Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 128

Edit: Wynnie

Beta: Phong Vũ

Tay cầm điện thoại, dường như hơi run run, hít sâu, cô kéo lên khóe môi: “Anh, sao lại có thời gian gọi điện cho tôi?”

“Làm biếng thôi.” Giọng nói Cố Học Văn dường như mang theo chút vui vẻ: “Thế nào? Không phải em đã hết giờ làm rồi sao?”

“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu: “Anh chờ tôi. Tôi tan ca ngay đây.”

Cầm lấy túi xách của mình, ra khỏi phòng làm việc. Đồng nghiệp đều đã tan ca. Tắt đèn trong văn phòng, sau đó rời đi.

Ra khỏi tòa nhà, đang định đi đến trạm xe bus, thình lình một chiếc Hummer dừng ngay trước mặt cô, Tả Phán Tình hơi sửng sốt, nhìn thấy Cố Học Văn trong xe đang mặc một thân quân trang xanh biếc, nhất thời không phản ứng kịp.

“Anh, sao anh lại ở đây?” Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, không chỉ vì anh đột nhiên xuất hiện, mà quan trọng nhất là, lần đầu tiên cô thấy anh mặc quân phục. Toàn thân quân phục xanh làm anh vô cùng đẹp trai. Tả Phán Tình cảm thấy tim mình có chút không kiểm soát được mà đập nhanh hơn.

“Đúng lúc tan ca, nên sang đây đón em.” Cố Học Văn mở cửa xe cho cô: “Lên xe.”

“A.” Tả Phán Tình gật đầu, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi người anh, đang định lên xe thì xa xa từ trong bãi đỗ xe của công ty bỗng nhiên xuất hiện một chiếc Bentley trắng, xe càng lúc càng gần, người ngồi trong xe kia rõ ràng là Kỷ Vân Triển.

Cô hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi lên xe, sau đó đóng cửa xe lại.

“Em sao vậy?” Cố Học Văn không chú ý đến chiếc xe phía sau, chỉ thấy sắc mặt Tả Phán Tình dường như không được tốt.

“Không có gì. Anh mau lái xe đi.” Tả Phán Tình nhìn về phía trước. Cố Học Văn cảm thấy có gì đó không ổn. Quay qua nhìn cô chằm chằm: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“…” Tả Phán Tình nói không nên lời, nhìn chiếc Bentley phía sau dừng lại, Kỷ Vân Triển với vẻ mặt khó tin đang ngồi trong xe nhìn qua bên này, tim oành một tiếng, đột nhiên cô ôm lấy Cố Học Văn, đưa môi dán lên môi anh.

Đối với sự chủ động bất chợt này của cô, Cố Học Văn có hơi bất ngờ, chỉ là đã bảy ngày không gặp Tả Phán Tình, làm sao anh chịu được khiêu khích như vậy? Rất nhanh liền biến khách thành chủ, ngón tay dài len vào mái tóc cô, làm nụ hôn này càng sâu thêm.

Bá đạo, hoàn toàn không cho cô cơ hội chống lại, hơi thở nam tính phả vào mặt, Tả Phán Tình có hơi không thở nổi. Nụ hôn của anh cũng không hề dịu dàng, cô tiếp nhận, hai tay đặt lên bờ vai anh.

Khóe mắt thoáng thấy chiếc Bentley phía sau rất nhanh đã chạy đi, Tả Phán Tình thở phào nhẹ nhõm, đẩy Cố Học Văn ra.

“Lái xe đi.” Mặt hơi đỏ, hơi thở có chút hổn hển. Còn có tim không kiềm chế được đang đập mãnh liệt. Cố Học Văn bất động, ánh mắt dò xét đảo qua mặt cô, ánh nhìn chằm chằm làm cô chịu không nỗi quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe: “Tôi thấy đói bụng, chúng ta đi thôi.”

Cuối cùng gật gật đầu, khởi động xe rời đi.

“Tối nay muốn ăn gì?” Xe chạy được nửa đường, lúc sắp về đến nhà, Cố Học Văn khẽ nói.

“Sao cũng được.” Giọng Tả Phán Tình có chút mất tự nhiên: “Hay là đi mua đồ về nhà nấu cơm đi.”

“Được.” Cố Học Văn gật đầu, quay đầu xe, chạy về hướng siêu thị.

Mang đồ nấu ăn về nhà, Tả Phán Tình thả túi xuống định đi vào bếp. Cố Học Văn bỗng nhiên ôm thắt lưng cô, cúi đầu, đôi môi bá đạo hôn lên môi cô.

“Đừng có quậy.” Tả Phán Tình né tránh môi anh: “Tôi rất đói bung, ăn cơm trước đã.”

Trong lòng có chút ưu tư không nói nên lời, cô không biết phải làm sao bây giờ, làm sao để trong lòng mình dễ chịu hơn đây.

“Tôi đi nấu cơm.”

Đẩy Cố Học Văn ra, cô cúi đầu đi vào bếp, Cố Học Văn nhìn theo bóng dáng cô, trong mắt hiện lên chút suy nghĩ sâu xa.

Xả nước, nấu cơm. Thái rau, xào rau. Động tác của Tả Phán Tình vô cùng nhanh chóng.

Bày món ăn cuối cùng ra, thò đầu nhìn Cố Học Văn lúc này đang đọc báo: “Ăn cơm thôi.”

“Ừ.”

Cố Học Văn đứng dậy, cầm lấy chén định xới cơm. Lại phát hiện, trong nồi cơm nước ra nước, gạo ra gạo. Tả Phán Tình cho gạo vào nồi, nhưng không ấn nút nồi cơm điện.

Xoay người liếc nhìn Tả Phán Tình, cô đang bưng đồ ăn đến, khi thấy anh đang đứng bất động tại chỗ. Có chút tò mò.

“Sao vậy? Không ăn?”

“Em quên ấn nút nồi cơm rồi.”

Cố Học Văn đậy nắp nồi, lần nữa ấn nút.

“Vậy, vậy hả?” Tả Phán Tình gãi gãi đầu, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ: “Xin lỗi, tôi quên mất.”

“Không sao.” Cố Học Văn cười cười: “Đợi thêm một lát là được rồi.”

Tả Phán Tình vô cùng ngại ngùng, nhìn cái chén trên tay Cố Học Văn: “Hay là, uống canh trước đi.”

Hai người ngồi xuống bàn ăn, Tả Phán Tình chủ động múc chén canh đưa đến trước mặt anh: “Này.”

“Cám ơn.” Cố Học Văn bưng chén canh tam tiên lên uống một ngụm, chỉ một ngụm, anh ngẩng đầu nhìn Tả Phán Tình: “Nhạt quá, em không uối vào sao?”

“Hả? Có không?” Tả Phán Tình lấy thìa nếm thử một chút, phát hiện thật sự rất nhạt, một chút hương vị cũng không có: “Tôi, tôi nhớ rõ đã uối vào rồi mà.”

Ngượng ngùng liếc nhìn Cố Học Văn: “Anh chờ một chút. Tôi đi lấy muối.”

Nhìn cô đi vào phòng bếp, mày Cố Học Văn khẽ nhíu lại, nhìn ba dĩa thức ăn trên bàn, lấy đũa nếm qua một chút, mày càng lúc càng nhíu chặt.

Lúc này Tả Phán Tình đi ra, trên tay cầm lọ muối. Rất nhanh tiêu sái đi đến trước bàn ăn.

“Xin lỗi, vừa này tôi quên uối vào.”

Múc một muỗng muối bỏ vào canh, đang định thêm một muỗng nữa, Cố Học Văn bắt được tay cô: “Cho thêm sẽ mặn đó.”

Giọng của anh nhàn nhạt, không mang theo chút cảm xúc nào. Muỗng muối đang trên tay Tả Phán Tình buông lỏng, rơi vào nồi canh.

“A.” Tả Phán Tình kêu lên: “Rơi, rơi xuống mất rồi.”

Cố Học Văn hơi hơi nheo đôi mắt đen sâu xa, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm lên mặt cô.

“Em sao vậy?” Cô ấy hôm nay rất kì lạ. Từ lúc bắt đầu gặp anh đã kì lạ rồi.

“Xin lỗi. Tôi–”. Tả Phán Tình không hiểu tại sao mình lại phải xin lỗi, rút tay ra, cô nhìn Cố Học Văn: “Tôi. Tôi đi nấu nồi canh khác.”

“Không cần.” Cố Học Văn kéo tay cô, để cô ngồi xuống kế bên anh: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Hả?” Tả Phán Tình khó hiểu nhìn anh: “Chuyện gì xảy ra chứ?”

“Ngày hôm nay em rất lạ.” Trước kia cô chưa bao giờ chủ động hôn anh, chủ động muốn nấu cơm. Thái độ hôm nay của cô dù không tính là dịu dàng, nhưng cũng được gọi là rất tốt rồi.

“Có sao đâu?” Tả Phán Tình muốn giật cánh tay đang bị anh nắm ra: “Tôi không có việc gì hết, anh đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Cố Học Văn không từ bỏ, ánh mắt dừng trên mặt cô, trước sau đều chưa từng rời đi.

“Cố Học Văn, anh sao vậy? Anh buông tôi ra, tôi đi chuẩn bị nồi canh.” Tả Phán Tình không tránh được, cơn tức bắt đầu nổi lên, anh ta làm vậy là có ý gì?

“Không phải chỉ là nấu hư nồi canh thôi sao? Anh làm gì dữ vậy?”

Oán hận rút tay mình ra, cô trừng anh, ánh mắt gườm gườm: “Nếu anh không thích, vậy anh tự nấu đi.”

Cố Học Văn im lặng, toàn thân phát ra chút hơi thở lạnh lẽo. Điều này làm cô hơi hơi chột dạ, nhưng cũng không sợ chết mắt trừng mắt với anh.

Ánh mắt hai người trong giao nhau không trung, một là âm u, một là bướng bỉnh. Một lúc lâu, Cố Học Văn đứng lên đi vào bếp, tìm nguyện liệu nấu ăn trong tủ lạnh.

Trong lòng Tả Phán Tình có chút buồn bực, ngồi bất động. Cô biết rõ hôm nay cô rất bất thường, nhưng mà trong lòng thật sự rất khó chịu.

Vì sao Kỷ Vân Triển không về sớm mấy tháng? Vì sao phải để cô đợi lâu như vậy?

Nếu anh trở về sớm một chút, cô và anh có thể sẽ–

Dừng. Tả Phán Tình vỗ đầu, không ình tiếp tục nghĩ đến nữa, thế nhưng càng không muốn nghĩ, lại càng nghĩ.

Trong đầu đầy ắp rất nhiều rất nhiều những đoạn ngắn. Nụ hôn hôm nay của anh, sự kháng cự của cô.

Cô thừa nhận, nụ hôn lúc tan ca cô hôn Cố Học Văn, là vì cố ý chọc tức Kỷ Vân Triển.

Cô chưa bao giờ là người phụ nữ nhẫn nhục. Anh có thể vứt cô vài năm không thèm ngó ngàng gì đến, thế thì cô cũng có thể ở cùng người đàn ông khác, cho anh biết, thế giới này nếu không có anh, cuộc đời cô cũng vẫn tuyệt vời.

Hôm nay cô không nhìn thấy sắc mặt của anh ta, nhưng cô tin dáng vẻ đó nhất định sẽ rất đặc sắc.

Kỷ Vân Triển. Không phải chỉ mình anh có thể làm tổn thương tôi. Tôi cũng có thể. Đúng không?

Hai tay nắm chặt thành quyền, loại buồn bực này càng lúc càng đuổi không được.

Bên cạnh xuất hiện thêm một bóng người làm cô giật mình hoàn hồn trở lại, phát hiện không biết từ khi nào Cố Học Văn đã đi ra, trên tay bưng hai đĩa thức ăn to, đi đến để lên bàn, xoay người vào bếp mang canh ra.

Lúc này cơm cũng đã chín. Cố Học Văn xới cơm cho hai người, không nói một câu, ngồi xuống bàn ăn cơm.

Tả Phán Tình lại mờ mịt, sao anh lại phải xào đĩa rau mới? Cầm đũa gắp một miếng rau của cô làm, mới đưa vào miệng một chút đã phun hết ra.

Mặn quá. Trời ạ. Sao lại mặn như vậy?

Cô nhớ hình như cô đâu có cho nhiều muối như vậy?

Lại nếm thử đĩa khác, vẫn mặn giống đĩa kia. Tả Phán Tình xấu hổ, nhìn Cố Học Văn đang vùi đầu ăn cơm không nói tiếng nào, đột nhiên cảm thấy chột dạ.

Vì sao chột dạ thì cô không biết. Cô cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh. Chẳng qua chỉ là một cái hôn thôi–

Cả bữa cơm tối này Tả Phán Tình ăn không nổi, Cố Học Văn vẫn im lặng. Tả Phán Tình dọn dẹp chén bát xong thì chui vào phòng sách, nhưng cũng giống như ban ngày, cô vẫn không có cách nào tĩnh tâm để vẽ, cuối cùng dứt khoát không vẽ nữa.

Trở về phòng ngủ, Cố Học Văn ngồi trên ghế quý phi đọc sách. Tả Phán Tình cầm đồ ngủ vào phòng tắm. Mới vừa xả nước Cố Học Văn đã theo vào.

Quân phục trên người đã được thay ra, làm lộ ra lồng ngực rắn chắc của anh.

Nhìn trên xuống dưới. “Anh đi ra ngoài.” Hiện tại cô không muốn để ý đến anh, chỉ là Cố Học Văn sao lại có thể thuận theo ý cô được. Từ phía sau ôm lấy cô, bàn tay to không khách khí dò xét đến nơi đầy đặn của cô.

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình trừng mắt nhìn anh: “Anh đi ra ngoài, tôi muốn tắm.”

“Anh cũng muốn tắm.”

“Anh vô lại.” Tả Phán Tình tức giận đến nghiến răng. Anh vẫn sẽ luôn không tôn trọng ý cô như vậy sao?

Phản ứng của Cố Học Văn là, xé rách quần áo trên người cô, gặm cắn cổ cô, lưu lại trên đó từng vết từng vết đỏ.

Sức lực của anh trước giờ đều có chút mãnh mẽ, Tả Phán Tình bị đau. Oán hận đẩy anh một cái.

“Anh là chó hả? Cắn người ta đau như vậy?”

Quần áo bị anh xé hết, bàn tay to của anh vô cùng hữu lực, dễ dàng xé một cái, quần lót tơ tằm liền biến thành hai mảnh vải.

Tả Phán Tình tức muốn chết, người đàn ông này thật biến thái, rõ ràng có thể nhẹ nhàng cởi ra, tại sao lại phải xé đi?

“Tránh ra.” Cô kêu lên, thì bị anh bỏ vào bồn tắm lớn.

“Tôi phải tắm rửa, tôi không muốn anh đụng vào người tôi.” Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.

Cô tức giận, dùng sức đẩy anh, anh nắm chặt eo không cho cô động đậy. Bàn tay to trên người cô tàn sát bừa bãi.

Cuối cùng, cô quyết định mặc kệ, tùy ý anh muốn yêu như thế nào thì yêu.

Người đàn ông bị bỏ đói một tuần, lần nữa hóa thành cầm thú. Đem cô ăn rồi lại ăn.

Từ phòng tắm đến phòng ngủ. Thay đổi đủ loại tư thế. Tả Phán Tình đang rất bực mình nhưng lại càng thấy xấu hổ hơn. Cái người này trước đây không phải ở trong quân ngũ sao?

…những động tác khó như vậy, anh ta học được ở đâu?

Nhưng không đợi cô kịp hiểu ra, đã lần nữa bị anh đưa lên cao trào, trong nháy mắt ý thức tan rã, ý nghĩ hiện lên trong đầu cô là, Cố Học Văn anh là một tên dê xồm–

Sáng sớm, sau khi Tả Phán Tình rời giường đã nhìn thấy toàn thân mình là những vết xanh tím, nổi lên ý muốn giết Cố Học Văn. Cái tên chết tiệt kia, thật là quá hư hỏng.

Ngày hôm qua nhất định là anh ta cố ý, lưu lại trên người cô nhiều vết tích như vậy, sau khi rửa mặt xong, chọn lựa nửa ngày, cuối cùng quyết định mặc áo sơ mi.

Áo sơ mi trắng chất liệu tơ tằm, váy chữ A màu đen. Phối với chiếc khăn lụa màu cam chói mắt. Tóc dài bới sau đầu, đeo lên đôi hoa tai, ánh mắt nhìn đến chiếc nhẫn trong hộp trang sức thì dừng lại.

Trước đám cưới, bởi vì cô không tình nguyện. Cho nên, cũng không có yêu cầu gì với nhẫn cưới, Cố gia cũng không có mua. Ngày đính hôn đó đến Tả gia, mang theo một bộ trang sức, đương nhiên sẽ có nhẫn vàng. Cô vẫn không muốn đeo, biểu thị vẫn còn chút kháng cự.

Trong ngày kết hôn, Trần Tĩnh Như cũng có tặng cô một chiếc nhẫn ngọc bích, nói là của bà nội Cố Học Văn truyền lại.

Hiện tại cả hai chiếc nhẫn đều đang lẵng lặng nằm trong hộp. Tả Phán Tình do dự hồi lâu, trước sau vẫn không thể quyết định được.

Nhẫn vàng, có vẻ như quá phô trương. Một đóa hoa lớn như vậy tuy là không tầm thường, nhưng đeo vào cứ cảm thấy là lạ. Còn chiếc nhẫn ngọc bích kia, một viên to như vậy, tạm thời cô không định sẽ để người khác đến cuớp.

Đeo nhẫn lên tay so một hồi, cuối cùng vẫn gỡ ra để trở vào. Quên đi, không đeo, dù sao hôm qua Kỷ Vân Triển cũng đã thấy cô lên xe của Cố Học Văn thậm chí là hôn anh. Cô tin bây giờ anh ta đã không còn nuôi hy vọng gì nữa rồi.

Thở dài, đứng lên liền thấy Cố Học Văn đang đứng phía sau nhìn cô.

“Sao anh vào đây?” Anh vào đã được bao lâu rồi?

“Ăn cơm được rồi.” Giọng Cố Học Văn nhàn nhạt, như là không thấy động tác đeo rồi lại tháo nhẫn ra của Tả Phán Tình. Cô thở phào nhẹ nhõm, không biết vì sao, Tả Phán Tình không muốn để anh hiểu lầm.

Mà Cố Học Văn dường như không có cảm giác gì, ăn cơm với Tả Phán Tình xong, sau đó đưa cô đi làm.

Xe dừng dưới tòa nhà của công ty, Tả Phán Tình mở cửa định xuống xe. Cố Học Văn giữ tay cô lại, nhìn cô bất động.

Đôi mày thanh tú của Tả Phán Tình hơi cau lại, cúi xuống chạm một cái lên mặt anh, Cố Học Văn vô cùng hài lòng, ôm thắt lưng làm cô kề sát vào người mình.

Hôn thật mạnh lên môi cô, trằn trọc mút lấy, hôn thật sâu, cuối cùng buông cô ra.

“Đi đi.”

Người này quá đáng lắm rồi, hôm qua dày vò cô cả buổi tối, bây giờ cũng chưa buông tha cô. Trong lòng rủa thầm một tiếng, xuống xe, đi thẳng vào công ty.

Cố Học Văn nhìn theo bóng cô đến khi mất hẳn, vẻ mặt dâng lên một tia lạnh lùng. Hôm nay cô chưa nói câu nào với anh cả, cẩn thận điều khiển xe rời đi.

Vẫn còn sớm, Tả Phán Tình vào thang máy, ấn xuống tầng trệt. Cửa thang máy chậm rãi khép lại, lại đột nhiên mở ra.

Thấy Kỷ Vân Triển đang đứng bên ngoài, mặt cô trắng bệch, theo bản năng dịch sang đứng một bên.

Kỷ Vân Triển bước vào thang máy, ấn nút xuống tầng, dịch người từng chút một sang phía Tả Phán Tình: “Anh ta là ai?”

Anh đã thấy cảnh đó, ngày hôm qua, người đàn ông kia đến đón cô, hôm nay lại đưa cô đi làm. Kì thực trong lòng đã có đáp án, nhưng anh nuôi hi vọng. Cố chấp muốn hỏi rõ Tả Phán Tình.

“Chồng tôi.” Đây là lần đầu tiên Tả Phán Tình giới thiệu Cố Học Văn như vậy, ngẩng đầu, nhướng chân mày nhìn Kỷ Vân Triển: “Có vấn đề gì sao? Kỷ tổng?”

Một tiếng Kỷ tổng kia mang mười phần trào phúng, làm sắc mặt Kỷ Vân Triển thoáng cái trở nên vô cùng khó coi. Thang máy chậm rãi lên cao, anh lại đến gần cô thêm chút nữa.

“Tình Tình, em nhất định không thể tha thứ cho anh sao?”

Tả Phán Tình né về bên cạnh một chút, bộ dạng khách sáo nhưng xa cách: “Kỷ tổng, xin gọi tôi là thiết kế Tả. Cám ơn.”

Cả ngày hôm qua vì anh ta mà cô đã bất bình thường, cô quyết định phải cắt đứt tình trạng như vậy. Biện pháp tốt nhất chính là trang bị tốt cho bản thân.

” Thiết kế Tả?” Họ bây giờ, đã xa lạ đến mức này sao?

Hai tay Kỷ Vân Triển nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình, trong lòng vô cùng bực bội: “Tình Tình. Đừng đối xử với anh như vậy. Có được không?”

Giọng nói dễ nghe, cùng với sắc mặt dịu dàng nho nhã. Tả Phán Tình thầm nghĩ chỉ cần là phụ nữ đều sẽ không thể kháng cự được Kỷ Vân Triển. Nếu là lúc trước, nhất định cô đã sớm nhào vào lòng anh. Còn bây giờ, không được.

Thang máy đúng lúc dừng lại ở tầng làm việc của cô, cô gật đầu với Kỷ Vân Triển: “Kỷ tổng xin nhường đường, tôi phải vào văn phòng.”

“Tình Tình–” Kỷ Vân Triển mở miệng, cửa thang máy cũng đã mở ra, đã có vài đồng nghiệp đến sớm, anh đành phải bước sang bên cạnh. Nhường đường cho cô ra ngoài.

Tả Phán Tình thở phào, cấp tốc chạy nhanh về phòng làm việc của mình.

Vào cửa, vỗ vỗ ngực mình, nơi đó đang đập rất nhanh. Nhưng mà phải làm sao đây? Cô thích công việc này như vậy, nếu vì Kỷ Vân Triển mà từ chức, anh ta nhất định sẽ cho rằng cô còn yêu anh ta.

“Không. Không, mình không yêu anh ta nữa.” Tả Phán Tình nói vậy, đúng vậy mày không yêu anh ta, mày cũng không thể yêu anh ta. Tả Phán Tình, mày nhất định phải nhớ kỹ điều này.

Vẽ đến giữa trưa, nhưng không chọn được cái nào vừa lòng. Tả Phán Tình vứt đi, nhíu mày nhìn đống giấy bị quăng vào thùng rác chất cao như núi.

“Đáng tiếc không phải anh, theo em đến cuối con đường.” Chuông điện thoại làm cô tỉnh táo lại, trên màn hình hiện thị dãy số của Cố Học Văn.

“Alo.”

“Đã ăn cơm chưa?” Giọng Cố Học Văn nhàn nhạt. Tả Phán Tình lắc đầu, lại nghĩ đến căn bản anh không thấy được: “Chưa ăn.”

“Xuống đây. Anh chở em đi ăn.”

“Không cần đâu.” Tả Phán Tình nhìn nhìn đồng hồ: “Mọi người vẫn còn đang làm việc.”

“Gần đây thôi. Ăn xong lại đưa em về làm.” Giọng nói anh dứt khoát, không cho cô cự tuyệt. Tả Phán Tình mím môi, cuối cùng gật đầu: “Ok, giờ tôi xuống liền.”

Cố Học Văn hôm nay sao vậy nhỉ? Anh ta không cần đi làm sao? Còn cố ý chạy xa như vậy đến đón cô đi ăn trưa? Có lầm không vậy?

Trong lòng nghĩ như vậy, rồi lại có chút sung sướng khó nói nên lời. Tính ra tên kia cũng không tệ, còn biết đến cô.

Cầm túi xách đi ra ngoài, văn phòng bên ngoài đang tụ tập vài người. Kỷ Vân Triển đang đứng trong đó vẻ mặt tươi cười: “Tối nay, tôi mời mọi người ăn cơm. Tất cả đồng nghiệp. Địa điểm để mọi người tự chọn.”

“Oa. Thật tốt quá.” Đồng nghiệp trong phòng đồng loạt vỗ tay. Ánh mắt Kỷ Vân Triển lúc này vừa khéo nhìn về phía Tả Phán Tình, mày giương lên: “Thiết kế Tả muốn ra ngoài sao?”

………………………..

Bình Luận (0)
Comment