Cô Công Quả Thụ

Chương 17

Nói chuyện với Kim Jaejoong là một việc rất hao tâm tổn trí, đây là kết luận của Jung Yunho sau buổi tối hôm đấy.

Kỳ thật Yunho là người không tệ, ít nhất là khi anh nói với Jaejoong: “Lần sau lúc muốn uống rượu thì nhớ gọi tôi, tôi là bạn của cậu!” Nghe vậy, Kim Jaejoong có một nhận thức hoàn toàn mới về Yunho.

Nói chuyện thâu đêm khiến cho hai người không có tinh thần lắm. Khi ngài Archie Dol thấy hai người vừa đi vừa ngáp, khóe miệng lại cong lên nụ cười khó hiểu.

“Cậu Yunho thoạt nhìn không có tinh thần, chắc hẳn tối hôm qua rất mệt a!” Nụ cười của ngài Archie Dol không có chút hảo ý nào, nhưng Yunho rõ ràng không hề để ý nụ cười này.

“Đúng, thật là mệt mỏi, ở cùng với Jaejoong rất mệt!” Jung Yunho cảm thấy nói chuyện với Jaejoong là việc rất mệt a.

“Ha ha, cậu Jaejoong rất đẹp, rất đáng để mệt mỏi ah!” Ngài Archie Dol nói xong, vỗ vỗ bả vai Yunho rồi ra ven đường chờ xe.

Kim Jaejoong đỏ mặt lườm Yunho một cái, sau đó cũng chui vào trong xe.

Jung Yunho bị Jaejoong lườm có chút không hiểu, lại giận dỗi gì à? Anh chuẩn bị lên xe, sau đó chợt giật mình như nhận ra vấn đề gì.

Đối thoại vừa rồi, rất dễ khiến người ta hiểu lầm ah. Nhưng Jung Yunho rất nhanh bình tâm lại, đất nước Thái Lan này rất cởi mở về vấn đề đó, bị người hiểu lầm cũng là chuyện bình thường.

Ngài Archie Dol kí xong hợp đồng với công ty Jung Yunho tại khách sạn Terry rồi, liền quyết định mời Jung Yunho và Kim Jaejoong đi ăn cơm để chúc mừng.

Nhưng bữa cơm đó lại khiến cho Jaejoong rùng mình, bởi vì ngài Archie Dol quyết định mời bọn họ đi ăn món ăn dân dã.

Lúc mới vào cửa hàng, Kim Jaejoong đã cảm thấy không được tự nhiên. Bên trong không chỉ có mèo, chó linh tinh mà còn có cả rắn, côn trùng, chuột, kiến. Nhìn thấy vậy, Jaejoong buồn nôn vô cùng, nhưng dự án thật vất vả mới ký kết được, không thể lãng phí ý tốt của ngài Archie Dol.

Thế nhưng lúc thức ăn được mang lên, Jaejoong có chút đơ người. Cậu nhìn còn không dám thì ăn thế nào ah?

Súp ba ba hầm, Long Phượng (Rắn hấp gà đất), thịt chuột kho tàu, còn có Long Hổ (Rắn hấp mèo)… Dạ dày Jaejoong đảo lên từng cơn, thiếu chút nữa là trực tiếp nôn ra.

“Được rồi, mọi người ăn cơm đi!” Ngài Archie Dol nói xong, Jung Yunho cũng phối hợp cười cười.

“Cậu Yunho, các cậu còn trẻ tuổi, tinh lực tràn đầy, đây đều là những món ăn rất bổ, ăn nhiều một chút!” Yunho nghe xong liền đỏ mặt, xem ra ngài Archie Dol vẫn chưa quên chuyện buổi sáng ah.

Jung Yunho quay đầu nhìn Kim Jaejoong, phát hiện cậu sắc mặt trắng bệch ngẩn người nhìn thức ăn trên bàn.

“Cậu Jaejoong, sao cậu không ăn một chút đi?” Nếu có thể, Kim Jaejoong tình nguyện ngài Archie Dol không để ý tới cậu.

Bởi vì khi ông nói xong liền gắp cho Jaejoong một con ba ba.

“Tôi thay cậu ấy ăn, buổi sáng cậu ấy đã ăn rồi!” Jung Yunho dùng bát tiếp con ba ba mà ngài Archie Dol gắp cho Jaejoong.

Kim Jaejoong ngạc nhiên nhìn Yunho, nhưng trong đó còn có phần cảm kích.

“Cậu Yunho, cậu như vậy là không lễ phép đấy, phạt cậu một ly a!”

Khách sạn ở Thái Lan, phần lớn đều cung cấp rượu đế, nhất là những cửa hàng bán món ăn dân dã như thế này, nồng độ rượu đế rất cao.

Thế nhưng Jung Yunho mắt cũng không nheo lấy một cái uống sạch một chén rượu đế.

Kim Jaejoong nhìn Yunho, đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở.

“Jaejoong, ăn cái này a, rất có lợi với thân thể đấy!”

Lúc này gắp cho Kim Jaejoong một miếng chuột kho tàu, lại như cũ bị Jung Yunho chặn giữa đường.

“Jaejoong sẽ không ăn cái này, tôi thay cậu ấy ăn đi!” Jung Yunho nhìn ngài Archie Dol cười cười, sau đó lại dùng bát đón lấy miếng thịt chuột.

“Cậu Yunho… Lại phạt cậu một ly!” Ngài Archie Dol bộc phát tính trẻ con, phồng má nhìn Yunho.

Yunho cười cười, sau đó cầm ly rượu trên bàn, một hơi uống sạch.

Những người khác trên bàn bắt đầu vỗ tay, ủng hộ.

“Cậu Jung tửu lượng rất cao ah!”

Jung Yunho cười cười nhìn mọi người, sau đó ánh mắt lại rơi xuống Jaejoong, nhìn cậu cúi đầu.

Cứ như vậy, một bữa cơm, Kim Jaejoong cơ bản không ăn cái gì, bởi vì Yunho đã thay cậu ăn hết. Cũng không uống rượu. Vì Yunho cũng đã uống thay cậu toàn bộ.

Tiệc tan, ngài Archie Dol uống rất say, trợ lý dìu ông đến gần Kim Jaejoong. Ngài Archie Dol dùng sức vỗ vỗ vai Jaejoong.

“Cậu Yunho là người tốt, ánh mắt cậu Jaejoong không tệ, người này đáng giá để cậu phó thác cả đời ah!” Nói xong, được trợ lý dìu ra khỏi khách sạn.

Kim Jaejoong như suy nghĩ điều gì nhìn bàn ăn, sau đó lại nhìn Jung Yunho đã say đang nằm trên bàn.

Jaejoong đi tới, nâng Jung Yunho dậy, dìu anh ra khỏi hàng ăn.

“Sao phải liều mạng như vậy?” Kim Jaejoong vừa đi, vừa lầm bầm.

“Vĩnh viễn không được đắc tội khách hàng!” Jung Yunho say khướt nói.

“Cảm ơn anh, Jung Yunho!” Kim Jaejoong nói rất chân thành, nhưng không phải lúc.

Bởi vì Yunho không nói gì, buông tay Kim Jaejoong, ngồi xổm ven đường nôn.

Kim Jaejoong cũng vội vàng ngồi xổm xuống theo, sau đó vỗ vỗ lưng Jung Yunho.

Đợi đến lúc Jung Yunho đã nôn xong, Kim Jaejoong đỡ anh dậy, Yunho lại không đứng dậy, ôm chân Jaejoong bắt đầu lầm bầm.

“Sao phải ăn động vật hoang dã ah, nó đáng được bảo vệ mà! Nhưng tôi lại không thể không ăn. Đó là khách hàng ah, khách hàng thì không thể đắc tội!”

Kim Jaejoong thấy Yunho như vậy, trong nội tâm lại cảm thấy thật ấm áp.

Jaejoong đang định đáp lời Yunho, lại phát hiện Jung Yunho ôm chân mình, ngồi trên mặt đất mà ngủ mất rồi.

Kim Jaejoong có chút buồn cười nhìn Jung Yunho, kỳ thật anh ta không hề giống một người lãnh đạo. Anh ta như đứa trẻ, bình thường nghiêm túc như vậy, có lẽ chỉ vì muốn giữ uy tín trước mặt nhân viên a.

Kim Jaejoong đỡ Jung Yunho dậy, ngồi xuống cầu thang bên cạnh. Cởi áo khoác của mình ra.

Sau đó để cho Jung Yunho tựa đầu vào vai mình ngủ, trùm áo khoác của mình lên người Yunho.

“Cảm ơn anh, Jung Yunho!” Nhìn khuôn mặt ngủ say của Jung Yunho, Kim Jaejoong rất chân thành bày tỏ sự cảm kích của mình.

Một đêm này, Kim Jaejoong ngắm sao trên trời, nội tâm không hiểu sao lại thấy có chút ôn hòa.

Thời gian này, cậu sống rất khổ sở, đêm nay cũng không ngoại lệ, nhưng nội tâm tựa hồ không còn đau đớn nữa rồi.

Một thứ gì đó đang nảy nở trong tâm trí cậu.

Nhưng Kim Jaejoong lại hơi trì độn, khi nào cậu mới phát hiện sự biến hóa trong tâm trí mình?

Cái này rất khó nói ah!
Bình Luận (0)
Comment