Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 118

Edit: Wynnie

Beta: Phong Vũ

Cô ho đến nỗi mặt mày đỏ tía tai, bộ dạng này lại làm Cố Học Võ lần nữa nhíu mày, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô.

“Cô ổn chứ?”

Trần Tâm Y nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu ra hiệu, ý nói bản thân không có vấn đề gì. Mắt nhìn Cố Học Võ. Anh ta toàn thân áo T-shirt sọc phối với quần dài màu đen phóng khoáng.

Ống quần nham nhở như bị dao rạch, anh ta, sao anh ta lại ở đây?

Cuối cùng tinh thần Trần Tâm Y cũng trở lại bình thường, ngượng ngùng thè lưỡi nói với Cố Học Võ: “Thị trưởng Cố, sao anh lại ở đây?”

“Tôi muốn đến một nhà máy gần đây thị sát.” Cố Học Võ nhàn nhạt giải thích: “Giống như câu hỏi lần trước của cô, về vấn đề ô nhiễm môi trường.”

“Không phải chứ?” Trần Tâm Y hơi sửng sốt, thị trưởng mà phải tự mình làm những việc này sao?

“Cái đó, sao anh không bảo cấp dưới đi làm?” Tại sao một lãnh đạo lại đích thân làm việc này nhỉ?

Cố Học Võ không trả lời câu hỏi của cô, mà trên dưới quan sát cô một phen: “Còn cô? Làm gì ở đây?”

Vừa nói mắt vừa nhìn chân cô, hôm nay ở đây cũng không có cái nắp cống nào, không thể là do gót giày lại có vấn đề rồi?

“Tôi–” Khuôn mặt Trần Tâm Y lại đỏ lên: “Đừng nhắc đến nữa. Tôi đang bực muốn chết đây.”

Cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, ánh mắt có chút xấu hổ. Phối hợp cùng với khuôn mặt đầy nét thanh xuân, thoạt nhìn lại vô cùng đáng yêu.

Không hiểu sao, trong lòng Cố Học Võ lại có cảm giác vui vui: “Cô đang vội sao?”

“Không, không vội.” Trần Tâm Y lắc đầu: “Thị trưởng Cố nếu anh có việc thì đi trước đi. Tôi có thể tự mình xử lý được.”

“Đi thôi.” Cố Học Võ đi về phía xe của mình, thấy Trần Tâm Y còn đứng đó bất động. Ánh mắt mang theo vài phần nghi vấn: “Sao? Không lên xe?”

“Ách.” Trần Tâm Y tự nói với mình không được phép lên xe, thế nhưng cái chân lại tự tiện đi qua. Cuối cùng cũng ngồi lên xe.

“Thị trưởng Cố, bây giờ anh định đi đâu? Có phải đến nhà máy đó không?”

“Ừ. Đúng vậy.” Cố Học Văn gật đầu, nhìn máy ảnh trên tay Trần Tâm Y: “Cô cũng chuẩn bị sẵn sàng đi. Có thể sẽ phải nhờ cô chụp mấy tấm.”

“Oa. Tôi cũng có phần sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Tâm Y lập tức phấn khởi: “Vậy nếu tôi chụp được bằng chứng, có thể đưa lên báo không?”

“Có thể.” Thông qua dư luận gây sức ép cho chính phủ, thường là biện pháp có thể giải quyết nhanh nhất.

“Ha, vậy thật tốt quá.” Trần Tâm Y vui vẻ: “Vậy không phải tôi có thể làm một bài phóng sự rồi sao?”

Nụ cười của cô cuốn hút Cố Học Võ, trên mặt trong lúc đó có vài phần dịu dàng.

“Không đúng. Anh đi thị sát mà lại không tính cho những người đó biết anh là thị trưởng? Vậy có tính là cải trang điều tra không?”

“Cô xem TV nhiều quá rồi.”

Giọng Cố Học Võ nhàn nhạt, anh rất ít khi lộ diện trước truyền thông. Có điều qua bài phỏng vấn của Trần Tâm Y lần trước, không chừng cũng không ít người sẽ nhận ra anh.

“Vâng. Tôi hiểu rồi.” Trần Tâm Y nghiêm mặt: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp với anh.”

Thấy cô bày ra dáng vẻ hiểm nguy không sờn, khóe môi Cố Học Võ bí ẩn cong lên, sau đó giẫm chân ga.

Nhà máy vùng ngoại ô.

Cố Học Võ cùng Trần Tâm Y dừng xe ở phía sau nhà máy. Sau đó hai người xuống xe, nhưng không đi vào nhà máy, mà ở lại kiểm tra miệng thoát nước phía sau.

Nước thải chưa qua xử lý đen ngòm nổi đầy bọt trắng từ ống dẫn đổ thẳng ra con sông gần đó.

Cố Học Võ nhíu mày, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Trần Tâm Y lấy máy chụp hình bắt đầu chụp. Sắc mặt cô nhìn không tốt lắm.

Không ngờ ở thành phố C này còn có người phá hoại môi trường sinh thái như vậy. Thật không thể tha thứ được.

Máy ảnh cứ thế mà hoạt động liên tục. Lúc chụp đến chỗ nước đen đổ vào lòng sông thì Cố Học Võ loáng thoáng nghe được tiếng người nói chuyện, liếc mắt nhìn Trần Tâm Y.

“Đi, nhanh lên xe.”

“Hả?” Cô còn muốn chụp thêm mấy tấm nữa.

“Đủ rồi, nhanh lên xe.” Hai người nhanh chóng chạy về xe, con đường lầy lội làm ảnh hưởng đến tốc độ chạy của họ.

Phía trước mơ hồ truyền đến tiếng chạy, còn có tiếng kêu.

“Ngay bên kia, mọi người đến xem đi.”

“Đi mau.” Cố Học Võ không nghĩ ngợi kéo tay Trần Tâm Y chạy về phía trước.

Trần Tâm Y hơi sửng sốt, nhìn bàn tay của mình được bao bọc giữa bàn tay to của Cố Học Võ, tim lại đột nhiên đập loạn lên. Nhìn thấy bóng người đang chạy tới phía trước, cô cũng căng thẳng, bỏ qua những suy nghĩ trong đầu kia mà tăng tốc.

Lúc hai người lên xe thì những người đó cũng vừa chạy tới. Cố Học Võ dùng tốc độ nhanh nhất khởi động xe. Trần Tâm Y lúc đó nhất thời hoảng hồn, giơ máy ảnh lên chụp mấy người đó.

Những người đó nhìn thấy trên tay cô có máy ảnh, liền vọt đến bên cạnh xe, có mấy người còn ra sức đập cửa xe.

Cố Học Võ nghiến răng, dùng sức giẫm chân ga, làm người ở phía trước hoảng sợ, tránh sang hai bên. Xe thoát khỏi mặt sau nhà máy. Trần Tâm Y thở phào nhẹ nhõm, nghĩ là Cố Học Võ sẽ rời đi. Vậy mà anh lại vòng lên phía trước nhà máy.

Cửa lớn nhà máy mở ra, Cố Học Võ liếc mắt với Trần Tâm Y: “Muốn chụp thì nhanh lên.”

“A.” Trần Tâm Y lúc này mới có phản ứng, giơ máy ảnh lên chụp lấy tên nhà xưởng.

Những người đó lại đuổi theo. Xe Cố Học Võ quay đầu một cái, chạy lên đường lớn. Những người đó không thể đuổi theo kịp chiếc xe đã đi quá xa.

Mãi đến khi không còn nhìn thấy những người đó nữa, Trần Tâm Y mới dám thở phào một hơi. Thân thể vô lực tựa vào ghế, cảm giác sau lưng đều là mồ hôi.

“Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết.” Trần Tâm Y vỗ ngực: “Tôi thật sự sợ những người đó sẽ đuổi kịp.”

Cố Học Võ chăm chú lái xe, cũng không trả lời, Trần Tâm Y nhìn sườn mặt nghiêm túc của anh, có chút hiểu được: “Thảo nào anh muốn tự mình đến xem. Nếu anh lấy thân phận thị trưởng đến đây kiểm tra, tôi tin chắc bọn họ nhất định sẽ có tìm cách đối phó.”

“Ừ.”

Cố Học Võ chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, tay rút khăn giấy đưa cho cô: “Lau mồ hôi đi.”

“Cám ơn.” Trần Tâm Y nhận lấy, khuôn mặt nhỏ phiếm lên từng rặng mây hồng, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi mỏng. Nhìn Cố Học Võ, mặt không đỏ, hơi thở không gấp. Giống như người chạy bộ vừa rồi không phải anh ta vậy.

“Không ngờ thị trưởng Cố lại có thể chạy nhanh như vậy.” Làm cô bất ngờ quá chừng.

“Bình thường thôi.”

“Không thường đâu.” Trần Tâm Y trong mắt đầy vẻ sùng bái: “Tôi thật sự cảm thấy thị trưởng Cố rất lợi hại. Thật đó.”

“Sao?”

“Tôi nói thật đó.” Nhìn vẻ mặt không tin của anh. Trần Tâm Y giơ lên ba ngón tay: “Anh là lãnh đạo lợi hại nhất mà tôi từng gặp.”

“Vậy cô gặp qua bao nhiêu lãnh đạo rồi? Cố Học Võ muốn cười. Trần Tâm Y le lưỡi: “Ách. Hình như chỉ mới có mình anh.”

“A.” Cố Học Võ lần này thật sự nở nụ cười. Quét mắt nhìn Trần Tâm Y: “Cô cảm thấy làm lãnh đạo phải có dáng vẻ như thế nào?”

“Ách. Dù sao thì trước kia tôi cảm thấy, những người có thể làm đến chức này. Hoặc là bụng bia, hoặc là Địa Trung Hải. Khụ. Ai biết thị trưởng Cố, không phải bụng bia, cũng không phải Địa Trung Hải. Còn có thể chạy nhanh như vậy.”

Hơn nữa ngoại hình còn rất đẹp trai, quả thật đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của cô đối với quan chức nhà nước.

“Cẩn thận cách dùng từ của cô.” Cố Học Võ cất giọng rất nghiêm túc: “Cô nói tôi bụng bia? Địa Trung Hải?”

“Hả?” Trần Tâm Y che miệng lại, ra vẻ lỡ miệng: “Tôi không có nói anh nha. Ngoại hình anh rất tuấn tú. So với những người đó đẹp trai hơn rất nhiều.”

Cố Học Võ không lên tiếng, Trần Tâm Y càng khẩn trương: “Thị trưởng Cố, anh đừng giận. Thật sự tôi không có nói anh. Anh thật sự rất tuấn tú. Anh–”

Thấy Cố Học Võ cong khóe môi, Trần Tâm Y mới phát hiện mình bị anh trêu.

“Anh cố ý? Anh thật xấu quá đi.” Cái giọng điệu hờn dỗi kia, sao mà giống như một cô bé đang làm nũng vậy nhỉ. Cố Học Võ thản nhiên nhìn cô một cái, không nói gì, Trần Tâm Y lúc này mới ý thức được giọng điệu của mình, hoàn toàn giống như làm nũng, vẻ mặt lập tức không được tự nhiên, cúi đầu, không nói gì nữa.

Rốt cuộc trong xe cũng im lặng, khóe môi Cố Học Võ hơi hơi cong lên, chạy xuống một giao lộ, dùng sức giẫm lên chân ga, chạy về hướng thành phố.

…………..https://sakuraky.wordpress …………….

Tả Phán Tình ngồi trên xe bus, đi thêm hai trạm nữa, là có thể xuống xe. Mắt thấy xe sắp ghé vào trạm thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng còi.

Tiếng còi “bim bim” làm cho hành khách trên xe không rõ có chuyện gì xảy ra. Tài xế nhìn thấy bên cạnh có một chiếc Hummer, chẳng mảy may liên quan gì đến mình, thì giẫm chân ga tiếp tục chạy đi.

Ai ngờ chiếc hummer kia lại đột nhiên tăng tốc, dùng tốc độ cực nhanh vượt qua xe bus, rồi dừng lại ở một khoảng cách chiếc xe bus không xa.

“Két–” Xe bus sợ đụng phải, không thể không dừng lại. Mở cửa xe, lúc một hành khách đang định chửi rủa thì từ trên chiếc Hummer bước xuống một người đàn ông.

Hai ba bước dài liền lên được xe.

“Này. Cái người này anh bị làm sao vậy hả?” Tài xế nhìn thấy đường dành riêng cho xe bus phía trước bị người này chắn ngang khiến xe không chạy tiếp thì vẻ mặt hết sức bực bội.

Cố Học Văn lườm một cái sắc lạnh, tối tăm u ám làm cho tài xế kia nhịn không được rụt cổ lại, sau đó im luôn.

Cố Học Văn không để ý đến chú tài xế, quét mắt nhìn bên trong xe, hành khách trên xe lúc này đều rụt cổ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng dáng đang ngồi bất động đằng sau kia. Bước nhanh đến.

“Xuống xe.”

Tả Phán Tình cằm túi xách trong tay. Khinh khỉnh trừng Cố Học Văn. Xí. Lạm dụng quyền hạn, thật không biết xấu hổ. Quay đầu, quyết định không để ý người này.

“Tả Phán Tình. Theo anh xuống xe.” Cố Học Văn bước về phía trước một chút.

“Anh là ai vậy? Muốn diễn kịch hả, ai không biết?” Tả Phán Tình vỗ vỗ túi: “Tôi có quen anh sao?”

“Em không quen anh?” Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình đang ngồi bất động, mắt nhíu lại: “Tối qua ngủ cùng nhau, em nói quen hay không?”

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình cảm giác được ánh mắt của hành khách quăng đến, loại mắt nào cũng có, khiến cô lập tức đỏ mặt: “Anh, anh không biết xấu hổ.”

“Xuống xe.” Cố Học Văn không cùng cô nói nhảm, đưa tay muốn kéo cô đứng lên.

Tả Phán Tình bám vào chỗ đó bất động: “Tôi không muốn xuống xe. Muốn xuống thì anh xuống đi.”

“Tả Phán Tình.” Cô không nên cứ như vậy cùng anh kéo dài mãi chứ?

“Đừng gọi tôi.” Vẻ mặt Tả Phán Tình tràn ngập khiêu khích, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô không chịu thua: “Tôi nói tôi không quen anh.”

“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn chống lại ánh mắt khiêu khích của cô, bỗng khẽ gật đầu: “Em không theo anh về, là muốn đi tìm gã trai bao kia sao?”

Tác giả: Khụ, Văn ca phản công. Nói đi nói lại, hai người một là tiểu tam, một là trai bao. Không thể tìm một chuyện gì khác sao?

Mồ hôi. Tâm Nguyệt yếu ớt lung lay. Phán Tình có cùng Học Văn trở về không? Mời các bạn đón xem chương tiếp theo.

—oOo—

Hết chương 118
Bình Luận (0)
Comment