất cần của Vu Hạ Khôn.
Anh không quan tâm đến hình tượng chút nào, chẳng hề biết rằng hiện giờ anh còn trông không đẹp bằng chiếc áo khoác nhặt được từ dưới đất lên, anh hét to về phía Giản Du Du: "Tại sao cô mặc đồ của tôi, cởi ra cho tôi!"
Giản Du Du sờ mặt mình, bước chân do dự, nghiêng đầu nhìn về Vu Hạ Khôn đang đen mặt. Cô không biết anh lại lên cơn gì nữa, trong vô thức cô muốn giáng một cái tát cho anh giống như quý bà Thủy Nguyệt đối xử với cô vậy.
Nhưng cô cố kìm lại, nghĩ đến những viên kim cương trên bàn cạnh giường, nghĩ đến khoản phí chia tay khổng lồ sau khi cốt truyện kết thúc, cô chỉ đứng dưới mưa nhìn Vu Hạ Khôn với vẻ có phần ngây thơ, những ngón tay nắm lấy áo khoác của Vu Hạ Khôn, ôn tồn khuyên nhủ: "Tổng giám đốc Vu đừng giận nữa, về rồi em sẽ trả lại cho anh."
"Tôi nói là ném đi! Ném đi cô không hiểu sao?!" Nói rồi Vu Hạ Khôn đứng yên, giơ tay toan kéo áo khoác của mình trên người Giản Du Du.
Anh nhớ Hoắc Kiểu Nguyệt đã từng khoác áo của anh trai mình và từ chối của anh, còn nói với anh rằng: "Phụ nữ chỉ có thể mặc quần áo của người đàn ông của mình."
Động tác anh hơi dùng sức, kéo Giản Du Du loạng choạng, khóa kéo mở ra. Giản Du Du cau mày. Vừa rồi Vu Hạ Khôn bị khuỷu tay của cô đục sưng to mắt, nhìn rất đáng sợ, nhưng khi Giản Du Du bị Vu Hạ Khôn kéo tay ra khỏi áo khoác của anh thì cô chẳng chút do dự giáng xuống vào nửa khuôn mặt vừa bị khuỷu tay đục...
Một tiếng "bốp" vô cùng giòn vang dễ nghe.
Tay Vu Hạ Khôn đang kéo một tay áo khác của cô khựng lại, hơi thở tán loạn, cụp mắt nhìn, trong đôi mắt là cảm xúc vô cùng hỗn loạn. Giản Du Du nhìn sườn mặt của anh bị mình đánh vào.
Cô đảo mắt nói: "Anh kéo em đau."
Vu Hạ Khôn quay đầu lại, Giản Du Du sợ anh sẽ phát điên nên lập tức bước tới và ôm lấy anh.
Cô ôm cổ anh rất chặt nhưng thực chất đây là động tác ngăn anh tấn công, vì cổ là cổng sinh mệnh của con người. Giản Du Du sẽ dùng tay bịt chặt tai để tự vệ, thậm chí còn có chiêu thức dùng tay làm dao cắt cổ.
Nhiệt độ cơ thể của hai người truyền cho nhau qua lớp quần áo lạnh và ẩm ướt, Giản Du Du hỏi: "Tại sao anh luôn tức giận vậy? Em chẳng biết tại sao."
Công việc này hơi khó rồi đó, quả nhiên tiền thì khó kiếm, khó ăn.
Cô chậc một tiếng trong bụng, thấy Vu Hạ Khôn chỉ đang đứng cúi gằm mặt, không hề có ý định làm gì, dùng mười phần chân thành từ tận đáy lòng hỏi bên tai Vu Hạ Khôn: "Rốt cuộc em phải làm sao mới có thể khiến anh vui vẻ một chút đây?"
Rốt cuộc em phải làm sao mới có thể khiến anh vui vẻ một chút đây?
Mưa phùn kéo dài, những lời này đánh vào màng nhĩ của Vu Hạ Khôn cùng với cơn mưa mịn bằng một giọng điệu bất lực, trái tim anh kịch liệt run rẩy không kiểm soát được.
Đã có lúc, anh cũng vội vàng muốn dùng hết thảy biện pháp để khiến cho người đó vui vẻ dù chỉ một chút.
Chỉ sau đó anh mới nhận ra rằng hóa ra khi nghe người khác cũng nói những điều như vậy với mình là cảm giác này.
Tác giả có điều muốn nói:
Vu Hạ Khôn: Ôi giời ơi, không được rồi, tôi hơi nhũn chân vì cô ngốc này rồi!