Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 107

Edit : Iris

Beta: Phong Vũ

“Định mưu sát chồng em hả?”

“Quá khen.” Tả Phán Tình hừ lạnh: “Chỉ là đối phó với dê xồm thôi.”

Dê xồm? Nụ cười trên môi Cố Học Văn hơi hơi cứng lại, ánh mắt càng thêm thâm thúy khó hiểu, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đem dấu xuống dưới đáy hồ sâu thăm thẳm. Anh khẽ nhếch môi cười, để gạt tàn lên bàn trà: “Khoai tây chiên hương vị cũng không tồi. Hình như là vị cà chua.”

Cái gì? Anh ta có ăn khoai tây à?

Tả Phán Tình nhìn mặt anh, đột nhiên nghĩ đến vừa rồi đúng là chỉ có mỗi một mình mình ăn khoai, còn anh chỉ là ——

“Không biết xấu hổ.” Đúng là đồ mặt dày. Tả Phán Tình trong lòng vô cùng tức giận, Cố Học Văn quơ quơ gói khoai tây trước mặt cô: “Em mà còn ăn nữa là anh hôn em đấy.”

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình rốt cuộc cũng chịu không nổi đứng phắt dậy, vươn cánh tay muốn giật lại: “Đây là của tôi.” Cánh tay Cố Học Văn để ra phía sau, cô căn bản là không với tới.

Cô quýnh lên, cả người lao tới: “Anh đưa đây cho tôi ——”

Tả Chính Cương vừa vào cửa, liền nhìn thấy con gái lao người nhào về phía Cố Học Văn, sắc mặt ông lập tức không được tự nhiên.

“Khụ.”

“Ba.” Tả Phán Tình xấu hổ. Lén lườm Cố Học Văn một cái, đều là do anh ta gây ra.

“Ba.” Cố Học Văn làm như mình chẳng liên quan đứng lên, gật đầu với Tả Chính Cương: “Ba về rồi ạ?”

“Ừ.” Tả chính Cương gật đầu, đi đến sofa ngồi xuống, đối với cảnh vừa rồi, tuy rằng ông là người có tư tưởng bảo thủ, nhưng lại xem đó như là minh chứng cho việc quan hệ giữa con gái và con rể đang tốt lên nên ông cũng không nói nhiều.

“Học Văn, con đến rồi thì chơi với ba ván cờ, lâu rồi không chơi cờ với con.”

Lấy bàn cờ để lên bàn, Tả Phán Tình còn xấu hổ, trừng mắt liếc Cố Học Văn, rồi đứng lên: “Con đi toilet.”

Đột nhiên bàn tay bị người ta dùng sức nắm lấy, Cố Học Văn kéo người Tả Phán Tình xuống, dùng âm thanh rất nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Nếu lần này em lại làm tắc bồn cầu, anh cũng không ngại kéo em cùng nhốt ở trỏng thông cầu đâu.”

“Cố Học Văn. Anh tởm quá đi.” Tả Phán Tình không chịu được hất tay anh ra, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.

“Phán Tình, con lại ầm ĩ, cáu kỉnh cái gì gì đấy?” Tả Chính Cương không hài lòng với bộ dạng này của con mình. Con gái con lứa nhà ai mà ăn nói cọc cằn, thật làm mất mặt Tả Chính Cương ông mà.

“Ba. Ba không biết đâu anh ta tởm lắm. Anh ta ——”

“Ba. Sáng nay lúc Phán Tình ngủ dậy huyết áp hơi thấp, con thấy lo lo nên không cho cô ấy ngồi chồm hỗm lâu, không ngờ Phán Tình lại hiểu lầm.”

“Phán Tình bị tụt huyết áp à?” Tả Chính Cương đúng là không biết việc này: “Sao ba lại không biết? Hôm nào đến bệnh viện kiểm tra đi, xem có còn vấn đề nào khác không.”

“Con ——”

“Đúng đó. Phải chú ý đến bản thân mình một chút.” Cố Học Văn cười cười nhìn Tả Chính Cương: “Ba, con nói đúng không?”

“Đúng đúng.” Tả Chính Cương gật đầu: “Phán Tình, ba vẫn lo tính nết con bất cẩn không lo được cho bản thân mình, giờ con đã gả cho Học Văn, có nó chăm sóc con, ba cũng yên tâm hơn.”

“Please.” Anh ta không hại con là may mắn lắm rồi á, Tả Phán Tình không thể nào mà nghe tiếp nữa, để Cố Học Văn chăm sóc cô? Nếu cứ kiểu chăm sóc như hôm qua, cô không chết trẻ mới lạ.

Không muốn cãi nhau với Tả Chính Cương, dù sao trong mắt ba mẹ, Cố Học Văn là người tốt, cô mới là người không tốt, là cô không xứng với anh ta.

Từ phòng vệ sinh đi ra, thấy Tả Chính Cương và Cố Học Văn vẫn còn đang chơi cờ, định vào bếp phụ mẹ, nhưng lại sợ nghe Ôn Tuyêt Phượng cằn nhằn, Tả Phán Tình đành trốn vào phòng.

Mở máy tính của mình lên, vừa hay Thất tiên nữ đang online. .

Bên kia rất nhanh trả lời.

Thất tiên nữ: không phải nói đi ra ngoài sao?

Trời quang giữa đêm hè: Đừng nói nữa. Mẹ bảo bọn tớ về nhà ăn cơm.

Thất tiên nữ: Cậu và đội trưởng Cố đang ở cùng nhau?

Trời quang giữa đêm hè: Hỏi thừa.

Thất tiên nữ: Ố ồ. Anh ấy về rồi hả? Vậy hai ngày nay hẳn là phát triển không tồi rồi?

Trời quang giữa đêm hè: Cậu mà không bà tám thì chết à?

Thất tiên nữ: Đương nhiên, ai bảo cậu kết hôn trước tớ. Tớ dù sao cũng phải học hỏi kinh nghiệm hôn nhân của cậu, sau này tớ chẳng phải cũng kết hôn sao?

Trời quang giữa đêm hè: Á? Tìm được đối tượng rồi hả?

Thất tiên nữ: Không có. Hôm qua mình gặp một anh chàng siêu cấp. Đột nhiên cảm thấy đời mình vẫn còn có hy vọng.

Trời quang giữa đêm hè: Cậu đã đến nhà người ta chưa? Vừa ý thì phải theo đuổi ngay đi. Đây mới là tính cách của Trịnh Thất Muội cậu.

Thất tiên nữ: . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Không trả lời, một lúc lâu sau, Thất tiên nữ rốt cuộc mới nói: Cậu thực sự cho là tớ nên theo đuổi anh ta?

Trời quang giữa đêm hè: Đương nhiên. Giờ là thời đại nào rồi, gặp được đàn ông tốt, là phải đuổi theo ngay, biến anh ta là của mình.

Thất tiên nữ: Nếu anh ta đã có bạn gái rồi?

Trời quang giữa đêm hè: chỉ cần chưa kết hôn, ai cũng có cơ hội.

Thất tiên nữ: . . . . . . . . . . . .

Trời quang giữa đêm hè: Tiến lên. Tớ ủng hộ cậu. Dũng cảm theo đuổi người mình thích. Như vậy mới có hạnh phúc.

Thất tiên nữ: Cũng đúng. Dù sao đàn ông cặn bã tớ cũng gặp rồi, chắc sẽ không đến nỗi cặn bã hơn nữa đâu.

Trời quang giữa đêm hè: Đúng rồi đó. Cố lên.

Thất tiên nữ: Được, nếu tớ mà theo đuổi được anh ta, tớ sẽ mời cậu ăn cơm

Trời quang giữa đêm hè: Cứ quyết định như vậy nhé, theo đuổi đi.

Thất tiên nữ: moa moa moa moa.

Trời quang giữa đêm hè: Đừng có làm tớ mắc ói đó. Tớ hổng phải bách hợp à nha.

. . . . . . . . . . . .

Hai người cười đùa một hồi, Tả Phán Tình lướt qua trang web tuyển dụng, lúc tìm thấy một thông báo tuyển dụng của thành phố C liền đem mấy bản sơ yếu lý lịch gửi qua đó.

Lại lên mạng kiểm tra tài khoản tiền gửi trong ngân hàng của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó: “Chết thật, nếu không tìm được việc, chắc mình phải ăn không khí mà sống quá.”

A ——

Thật là phiền quá đi. Quăng người nằm lên giường, đờ đẫn nhìn trần nhà.

Mấy tháng rồi không đi làm, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ cô thực sự phải sống dựa vào Cố Học Văn sao?

Chán nản gãi gãi đầu, Tả Phán Tình tiếp tục buồn bực xoay người lăn lộn trên giường.

Lúc Cố Học Văn đi vào, liền nhìn thấy Tả Phán Tình đang nằm bò trên giường, hai chân bắt chéo vào nhau, cái váy đang mặc cũng đã tốc lên tận đùi, để lộ làn da trắng như tuyết.

Hai chân còn đưa lên vung vẩy, đôi tay bé nhỏ nhẹ nhàng đập vào gối.

Ai đã chọc ghẹo cô sao? Cố Học Văn đi về phía trước, liếc qua màn hình máy tính để bên cạnh giường. Trang web ngân hàng còn chưa tắt, thị lực của anh rất tốt nên dễ dàng nhìn thấy con số trên đó.

Trong lòng dường như có phần hiểu ra nguyên nhân khiến Tả Phán Tình buồn bực.

Ánh mắt quay trở lại người Tả Phán Tình, cặp đùi trắng như tuyết vẫn còn đang phơi bày trong không khí làm anh nghĩ tới chuyện đêm qua, lúc hai chân cô vòng quanh lưng mình.

Bụng dưới lại nóng lên. Anh gần như quên mất mục đích mình vào đây.

Định thần lại, anh đi đến bên giường, nhìn Tả Phán Tình vừa thấy liền ngồi bật dậy, sau đó lùi ra sau một chút: “Anh, anh vào đây làm gì?”

“Cơm nấu xong rồi. Mẹ bảo anh vào gọi em ra ăn cơm.”

“Bất lịch sự.” Tả Phán Tình lấy tay cào cào tóc, vẻ mặt vô cùng bất mãn: “Vào phòng người ta mà không biết gõ cửa trước sao?”

“Anh có gõ mà em không có nghe.”

“Phải không?” Tả Phán Tình không tin, xuống giường, nhìn thấy trang web tài khoản ngân hàng chưa tắt, hai má đỏ ửng, nhanh chóng tắt đi.

Xoay người trừng mắt với Cố Học Văn: “Này. Anh không có nhìn lén đó chứ?”

“Nhìn cái gì?” Mắt Cố Học Văn liếc về phía màn hình máy tính: “Em làm chuyện gì xấu không muốn người khác thấy sao?”

“Có anh mới sợ người khác thấy ấy.” Tả Phán Tình phát hiện sớm muộn gì mình cũng bị Cố Học Văn chọc cho tức chết: “Đi thôi. Đi ra ngoài ăn cơm.”

Trên bàn cơm, Tả Phán Tình im lặng dị thường. Vừa rồi trong thông báo tuyển dụng có nói Nhất Gia là một công ty mới.

Nếu là những công ty cũ đã từng hợp tác không chịu nhận cô, thì xin vào công ty mới mới mở kia chắc là có hy vọng?

Đúng vậy, sao trước kia cô lại không nghĩ ra? Đúng là cô nên chọn nộp sơ yếu lý lịch vào công ty mới, có khi cơ hội lại nhiều hơn một chút.

“Phán Tình, con làm sao vậy?” Ôn Tuyết Phượng phát hiện con gái cứ ngẩn ngơ: “Đúng rồi, công việc của con thế nào? Lần trước con nói phải tăng ca là sao? Công ty mới nhiều việc lắm à?”

“Dạ?” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, chợt nhớ ra ba mẹ vẫn nghĩ cô còn đang đi làm: “Đúng vậy. Rất nhiều việc.”

“Nhiều việc thì không cần phải thường xuyên về nhà đâu.” Tả Chính Cương thản nhiên nói: “Công việc quan trọng hơn.”

“Không sao ạ.” Tả Phán Tình húp miếng canh: “Với ba mẹ lúc nào cũng có thời gian.”

Nếu không phải trước kia ba mẹ giục cô kết hôn, cô cũng không ra ngoài ở.

“Học Văn.” Ôn Tuyết Phượng gắp rau cho Cố Học Văn, giọng nói đầy thân thiết: “Phán Tình còn trẻ, lại tùy hứng. Con bao dung nó nhiều hơn nhé.”

“Vâng ạ.” Cố Học Văn gật đầu, vẻ mặt rất chân thành. Tả Phán Tình bĩu môi, vẻ mặt không cho là đúng, nếu cường bạo cô, ăn hiếp cô mà gọi là chăm sóc, thì cách anh chăm sóc người khác đúng là rất đặc biệt.

Cố Học Văn không bỏ qua biểu hiện rất nhỏ này trên mặt Tả Phán Tình, khóe miệng nhếch lên, gắp cho Tả Phán Tình một miếng cá: “Ăn cá đi.”

Anh ta, lại đóng kịch. Tả Phán Tình không khách khí ăn luôn, mắt nhìn đồ ăn trên bàn, rồi gắp một miếng thịt bò cho vào bát Cố Học Văn.

“Ăn thịt đi.”

“Cám ơn.”

“Đừng khách sáo.” Nụ cười của Tả Phán Tình vô cùng cứng ngắc

Muốn diễn thì diễn, xem ai sợ ai? Nhưng cuộc sống không thú vị như vậy không biết cô phải diễn bao lâu.

Lúc Tả Phán Tình ra khỏi nhà cũng đã hai giờ chiều. Tả Phán Tình cũng không buồn ngủ, nhìn Cố Học Văn đang ngồi trên con Hummer: “Đưa tôi đến chỗ Thất Thất.”

Thấy Cố Học Văn bất động, cô nhíu mày: “Anh có đi không? Không đi tôi kêu taxi.”

Người Cố Học Văn ngả người dựa vào ghế, nhìn con đường phía trước, ánh mắt trời như bao trùm khắp người anh một tầng sáng rực rỡ, lấp lánh đến chói mắt.

Bình tĩnh khởi động xe, đưa Tả Phán Tình đến tiệm của Trịnh Thất Muội

Tả Phán Tình chờ anh xe dừng lại, định xuống xe thì cánh tay bị Cố Học Văn giữ chặt.

“Làm gì vậy?” Chỉ đưa cô đi có một đoạn đường, không đến mức bắt cô cảm ơn chứ?

“Buổi tối về nhà ăn cơm.”

Giọng Cố Học Văn rất nhẹ, nhưng lại có phần cố chấp không cho phép kháng cự. Tả Phán Tình bĩu môi:”Được.”

Gật đầu, Tả Phán Tình xuống xe, cũng không nhìn Cố Học Văn, đi thẳng vào cửa hàng của Trịnh Thất Muội.

Cố Học Văn nhìn bóng cô khuất hẳn vào trong tiệm mới lái xe đi.

“Ơ.” Trịnh Thất Muội ngạc nhiên nhìn Tả Phán Tình: “Không phải cậu nói ở nhà mẹ cậu ăn cơm sao?”

“Đúng vậy, ăn xong tớ mới đến chỗ cậu.”

Tả Phán Tình đi đến ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt có chút mỏi mệt: “Tớ mệt quá.”

“Mệt, sao không về nhà ngủ?” Trịnh Thất Muội thả việc đang làm trên tay rồi giao cho hai sinh viên làm thêm. Đi đến ngồi xuống trước mặt Tả Phán Tình.

“Sao vậy? Khó chịu chỗ nào hả?”

. . . . . . . . . . . . . . . .

Hết chương 107
Bình Luận (0)
Comment