Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 137

“Tôi cũng cầu xin anh, đừng như vậy nữa được không?” Cô hi vọng Kỷ Vân Triển cách xa mình một chút, vừa rồi bị Cố Học Văn tổn thương, trong lòng cô thấy rất tồi tệ, nhưng cô không muốn tìm kiếm sự an ủi từ Kỷ Vân Triển.

Vậy đối với Kỷ Vân Triển cũng không công bằng. Cũng không phải là tác phong của cô.

“Tình Tình.” Kỷ Vân Triển thật sự không biết nên làm thế nào với Tả Phán Tình, chỉ có thể đầu tiên thay cô quyết định.

“Cô ơi, cái này, tôi mua.” Kỷ Vân Triển lấy thẻ ra trả tiền. Tả Phán Tình tức lên, trừng mắt nhìn anh, xoay người muốn bỏ đi, Kỷ Vân Triển kéo tay cô không cho cô đi, lần này anh cũng không dám bắt cổ tay cô nữa, thậm chí không dám quá dùng sức, sợ làm cô đau.

“Kỷ Vân Triển.” Tả Phán Tình nóng nảy, muốn tránh cũng không được, lại không muốn đôi co nơi công cộng, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn anh: “Tôi nói anh buông ra, anh có nghe không?”

Kỷ Vân Triển ngoảnh mặt làm lơ, quay qua nhìn nhân viên cửa hàng: “Cô ơi, nhanh giúp tôi gói nó lại.”

Nhân viên phục vụ nở nụ cười, đúng là ông chủ sảng khoái nha. Cấp tốc tính tiền cho Kỷ Vân Triển, đem điện thoại gói lại, hóa đơn, linh kiện… đều được cho vào cái túi nhỏ, sau đó đưa vào tay anh.

“Anh ơi, điện thoại của anh. Cám ơn đã ủng hộ.”

“Cám ơn.” Nhận được điện thoại, anh kéo tay Tả Phán Tình muốn rời đi. Nhân viên gọi anh lại: “Anh ơi, công ty chúng tôi đang mừng Trung thu, có rút thăm trút thưởng. Anh có thể mang hóa đơn đến sân khấu nhận vé xổ số, giải cao nhất là cặp vé đi du lịch Pháp. Nhanh nhanh đi thử vận may một chút nhé.”

“Thật sao?”Kỷ Vân Triển thấy hứng thú, Tả Phán Tình cũng có chút bất ngờ, mua điện thoại mà có thể du lịch Pháp sao?

Kỷ Vân Triển kéo tay Tả Phán Tình cùng đến trước điểm hoạt động sân khấu. Tranh tuyên truyền thật to. Giải nhất là chuyến đi Pháp bảy ngày cho hai người.

Giải nhì là một chiếc máy tính mới nhạt nhẽo. Giải ba là một chiếc điện thoại. Cuối cùng thì có giải an ủi. Phần trên viết tùy theo may mắn.

Tùy theo may mắn là ý gì vậy nhỉ?

Tả Phán Tình còn chưa rõ ràng. Kỷ Vân Triển đã mang hóa đơn đổi thành năm tấm vé xổ số.

Lấy ra hai tấm bỏ vào tay Tả Phán Tình: “Này, cái này cho em, thử vận may một chút.”

Vận may? Tả Phán Tình nhìn vé số trên tay, cô còn có loại đồ này sao? Bắt đầu từ khi nào, cô vẫn luôn cảm thấy vận khí của mình đúng là xấu đến cùng cực rồi.

Thở dài, mắt nhìn vé số, lại liếc nhìn Kỷ Vân Triển, vẻ mặt anh chờ mong, giống như một đứa trẻ. Cô đột nhiên nhớ đến rất nhiều năm trước, mỗi lần anh phát hiện ở đâu có món ăn ngon, chỗ nào đi chơi tốt, khi muốn dẫn cô đi, biểu tình lúc nào cũng như thế này.

Kỳ thật Kỷ Vân Triển là một người đặc biệt đơn giản. Cô vẫn hiểu rõ. Môi giật giật: “Anh–”

Năm đó vì sao không đến? Vì sao không từ mà biệt?

Lời đến bên miệng, nhưng vẫn không nói ra. Cúi đầu, nhìn tấm vé cào trong tay, dùng móng tay nhẹ cào ra.

Giải an ủi.

Thè lưỡi, cô nói mà, làm sao cô có thể trúng giải chứ. Chuyện tốt này đến nay chưa hề tới phiên cô. Lại cào cái kia, vẫn là an ủi.

Đem hai tấm vé đưa cho Kỷ Vân Triển, vẻ mặt không được tự nhiên: “Cho anh này.”

“Sao lại cho anh?” Kỷ Vân Triển thản nhiên nhìn cô: “Em đi đổi quà đi.”

“Điện thoại là anh mua, tôi không cần.” Tả Phán Tình đem vé số nhét vào tay anh.

“Tình Tình.” Vẻ dịu dàng trên mặt Kỷ Vân Triển biến mất, trở thành vẻ lo lắng nhàn nhạt: “Em nhất quyết phải phân định rõ ràng với anh như vậy sao?”

Tả Phán tình im lặng, đây không phải chuyện phân hay không phân, mà là: “Tôi đã kết hôn rồi.”

Cố Học Văn không có khả năng sẽ ly hôn, cô cũng không thể ly hôn rồi ở cùng Kỷ Vân Triển, nếu đã lỡ mất, vậy cứ như vậy đi.

“Em kết hôn rồi, ngay cả bạn bè cũng không thể có sao?” Kỷ Vân Triển nóng nảy: “Chẳng lẽ chúng ta ngay cả bạn bè cũng không được làm sao?”

Tả Phán Tình không nói nên lời, cự tuyệt hay không cự tuyệt anh cũng làm cô thấy khó xử, cuối cùng cô nhắm mắt, tự trấn định rồi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Kỷ Vân Triển: “Anh là cấp trên của tôi.”

Cấp trên và cấp dưới. Chỉ là như vậy mà thôi.

Sắc mặt Kỷ Vân Triển tái nhợt, nhìn Tả Phán Tình, vẻ mặt tràn đầy đau thương, đến cuối cùng, anh thản nhiên gật đầu: “Được, em nói sao thì cứ như vậy đi. Em đã nói anh là cấp trên của em, bây giờ anh muốn em giúp anh cào vé số này được chứ?”

Tả Phán Tình không thể cự tuyệt Kỷ Vân Triển, khẽ gật đầu, nhìn anh đem số vé còn lại cào ra.

Đúng như dự đoán, một giải lớn cũng không có. Kỷ Vân Triển có chút mất mát, thật ra không phải là không thể đi Pháp, nhưng nếu có thể dùng phương pháp như vậy mà đi, hơn nữa cô cũng có nói là đồng ý. Cảm thấy đặc biệt khác nhau.

Vận may của anh, cũng kém một chút.

Nhìn Tả Phán Tình, anh phất phất tấm vé trên tay: “Bỏ đi, ít ra còn có giải an ủi.”

Không trúng giải, là chuyện Tả Phán Tình đã sớm đoán được, tâm tình cũng không có mất mát gì lắm, chỉ là thấy vẻ mất mát trên mặt Kỷ Vân Triển, cô cũng có chút bị cuốn hút: “Đúng vậy, ít ra còn có giải an ủi.”

Cô đúng là cũng rất tò mò, giải an ủi là cái gì nhỉ.

Hai người lại đến chỗ đổi quà, nhân viên ở đó nhìn hai người cười cười: “Woa. Vận khí không tồi. Khách hàng sáng nay toàn là rút được vé chúc bạn may mắn lần sau thôi.”

Tả Phán Tình liếc mắt khinh thường, trong bụng oán thầm, các công ty đều quen dùng trò này, ngu ngốc cũng biết sẽ có chuyện gì xảy ra không phải sao?

“Phần thưởng an ủi là đồ trang trí gì?” Kỷ Vân Triển đã chấp nhận sự thật, lúc này đang hi vọng giải an ủi có thể an ủi anh một chút. Chỉ là không nghĩ đến nhân viên cửa hàng lấy ra, lại là “áo mưa”.

“…”

“…”

Tả Phán Tình cùng Kỷ Vân Triển đều trợn tròn mắt, nhân viên kia cười cười: “Anh, chị, loại BCS này là sản phẩm mới của công ty XX, có thể giúp đàn ông kéo dài thêm, phụ nữ càng dễ chịu hơn. Đúng lúc hai người là một đôi. Cũng không cần chia. Dùng xong rồi có thể lên trang web chính thức của công ty XX phát biểu ý kiến dùng thử, còn có thể lại trúng thưởng.”

Trời ạ. Tả Phán Tình đỏ mặt xấu hổ, cái gì cái gì vậy trời. Nghe nhân viên kia mặt không đỏ tim không đập nói những lời này, cũng không biết cái công ty tài trợ BCS kia cho anh ta bao nhiêu tiền trà nước nữa.

“Tôi đi đây.” Tả Phán Tình muốn đi, nhân viên cửa hàng kia lại đem năm hộp BCS dúi vào tay Kỷ Vân Triển.

“Anh ơi, bạn gái anh ngượng kìa. Thật ngại quá, tôi chỉ có trách nhiệm giới thiệu một chút thôi, bây giờ hai người có thể từ từ về nhà dùng thử.”

“Tôi–”

Kỷ Vân Triển quăng cũng không quăng được, cho dù anh đã sống ở nước ngoài vài năm, thế nhưng từ nhỏ cá tính bảo thủ, cùng gia giáo nghiêm khắc nên anh chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy.

Qua loa đem BCS nhét vào túi đựng điện thoại, anh xoay người nhanh chóng đuổi theo Tả Phán Tình.

“Tình Tình.” Ra cửa chính, Kỷ Vân Triển rốt cuộc cũng thấy Tả Phán Tình đứng bên đường chờ xe, hai ba bước tiến lên, kéo tay cô.

“Cho em, điện thoại.”

“Tôi không cần.” Tả Phán Tình lắc đầu, từ chối không nhận: “Tôi muốn gì thì sẽ tự mình mua lấy.”

“Anh đã mua rồi, chẳng lẽ em muốn anh ném đi?” Kỷ Vân Triển nhíu mày: “Nhận lấy đi. Điện thoại này có chức năng đồ họa, nếu em có hứng là có thể vẽ ngay, không phải rất tốt sao?”

“Không cần.” Cô cũng không muốn nợ ân tình của người khác. Bất luận là ở phương diện nào.

“Tình Tình.” Kỷ Vân Triển bị sự cố chấp của cô bức điên: “Không thì như vầy đi? Em nhận lấy điện thoại, chờ khi nào có lương em trả tiền lại cho anh, như vậy được chứ?”

Tả Phán Tình bất vi sở động, chỉ là không nhận lấy cái điện thoại kia. Kỷ Vân Triển muốn điên rồi: “Tình Tình, anh nói, chờ em nhận lương rồi mang tiền trả anh, như vậy cũng không được sao? Anh làm bạn cho em vay tiền, cũng không được sao?”

Tả Phán Tình nhìn anh hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được, tiền anh cho tôi mượn, chờ tôi có lương, tôi sẽ trả lại anh.”

Tiền mua điện thoại, không phải cô không có, chỉ là không muốn làm mình quá túng thiếu.

Kỷ Vân Triển thở phào, đặt điện thoại vào tay cô: “Bây giờ em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”

“Không cần.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Tôi tự mình gọi xe.”

Thân thể còn chưa thoải mái, cô cũng mệt mỏi rồi, định về nhà nghỉ ngơi.

“Lúc nãy em nói, anh là cấp trên của em, cấp trên quan tâm cấp dưới, đưa em về nhà, việc này cũng có thể đúng không?”

Tả Phán Tình nhanh chóng nắm chặt túi xách, cuối cùng gật gật đầu: “Được, vậy anh đưa tôi về nhà. Tôi cũng không mời anh vào nhà tôi ngồi đâu.”

“Chỉ đưa em về nhà.” Kỷ Vân Triển gật đầu, kéo Tả Phán Tình lên xe mình.

Tả Phán Tình ngồi trên xe, không nói một câu, chỉ nhìn cảnh vật đang chạy băng băng ngoài cửa xe. Ngày tháng mười, thời tiết đã bắt đầu trở lạnh. Gió thổi đến vô cùng dễ chịu. Có vài nơi đã treo lồng đèn đỏ, cô nhớ đến ngày mai đã là trung thu rồi.

“Tình Tình.” Kỷ Vân Triển nhìn cô ngẩn người, vẻ mặt có chút lo lắng: “Tên đó có phải thường xuyên ức hiếp em không?”

“Không có.” Tả Phán Tình lắc đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi cửa xe: “Anh ấy đối với tôi rất tốt.”

Trừ hai lần cường bạo kia thì Tả Phán Tình thừa nhận, Cố Học Văn đối với cô thực ra rất tốt.

“Anh ta làm gì?”

Tả Phán Tình bởi vì câu hỏi mà quay qua nhìn anh: “Kỷ Vân Triển, anh không cần như vậy.”

“Anh chỉ muốn quan tâm em, muốn biết rõ em hơn thôi.”

Anh phấn đấu 5 năm, cố gắng 5 năm, chỉ vì muốn làm cho Tả Phán Tình hạnh phúc. Mà anh chẳng qua chỉ muốn biết cô sống có tốt không, cũng không được sao?

“Anh ấy là cảnh sát.” Kì thật Tả Phán Tình cũng không rõ Cố Học Văn đang làm gì lắm.

“Cảnh sát?” Kỷ Vân Triển hơi run rẩy một chút, vượt qua hai chiếc xe, rất nhanh lại chăm chú lái xe, liếc nhìn Tả Phán Tình một cái, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

“Cảnh sát gì? Có phải công việc có nhiều nguy hiểm không? Tình Tình, sao em lại cưới người như vậy?”

Trước tiên không nói tới kiếm được bao nhiêu tiền có thể bảo đảm một cuộc sống có chất lượng cho cô, ngay cả điều cơ bản là an toàn cũng không có, lấy cái gì làm cho Tình Tình hạnh phúc?

Tả Phán Tình không biết trả lời vấn đề này như thế nào, do dự một chút, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Bởi vì, tôi yêu anh ấy.”

Thật ra không yêu, nhưng nếu cô không nói vậy, Kỷ Vân Triển sẽ không hết hi vọng.

Xe lại có chút mất khống chế, Tả Phán Tình hoảng sợ lui vào trong ghế, Kỷ Vân Triển rốt cuộc không hỏi nữa.

Xe im lặng chạy về khu nhà của Cố Học Văn. Xe dừng lại, Tả Phán Tình liền vươn tay mở cửa xe, Kỷ Vân Triển gọi cô lại.

“Tình Tình.”

“?” Động tác mở cửa xe của Tả Phán Tình dừng một chút, nhưng không quay đầu lại. Giọng Kỷ Vân Triển có chút đau khổ và tuyệt vọng.

Nắm lấy tay trái cô: “Em thật sự yêu anh ta?”

“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, không nhìn vào ánh mắt Kỷ Vân Triển, muốn nói dối rất dễ dàng: “Tôi rất yêu anh ấy, lúc trước cũng là tôi theo đuổi anh ấy. Hiện tại tôi cảm thấy rất tốt, cho nên, việc trước kia, cũng đừng nhắc đến nữa.”

“Vậy còn anh ta? Kỷ Vân Triển muốn một đáp án: “Anh ta có yêu em không?”

“Yêu.” Tả Phán Tình gật đầu: “Chúng tôi yêu nhau.”

“Yêu nhau?” Kỷ Vân Triển cũng không dễ dàng tin như vậy: “Nếu anh ta yêu em, vậy sao trên người em lại có thương tích? Anh ta rõ ràng chính là hành hạ em. Tình Tình.”

“Đâu có.” Tả Phán Tình xoay đầu, cái giọng nũng nịu kia làm chính cô cũng phải ngạc nhiên: “Hôm qua chúng tôi đùa giỡn một chút. Anh cũng là người trưởng thành, tôi nghĩ là anh cũng hiểu đúng không?”

Sắc mặt Kỷ Vân Triển tái nhợt, thân thể giống như cây cột bất động. Tả Phán Tình cũng không nhìn anh, nắm lấy túi xách cùng túi điện thoại rất nhanh xuống xe, cũng không quay đầu mà chạy ào vào khu nhà.

Mãi đến khi vào thang máy, thân thể rốt cuộc cũng xịu xuống, sau khi ấn số tầng, vô lực tựa người lên tường, vẻ mặt mờ mịt.

Thang máy kêu “đing” một tiếng, lúc này cô mới phát hiện mình đã đến nhà, bước chân ra khỏi thang máy như nặng nghìn cân, trên mặt ươn ướt, lúc này cô mới phát hiện, mình thế mà lại khóc.

Không đợi cô lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa nhà đã mở ra, Cố Học Văn đứng ở đó, vẻ mặt u ám.

Nước mắt Tả Phán Tình còn chưa khô, hai mắt mờ mịt đột nhiên nhìn thấy hình dáng Cố Học Văn, nhất thời sửng sốt, cũng không biết phản ứng như thế nào, chỉ ngơ ngác nhìn anh.

Cố Học Văn nhìn nước mắt trên mặt cô, vẻ mặt càng thêm bất ngờ, im lặng mang theo bão táp.

Tả Phán Tình lau nước mắt trên mặt, cũng không nhìn anh, lướt qua anh đi vào phòng. Cánh tay bị Cố Học Văn bắt được, dùng sức một cái, đặt cô lên tường. Cô nhất thời không có phòng bị, túi xách và túi điện thoại trên tay rơi xuống đất, muốn nhặt lên, anh lại đè không cho cô nhúc nhích.

“Hình như anh đã nói với em, không được khóc vì người đàn ông khác? Nhất là ở trước mặt anh?”

Nếu đã luyến tiếc người đàn ông kia như vậy, vì anh ta mà khóc lóc, vậy tại sao còn quay về đây?

Thật ra Tả Phán Tình cũng không rõ, tại sao cô lại khóc, chỉ là cảm thấy mệt, ánh mắt thản nhiên quét qua người Cố Học Văn, vẻ mặt có chút khó hiểu: “Anh không đi làm sao?”

Nhàn rỗi như vậy, ở đây thẩm vấn cô như thẩm vấn tội phạm? Có cần như vậy không?

“Vân Triển chính là người đàn ông kia?” Cố Học Văn bỏ qua thái độ trốn tránh của cô: “Nói.”

Tả Phán Tình bất động, không nói, lúc này ngoại trừ im lặng, cô không muốn nói gì hết.

“Tả Phán Tình.” Bộ dáng không nói tiếng nào của cô làm Cố Học Văn vô cùng tức giận, tay rất nhanh, sức lực lớn gần như muốn bóp nát cô: “Nói.”

“Không phải anh đã cho là như vậy sao? Cần gì phải hỏi nữa.” Tả Phán Tình ngẩng đầu, vẻ mặt không sợ sệt nhìn anh.

“Em đi ra ngoài làm gì? Vì sao anh ta đưa em về nhà?”

Không phải cô ấy mệt chết rồi sao? Mệt đến nỗi ăn cơm cũng lười, lại còn muốn ra ngoài? Sức hấp dẫn của người đàn ông kia, lớn như vậy sao?

Cô ấy, vẫn luôn nghĩ đến người đàn ông đó sao?

“Không làm gì cả.” Tay Tả Phán Tình rất đau, toàn thân đều khó chịu, loại khó chịu này cũng làm sắc mặt cô lạnh đi.

“Cố Học Văn. Anh đủ chưa? Cho dù anh là chồng tôi, tôi cũng có quyền quen bạn bè chứ? Anh có biết là, anh quá đáng lắm không?”

……………………..

Bình Luận (0)
Comment