Cô Dâu 17 Tuổi

Chương 4

"Hàn Ức nói muốn em làm bạn gái hắn?"

"Ừ, thời điểm 2 tuần trước."

"Sau đó em cự tuyệt?"

"Đúng vậy."

"Em lại có thể cự tuyệt?" Nhìn em gái mình, Phương Vãn Tĩnh nâng cao thanh âm, "Người kia vừa có tiền, lại đẹp trai như vậy, làm sao em không đồng ý?"

"Với mỗi người anh ta đều nói như vậy, không chỉ em, ngay cả nhân viên tạp vụ kiêm quét dọn cũng nghe qua, làm sao có thể đồng ý á."

Từ trong miệng Hàn Ức nói ra "Có muốn làm bạn gái tôi hay không ", ít nhất cô cũng đã nghe qua bốn năm lần, hơn nữa đây chỉ là chính tai cô nghe được, còn không để Tiểu Bội làm cùng ca ngày nghe được, nếu như cộng thêm toàn bộ, nhất định rất khả quan.

Thật ra thì cô cũng không biết Hàn Ức đang tính toán chuyện xấu gì, dù sao nghe nhiều, cũng không ai làm thật.

Cô cảm thấy đó là bệnh tịch mịch, Tiểu Bội nói đó được gọi là thời kỳ động dục.

Chẳng qua có vẻ ngoài ý muốn, từ lần đó về sau, Hàn Ức mới vừa nhìn thấy cô đều sẽ trò chuyện mấy câu ── nhưng tán gẫu tới tán gẫu lui, chung quy không thoát khỏi chuyện bát quái.

Thật ra thì cũng không thể trách bọn họ không có đề tài, anh là trung tâm của bát quái, cô là tám chuyện xung quanh anh, chủ đề chung giữa hai người chính là cái này, nói scandal gây chú ý nhất, còn nữa, tình báo của hai người đều vô cùng phong phú, nói tới nguồn gốc ngọn nguồn không dứt, miễn cưỡng mà nói, cũng coi như loại trao đổi học tập thôi.

Dần dần hai người trở nên quen thuộc, lực chú ý của Phương Thần Hi với anh nâng cao hơn so với các ngôi sao lớn, rất nhanh, cô liền phát hiện Hàn Ức không phải sĩ diện bình thường, chứng cớ là hắn ở bên ngoài coi như là bị trộm chụp, nhất định cũng là áo sơ mi cùng quần tây, cộng thêm phong thái nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng mà lần trước cô thay mặt chủ cửa hàng đưa đồ lên, lại thấy một mảnh giống như cảnh tượng tai nạn điện ảnh ──

Tình huống trước mặt từ cửa trước đến cửa sổ xinh đẹp một mảnh xốc xếch, đèn ngủ bị rơi, y phục ném loạn đầy đất, ở góc có một đống tất chân.

Đối mặt với thần sắc kinh ngạc của cô, Hàn Ức chỉ là cười cười nói: "Hai ngày nữa sẽ có người tới dọn dẹp."

"Anh như vậy mấy ngày rồi hả?"

"Hơn một tuần lễ, người quét dọn tuần trước phải về miền Nam, đã mấy ngày không ai quét dọn."

Phương Thần Hi nghe xong, cái trán rơi xuống ba vệt đen.

Không ai quét dọn, anh cũng sẽ không quét một chút sao? Dù gì cũng là chỗ mình ở, chỉnh tề một chút, sạch sẽ một chút, nơi ở cũng thoải mái một chút a.

Cư nhiên để loạn như vậy.

Nhưng đến hôm sau, anh một thân nhẹ nhàng khoan khoái xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi thì Phương Thần Hi mới phát hiện khả năng loài người là vô hạn ── có thể từ trong phòng loạn như vậy một thân chỉnh tề xuất hiện, cũng có thể coi là từ nước đục mà không bị nhiễm đi, ha ha ha.

Thiếu nữ bên ngoài coi hắn là hoàng tử trong giới văn nghệ, làm sao biết hắn cực kỳ giống hoàng tử ở chỗ chính là tuyệt đối không động tay làm việc nhà.

Và chẳng phân biệt được địa điểm khi đùa giỡn.

Liền lấy "Có muốn làm bạn gái tôi hay không" nói hay lắm, chưa bao giờ có người sẽ tin lời nói này là thật, chỉ biết câu nói này quá phổ biến, trong cao ốc kim cương, gần như là người người đều được nghe.

Cho nên á..., cho dù là hai tuần trước, thời điểm cô còn chưa có chú ý tới nhân cách kỳ quái của anh như vậy, cũng không vì thế mà nai con đập loạn.

Mà trải qua đoạn thời gian này, sau khi phát hiện hoàng tử là người bình thường, nói đến càng không cảm giác.

Thấy chị gái vẻ mặt bóp cổ tay, Phương Thần Hi cười một tiếng. "Anh ta a, người nào cũng đùa giỡn, em vừa mới nói với chị dì nhân viên tạp vụ bị hắn tỏ tình đã hơn năm mươi tuổi, hắn cũng nói được, dì cười đến run rẩy hết cả người, cầm cây chổi cả người run rẩy, bối rối."

"Gạt người."

"Không có lừa chị á..., nếu không chị cho rằng vì sao em là người thấy tiền sáng mắt mà lại bất động như núi như vậy, em là loại người sẽ bỏ qua cho rùa vàng sao?" Cô đem miếng bánh bao cuối cùng nhét vào miệng, "Nếu như hắn là một người bình thường, lại là đàn ông có tiền, đương nhiên em có thể suy tính nha, nhưng ngay cả dì dọn vệ sinh hắn cũng đùa giỡn, cộng thêm quan hệ nam nữ loạn như vậy, nghĩ như thế nào cũng không được."

"Ai, thời điểm em vừa nói với chị, chị còn tưởng rằng chúng ta có thể đổi đời rồi." Giọng điệu vô cùng tiếc hận.

"Em không được thì dựa vào chị đi, chị tương đối xinh đẹp."

"Dựa vào chị không bằng dựa vào em, chị biết nhiều sao kim cương có tiền."

"Phải dựa vào chị á."

Hai người một đường hi hi ha ha từ chối lẫn nhau, trong lúc vô tình, đi tới cửa trường đại học. Phương Vãn Tĩnh đi học vào ban đêm, sau khi tan lớp liền trực tiếp đi làm, trời sáng về nhà, thời gian làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn điên đảo, thời gian hai chị em gặp mặt nói chuyện cũng không nhiều.

Hôm nay là bởi vì Phương Thần Hi nghỉ phép, hai người mới có cơ hội cùng đi ăn cơm tối.

Mà bởi vì đến gần cuối tháng, cơm tối của hai người cũng bình thường qua quýt, hai người chỉ mua bánh bao vừa đi vừa ăn, ăn xong coi như bữa tối đã được giải quyết.

Phương Thần Hi nhìn đồng hồ trên tay một chút, cách giờ lên lớp quan trọng của chị chỉ có 20 phút. "Chị đi đi."

"Vậy còn em?"

"Em đi trong vườn trường một chút, nói không chừng có thể khích lệ em thi đại học. . . . . . Chị làm bộ dáng không tin hả? Lớp học năng khiếu của đại học Tokyo có một thầy giáo vì khích lệ học sinh của ông ấy thi đại học Tokyo, liền đặc biệt dẫn học sinh chạy một vòng sân trường đại học Tokyo, sau khi trở lại học sinh lập tức bị khích lệ rồi."

Phương Vãn Tĩnh nói không lại cô, vì vậy cười một tiếng. "Chú ý an toàn, sắc trời dần tối cũng về nhà nhanh chút đi."

"Biết rồi, bà già."

"Cái gì bà già, chị lớn hơn em hai tuổi thôi."

"Chị không vào phòng học sẽ bị trễ á."

Một câu thức tỉnh người trong mộng, Phương Vãn Tĩnh nhìn đồng hồ trên tay một chút, a một tiếng. "Chị không thèm nghe em nói nữa, giáo sư này thật hung dữ, nếu trễ nhất định phải chết, chị phải đi đây, em về nhà sớm một chút a."

"Được —"
Bình Luận (0)
Comment