Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 158

Edit: Iris

Beta: Sa

Ôn Tuyết Phượng nở nụ cười, một nụ cười thực sự chua sót. Tả Chính Cương vươn tay nắm lấy bàn tay bà, dùng ánh mắt để khích lệ.

Hít thở để lấy thêm dũng khí, đôi mắt Ôn Tuyết Phượng nhìn chăm chú cuốn sách trên chiếc bàn trà: “Hai mươi sáu năm trước, mẹ và một người em gái kém mẹ một tuổi đều có người tới cửa cầu hôn.”

Ôn Tuyết Phượng so với Ôn Tuyết Kiều lớn hơn một tuổi. Lúc ấy người mai mối giới thiệu Tả Chính Cương cho Ôn Tuyết Phượng. Còn giới thiệu cho Ôn Tuyết Kiều một người làm trong cơ quan nhà nước.

Ôn Tuyết Kiều là con gái yêu trong nhà, tình tình được nuông chiều nên có chút tùy hứng. Lúc đó trên TV đang chiếu mấy bộ phim truyền hình về đề tài quân nhân.

Cô ấy cảm thấy không công bằng, nên đem hai người được giới thiệu thay đổi một chút. Cô muốn kết hôn với Tả Chính Cương. Lúc đó Ôn Tuyết Phượng và Tả Chính Cương đều đã gặp mặt, cũng đang tính đến chuyện hôn sự. Nhưng do cô ấy làm ầm ĩ một trận, nên mẹ Ôn không còn cách nào khác, chỉ có thể thuận theo cô.

Đành để cô ấy gả cho Tả Chính Cương. Đáng lẽ cô dâu là cô chị mà nay lại thanh bằng cô em, Tả Chính Cương cũng không có ý kiến gì nhiều, bởi vì lúc đó ông còn đang ở trong quân ngũ. Cả ngày vội vội vàng vàng đi huấn luyện, cơ bản không có bao nhiêu thời gian ở nhà.

Sau khi hai người kết hôn, tính cách được nuông chiều của Ôn Tuyết Kiều bắt đầu lộ ra. Ở nhà những việc nội trợ việc nhà cái gì công cũng không phải làm, và cũng sẽ không làm. Dù sao từ nhỏ đến lớn, những việc này đều do Ôn Tuyết Phượng làm cho cô.

Tả Chính Cương về đến nhà, thường xuyên cơm cũng không có mà ăn, quần áo còn phải tự mình giặt lấy. Những chuyện này có thể cho qua. Ôn Tuyết Kiều thích ăn chơi, từ trước tới giờ toàn dùng hàng hiệu.

Mà Tả Chính Cương chỉ là lính trong quân đội, làm sao có thể thỏa mãn các điều kiện này của cô cơ chứ? Cô cũng không chịu thua kém, mỗi ngày đều ầm ĩ đòi phải ly hôn.

Nhưng lại không ngờ rằng sau đó mình lại mang thai. Cô không chịu sinh đứa trẻ, khóc nháo đòi phải bỏ đứa bé đi. Tả Chính Cương đành phải đáp ứng cô, chỉ cần cô sinh đứa nhỏ an toàn, sẽ đồng ý ly hôn với cô.

Mọi người đều biết, quân hôn không dễ dàng có thể ly hôn. Ôn Tuyết Kiều cũng hiểu được, không có cách nào khác đành nhẫn nại sinh đứa nhỏ ra. Lúc đầu, Tả Chính Cương luôn nghĩ sau khi sinh đứa nhỏ sẽ lập tức thực hiện giao ước. Nhưng thật không nghĩ tới sau khi Ôn Tuyết Kiều sinh đứa nhỏ, trong lòng ông lại rất cao hứng .

Suốt đêm không nghỉ từ đại đội trở về nhà, cũng không ngờ giữa đường lại đã xảy ra tai nạn xe ngoài ý muốn. Chân của ông bị thương. Bác sỹ nói, sau khi bình phục, chỉ có thể đi lại bình thường, không thể tiến hành những đợt huấn luyện với cường độ cao như trước được nữa.

Chỉ một câu nói đó khiến cho Tả Chính Cương không thể tham gia quân ngũ nữa. Điều này, lại càng khiến cho Ôn Tuyết Kiều làm náo loạn ầm ĩ hơn. Lúc đó Phán Tình mới hơn một tháng, mà ngày nào cô cũng gây gổ buộc Tả Chính Cương phải ly hôn với cô.

Chân của Tả Chính Cương đang bị thương, rất cần người chăm sóc, mà mỗi ngày cô còn làm ầm ĩ. Không có cách nào khác, Tả Chính Cương đành phải chấp nhận ly hôn . Ôn Tuyết Kiều không có một chút lưu luyến khi rời khỏi Tả gia.

Trước khi Ôn Tuyết Kiều bỏ đi, căn bản đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Nếu lúc nào tâm trạng cô vui vẻ thì còn pha chút sữa bộ cho Tả Phán Tình, nếu tâm tình cô không tốt thì đến sữa bột cũng chẳng buông pha cho cô bé uống. Mà đến sữa mẹ Phán Tình cũng chưa một lần được bú.

Phán Tình là một đứa bé rất đáng thương, cơ thể suy dinh dưỡng bị Ôn Tuyết Kiều bỏ đói đến xanh xao vàng vọt .

Lúc đó, Tả Chính Cương chỉ là một người đàn ông, chân lại đang bị thương, lại phải đeo thêm đứa nhỏ, vất vả biết bao nhiêu. Ôn Tuyết Phượng nhìn mà không cầm lòng được. Chủ động thay thế tránh nhiệm của em gái chăm sóc cho Phán Tình và Tả Chính Cương.

Chân Tả Chính Cương cần dưỡng thương mấy tháng, cô liền chăm sóc ông mấy tháng. Đồng thời cũng trông nom Phán Tình mấy tháng. Dần dần, lòng của Tả Chính Cương và cô đã hướng tới nhau.

Mà Ôn Tuyết Phượng cùng với đối tượng kia, cũng tự nhiên hủy bỏ.

Khi Phán Tình được một tuổi hai người kết hôn. Đem hộ khẩu đổi mẹ của Phán Tình thành Ôn Tuyết Phượng.

Sau khi chân Tả Chính Cương lành lại, ông chuyển nghề làm ở xưởng sửa chữa. Ôn Tuyết Phượng làm trong hợp tác xã cung cấp và tiêu thụ, hai vợ chồng cùng nhau chăm sóc đứa nhỏ. Tuy rằng kinh tế không đến mức túng thiếu nhưng cũng không dư dả gì.

Bởi vì Phán Tình bị Ôn Tuyết Kiều chăm sóc rất tùy tiện, nên sức khỏe cô không được tốt lắm, không có việc gì cũng phải thường xuyên ra vào bệnh viện. Mỗi lần sinh bệnh, Ôn Tuyết Phượng đều mấy ngày mấy đêm không ngủ nghỉ hết lòng chăm sóc cô.

Bởi vì đau lòng Phán Tình tuổi còn nhỏ mà đã không có mẹ bên cạnh, nên nhiều năm như vậy Ôn Tuyết Phượng vẫn đối với Phán Tình rất tốt. Thậm chí cô còn bàn bạc với Tả Chính Cương, không có sinh con của chính mình.

Bởi vì cô sợ sau khi mình có con của mình, thì sẽ phân tâm. Tình cảm của cô như vậy, Tả Chính Cương làm sao có thể không cảm động? Hai người đều quyết định, suốt cuộc đời này, Ôn Tuyết Phượng chính là mẹ đẻ của Tả Phán Tình. Tả Phán Tình cũng chính là đứa con duy nhất của hai vợ chồng bọn họ.

“Tất cả mọi chuyện, chính là như vậy.” Ôn Tuyết Phượng thở dài, lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt: “Phán Tình tuy rằng không phải do mẹ sinh ra, nhưng đã nhiều năm như vậy, mẹ vẫn thương nó như con gái ruột của mẹ. Mẹ không biết đứa em gái kia của mẹ đã phát điên cái gì nữa. Suốt hai mươi mấy năm nay nó không có một chút tin tức gì, vậy mà mấy ngày hôm trước đột nhiên xuất hiện, nói muốn đoạt lại con gái. Mẹ ——”

Ôn Tuyết Phượng không nói được nữa. Cho dù Phán Tình không phải là do bà sinh ra, nhưng đã hai mươi mấy năm trời, bà đã sớm có tình cảm với cô. Làm sao có thể cứ như vậy mà buông tay chứ?

Huống chi, Ôn Tuyết Kiều kia, từ nhỏ đã ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân, nhất định sẽ không làm chuyện gì mà không có lợi ình. Đột nhiên nó xuất hiện nói phải nhận lại Phán Tình, nhất định là nó có mục đích.

Cố Học Văn ngây ngẩn cả người, không ngờ rằng mọi chuyện lại phức tạp như vậy. Nhìn Ôn Tuyết Phượng, anh rút giấy khăn đưa vào tay cho bà.

“Mẹ, không cần phải suy nghĩ nhiều. Chúng ta đem chuyện này nói rõ ràng cho Phán Tình, con tin cô ấy sẽ hiểu.”

“Có lẽ nó có thể hiểu được, nhưng con cho là nó sẽ chấp nhận thế nào đây ? Vừa mới sinh ra thì đã bị chính mẹ đẻ mình vứt bỏ rồi, sao có thể chấp nhận được?”

Ôn Tuyết Phượng vĩnh viễn cũng không thể quên được, ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của Tả Phán Tình, thân thể nho nhỏ, sắc mặt vàng vọt, tóc thì thưa thớt, gầy đến nỗi một chút da thịt cũng không có.

Bà mở album ảnh ra để trước mặt Cố Học Văn: “Con tự xem đi, đây chính là ảnh chụp Phán Tình lúc một tháng.”

Cố Học Văn cầm lấy cuốn album mở ra. Phía trên có ghi chú bắt đầu là ảnh chụp từ khi Tả Phán Tình được một tháng, đến khi cô một tuổi, ở mỗi ảnh đều có ghi chú ở phía trên. Ngay từ đầu là ảnh chụp đen trắng cho đến sau này là ảnh chụp có màu sắc rực rỡ. Tất cả đều được Ôn Tuyết Phượng sắp xếp rất cẩn thận, từ đó có thể nhìn ra được, bà thật sự rất yêu thương Tả Phán Tình.

Như tình thương của một người mẹ, ngay cả Cố Học Văn cũng rất cảm động.

“Mẹ là một người mẹ tốt.” Trên thế giới có rất nhiều người mẹ đối tốt với con mình, nhưng có thể đối tốt với con của người khác, thì thật sự không nhiều lắm.

“Cũng là một người vợ tốt nữa.” Cả đời này Tả Chính Cương không có thành tựu gì to lớn, nhưng việc mà ông hài lòng nhất, đó chính là có được một người vợ tốt, một đứa con gái ngoan.

“Chuyện này, chúng ta cũng không muốn cho Phán Tình biết. Nhưng ——” Cứ nghĩ đến những lời nói của Ôn Tuyết Kiều hôm đó, bà liền run như cầy sấy. Từ nhỏ Ôn Tuyết Kiều đã rất tùy hứng, cô ta muốn cái gì là phải có cái đó, không từ thủ đoạn cũng phải cướp được. Vậy nên bà rất sợ, thật sự rất sợ, sợ sẽ mất đi Phán Tình.

“Con nghĩ, cô ấy có thể đã biết rồi.” Cố Học Văn vừa nói ra, liền nhìn thấy Ôn Tuyết Phượng cùng Tả Chính Cương hai người nhìn nhau sau đó sắc mặt thay đổi.

“Con, con nói cái gì?” Giọng nói của Ôn Tuyết Phượng run rẩy, dường như muốn nói mà không thể nói ra: “Phán Tình, đã đã biết rồi sao? Làm sao mà nó biết được? Nó ——”

“Người phụ nữ kia, đã đi tìm Phán Tình.” Cố Học Văn thở dài, vẻ rất nghiêm túc: “Con không biết người phụ nữ đó đã nói gì với Phán Tình, chỉ biết là ngày hôm qua cô ấy trở về thì rất bối rối, rất phiền muộn. Con nghĩ hai ngươi nên đem mọi chuyện nói cho cô ấy biết. Đừng để cho cô ấy biết được sự thật đã bị bóp méo từ miệng người phụ nữ kia.”

Đối với người phụ nữ kia, tuy rằng Cố Học Văn chưa hề gặp mặt gặp qua, nhưng chỉ bằng khoảnh khắc nhìn thoáng qua rất ngắn ngủi kia, thì anh cũng đã không thể nảy sinh thiện cảm rồi. Rõ ràng là một khuôn mặt tương tự như Tả Phán Tình. Nhưng trong mắt của bà ta sự tính toán hiện lên quá mức rõ ràng.

Bình thường một người thích tính toán với người khác cũng không phải là người tốt lành gì. Mà người lái xe kia ——

“Ba. Mẹ. Con đề nghị trước tiên hai người hãy nói chuyện với Phán Tình một chút. Con còn có chút việc, con đi trước .”

Cố Học Văn không thể ngồi yên, vừa rồi anh chỉ lo quan tâm người phụ nữ kia, mà lại quên mất người lái xe, hắn ta nhìn cũng rất nhìn quen mắt, hình như là đã gặp ở nơi nào đó rồi.

Cố Học Văn vội vàng rời đi để lại Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Phượng ngơ ngác nhìn nhau, rất lâu sau, Ôn Tuyết Phượng đột nhiên kêu lên.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chính Cương, Phán Tình đã biết chuyện rồi ư? Phán Tình đã biết rồi. Vậy em phải mất con bé, em sẽ mất con bé.”

“Không đâu . Không đâu.”

Tả chính Cương vừa vỗ vỗ bả vai vợ vừa dịu dàng an ủi: “Bà sẽ không mất đi con bé đâu, Phán Tình là do một tay bà nuôi nấng, công sinh không bằng công dưỡng. Con bé nhất định sẽ hiểu được tấm lòng của bà, sẽ không theo người đàn bà kia đâu.”

“Vô dụng, vô dụng thôi.” Ôn Tuyết Phượng rất khó để bình tĩnh lại: “Cô ta đã đi tìm Phán Tình, nhất đinh Phán Tình sẽ rời khỏi em.”

“Em suy nghĩ quá nhiều rồi.” Tả Chính Cương nắm tay tay bà an ủi: “Anh tin là Phán Tình sẽ hiểu được.”

“Không đâu.” Ôn Tuyết Phượng lắc đầu: “Nó nhất định sẽ đi theo cô ta. Nhất định là như vậy.”

Lúc này cửa bị mở ra. Tả Phán Tình đứng ở trước cửa, vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn Ôn Tuyết Phượng. Ánh mắt đảo qua tay hai người đang nắm lấy nhau.

Hai mươi mấy năm qua tình cảm của cha mẹ vẫn luôn tốt như vậy khiến cho cô cực kỳ hâm mộ. Nhưng cô chưa bao giờ biết, tình cảm này, được tạo thành từ sự bất hạnh của một người phụ nữ khác?

“Phán Tình?”

“Phán Tình?”

Ôn Tuyết Phượng, cả hai người lần đầu tiên thấy Tả Phán Tình như vậy, nhất thời đều ngây người, không biết nên nói gì.

Tả Phán Tình từng bước từng bước một đi đến trước mặt Ôn Tuyết Phượng, nắm chặt tay làm óng tay đâm vào da thịt, trong lòng cô vô cùng đau đớn khiến cô không có cảm giác gì, cô thầm nghĩ phải tìm ra sự thật.

“Nói cho con biết. Con phải gọi người là mẹ? Hay phải gọi người là dì?”

“Con nói cái gì?” Tả Chính Cương đứng lên trừng mắt nhìn Tả Phán Tình: “Sao con có thể nói chuyện với mẹ như thế hả?”

“Mẹ?” Tả Phán Tình lắc đầu, vẻ mặt châm biếm: “Người thật sự là mẹ con sao? Có phải không? Không phải con là do người phụ nữ kia sinh ra sao?”

“Phán Tình.” Tâm trạng rất kích động khiến cho Ôn Tuyết Phượng nói không ra lời, lúc này nước mắt đã rơi đầy mặt, không thể ngừng khóc.

“Nói cho con biết. Mẹ là mẹ con đi. Mẹ nói đi.” Tả Phán Tình cầm lấy tay bà, vẻ mặt kích động: “Mẹ nói cho con biết đi, con không phải là do người phụ nữ kia sinh ra. Con là do mẹ sinh. Đúng hay không?”

“Không đúng không đúng.” Ôn Tuyết Phượng khóc không thành tiếng, lời nói đều bị đứt quãng : “Phán Tình, con bình tĩnh một chút ——”

“Bình tĩnh?” Tả Phán Tình cắn răng, hy vọng đáp án nghe được từ Ôn Tuyết Phượng sẽ không phải là như vậy: “Mẹ nói cho con biết, mẹ không cướp chồng của em gái mình, không cướp con của em gái mình. Mẹ không làm kẻ thứ ba ——”

“Bốp.” Một bạt tai giáng xuống mặt Phán Tình, Tả Chính Cương đánh xong, mà chính mình cũng ngây dại. Bàn tay cứ như đang ở nơi nào, nửa ngày không hề động đậy.

Tả Phán Tình sớm đã ngây dại, thật lâu sau cũng không dám tin nhìn Tả Chính Cương, từ nhỏ đến lớn cho dù cô rất tùy hứng, rất nghịch ngợm thì Tả Chính Cương đến một ngón tay cũng không làm cô đau vậy mà hiện giờ ông lại đánh cô?

Bình Luận (0)
Comment