Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 162

Edit: Wynnie

Beta: Iris & Phong Vũ

Cái quỳ này của anh, khiến Tả Phán Tình thất kinh, nước mắt vẫn treo trên viền mắt mà không kịp rơi xuống, kinh ngạc nhìn anh. Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Phượng cũng ngây ngẩn cả người, hai người tựa vào nhau đồng thời có chút giật mình, nhìn Cố Học Văn.

Cố Học Văn cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của ba người, nhìn hai vị trưởng bối, vẻ mặt rất thản nhiên.

“Ba, mẹ. Chuyện ngày hôm qua, quả thật là Phán Tình sai rồi. Con không nói giúp cô ấy. Trong lòng hai người tức giận, muốn đánh. Muốn chửi, cũng là chuyện cô ấy phải chịu. Thế nhưng cô ấy cũng đã nhận ra sai lầm của cô ấy rồi. Đêm qua cô ấy đòi về đây, là do con sợ hai người đang nghỉ ngơi, nên không cho cô ấy về.”

Giọng Cố Học Văn không lớn, lại vô cùng mạnh mẽ, cầm lấy tay Tả Phán Tình: “Ba mẹ không tha thứ cho cô ấy, con cũng có thể hiểu. Nhưng cô ấy là vợ của con. Cô ấy làm sai, con cũng có trách nhiệm. Nếu ba muốn đánh, xin đánh con đi.”

Tả Chính Cương bị dọa hết hồn, ngày hôm qua tức giận cả buổi tối, cũng không nhận được một cuộc gọi nào của Tả Phán Tình, trong lòng lại giận hơn. Sáng sớm nhìn thấy thì lửa giận kia cấp tốc nổi lên, mới có thể cằm chổi đánh cô.

Thế nhưng hiện tại nhìn bộ dáng của Cố Học Văn, nếu ông lại nổi giận với cô, không phải là phải trút lên con rể sao? Đánh Tả Phán Tình thì còn nói được, dù sao cũng là con mình sinh ra, đánh sao cũng không thành vấn đề.

Nhưng đứa con rể này thì khác, trước không nói đến chuyện ông vô cùng hài lòng về Cố Học Văn. Mà anh là con của Cố Chí Cường, Tả Chính Cương cũng không thể xuống tay.

Thở dài, đưa tay đỡ Cố Học Văn muốn anh đứng dậy, anh cũng không đứng lên, vẫn quỳ như cũ: “Ba mẹ không tha thứ cho Phán Tình, con sẽ không đứng dậy. Cô ấy sai, con cùng chịu phạt với cô ấy.”

“Đứng lên đi.” Tả Chính Cương thật sự không đảm đương nổi: “Ba không có trách con.”

“Xin ba mẹ tha thứ cho Phán Tình.” Tuy rằng chuyện hôm qua là Tả Phán Tình có sai, thế nhưng không trực tiếp trải qua, làm sao có thể lý giải được tâm tình kích động của cô ấy chứ?

“Cái con bé này.” Ôn Tuyết Phượng trong lòng nhất thời khó chịu, thực ra trong lòng bà cũng không thật sự trách Phán Tình, lúc này nhìn thấy bộ dáng hai mắt đẫm lệ mờ sương của cô, vươn tay nâng cô dậy. Bà thật sự không đành lòng.

“Đều đứng lên đi.”

“Mẹ.” Tả Phán Tình rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm chặt Ôn Tuyết Phượng: “Mẹ, con sai rồi. Con xin lỗi. Xin lỗi.”

“Không sao, không sao.” Ôn Tuyết Phượng nhìn con gái không thể không mềm lòng được: “Đều đã qua rồi.”

“Con xin lỗi…” Tả Phán Tình vẫn rất khó cho qua, Ôn Tuyết Phượng thở dài, nhìn thấy trên mặt cô vẫn còn dấu tay hồng nhạt. “Không sao, con hiểu thì tốt rồi.”

“Dạ.”

Tả Phán Tình ra sức gật đầu. Lần sau cô thật sự không dám nữa. Cố Học Văn đã được Tả Chính Cương kéo đứng lên. Hai người đàn ông nhìn một màn này, hốc mắt cũng có chút ẩm ướt.

Tả Chính Cương nhìn thấy vết đỏ trên mặt con gái thì không đành lòng, tuy trong lòng vẫn còn bực, nhưng dù sao đó vẫn là đứa con gái mà ông thương nhất: “Vừa rồi đánh có đau không? Có muốn bôi thuốc không?”

“Không đau.” Tả Phán Tình lắc đầu, cho dù có đau cũng không dám nói: “Thật sự không đau.”

“Đến sớm như vậy? Có ăn sáng chưa?” Ôn Tuyết Phượng biết rõ con gái trước kia luôn thích dậy muộn: “Có đói bụng không?”

“Không đói bụng.” Tả Phán Tình kéo tay bà: “Mẹ ngồi đi, con đi nấu cơm.”

“Ba mẹ ăn sáng rồi.” Ôn Tuyết Phượng kéo cô ngồi xuống: “Con và Học Văn ngồi một chút, mẹ với ba đi mua đồ ăn, hôm nay ở lại ăn cơm đi.”

“Không cần đâu mẹ ạ.” Tả Phán Tình kéo tay bà, để cho bà ngồi xuống: “Mẹ, mẹ ngồi xuống đi. Hôm nay con nấu cơm ẹ ăn. Con và Học Văn đi mua đồ ăn.”

“Được.” Ôn Tuyết Phượng vẫn là vui vẻ, con gái không có nuôi không, lòng cô vẫn là hướng về phía bà.

Tả Phán Tình nghĩ là làm, chào Ôn Tuyết Phượng, rồi kéo Cố Học Văn ra cửa.

Ngồi trên xe, Cố Học Văn liếc nhìn Tả Phán Tình, bàn tay xoa nhẹ lưng cô: “Có đau không?”

Vừa rồi Tả Chính Cương dùng chổi lông gà kia đánh cô hai cái, đúng là đánh rất mạnh tay, anh nghĩ nhất định là rất đau.

“Rất đau.” Tả Phán Tình gật đầu, rất thành thật thừa nhận, dù sao trời cũng không lạnh, cũng không mặc nhiều quần áo. Nhưng vừa rồi cô không muốn làm Ôn tuyết Phượng lo lắng, nên mới nói như vậy.

“Anh nhìn thử.” Cố Học Văn sốt ruột, vươn tay muốn vén áo cô lên. Bị Tả Phán Tình đập lên tay: “Anh làm gì vậy?”

Chỗ này không biết có bao nhiêu hàng xóm qua lại, nếu bị người ta thấy, cô không cần sống nữa sao?

“Chút nữa đi mua thuốc, về nhà anh giúp em bôi.” Cố Học Văn thu tay về, lúc này mới nhớ là còn đang ở bên ngoài.

“Không cần đâu.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Để nó tự lành đi. Đau một chút thôi, đau rồi, lần sau sẽ nhớ dai.”

Cái lời ngụy biện này làm Cố Học Văn nhìn cô một cái, cuối cùng thở dài: “Tùy em vậy.”

Tả Phán Tình liếc nhìn Cố Học Văn, nghĩ đến một chuyện khác: “Vừa rồi sao anh lại quỳ xuống?”

Cố Học Văn sửng sốt một chút, không nghĩ đến cô lại hỏi vấn đề này, nhún vai nói: “Anh sợ em bị ba đánh chết thôi.”

“Cái gì chứ.” Ba sẽ không đánh chết cô đâu.

“Thật mà.” Cố Học Văn khởi động xe: “Nếu em bị ba đánh chết, anh cũng không còn vợ nữa.”

“Xì.” Tả Phán Tình xem thường anh, tâm tình ngoài ý muốn thả lỏng không ít: “Không dám. Em thật không ngờ giá trị của anh kém như vậy, rời em ra cũng không thể cưới được người khác.”

“Cưới được chứ. Sao lại không cưới được chứ.” Cố Học Văn lái xe ra khỏi tiểu khu, vẻ mặt mang tia bỡn cợt: “Chỉ là không phải ai cũng ngốc như em, lại có sức khỏe nữa.”

“Cố Học Văn…” Người đàn ông này đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà.

“Đừng gọi như thế.” Cố Học Văn cười liếc nhìn cô một cái: “Đừng gọi như thế, gọi ông xã nghe một chút xem nào.”

“Anh ít làm em buồn nôn đi.” Tả Phán Tình phát hiện người đàn ông này thật sự rất nhàm chán, mỗi lần cô sửa tên anh trong điện thoại thành Học Văn, cuối cùng vẫn phát hiện Cố Học Văn đã sửa trở lại thành ông xã. Mà ngay cả anh sửa khi nào cô cũng không biết.

“Anh vốn là chồng của em.”

“Chồng?” Tả Phán Tình le lưỡi: “Công công thì giống hơn.”

“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn nhìn lo lắng trên mặt cô đã tản đi, trong mắt cũng lấp lánh ý cười: “Gan em cũng to nhỉ, dám nói anh là công công à? Tối nay anh nhất định phải dạy dỗ em thật tốt.”

“Ai sợ ai chứ?” Còn dạy dỗ cô nữa chứ. Tả Phán Tình làm cái mặt hề: “Anh có làm gì, em cũng không sợ anh á.”

“Được.” Cố Học Văn gật đầu: “Tả Phán Tình. Tối nay nếu anh không cho em biết tay. Thì em cũng sẽ không biết được ngựa của vua có mấy con mắt.

“Em sợ quá đi à.” Tả Phán Tình quyết định tối nay ngủ lại nhà ba mẹ: “Em quyết định hôm nay ở lại nhà ba mẹ không về.”

“Em dám.”

“Em dám đó.”

“Anh sẽ đóng gói em mang đi.”

“Ui, anh nói mang thì mang hả. Em không biết chạy sao?”

“Em chạy không thoát đâu.”

“…”

Vòng tới vòng lui. Xe chạy vào khu chợ gần nhất. Hai người cũng chưa phát hiện ra, ở bên nhau như vậy, thật nhẹ nhàng, thật vui vẻ. Có một thứ gì đó đang lặng lẽ nảy mầm. Mà hai người đều không ngăn cản sự nảy nở trong lòng kia.

Ở nhà Tả Chính Cương ăn cơm xong, lại cũng hai vợ chồng Tả Chính Cương nói chuyện phiếm, tán gẫu đến chuyện của Tả Phán tình khi còn bé, cũng đem chuyện trước kia nói ra hết. Tả Phán Tình thở phào nhẹ nhõm. Càng cảm động hơn khi Ôn Tuyết Phượng nói: “Bất kể con có nhìn Ôn Tuyết Kiều hay không. Mẹ vĩnh viễn vẫn là mẹ của con.”

Có một câu nói này của bà, Tả Phán Tình cảm thấy rằng bản thân mình trên trên thế giới này, là người hạnh phúc nhất.

“Mẹ. Sau này con sẽ thật hiếu thảo, tuyệt đối sẽ không lại làm chuyện khiến mẹ tức giận đau lòng nữa.”

“Mọi chuyện đều đã qua rồi.” Ôn Tuyết Phượng lắc đầu: “Chỉ cần con hạnh phúc. Mẹ sao cũng được.”

“Dạ.” Thân thể lao vào người Ôn Tuyết Phượng làm nũng, Tả Phán Tình thề, lần sau lại gặp người phụ nữ kia, cô nhất định sẽ không khách khí.

……….. .sakuraky.wordpress …………

Trận phong ba này cứ như vậy qua đi. Ăn cơm xong Tả Phán Tình vẫn đi theo Cố Học Văn về nhà.

Vừa vào cửa, Cố Học Văn đã ôm cô vào lòng, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, vẻ mặt thập phần chuyên chú, cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô.

“Ưm…” Có cần phải gấp vậy không hả? Tả Phán Tình tức giận liếc mắt khinh thường anh, cảm giác bàn tay to của anh dò xét vào trong vạt áo mình. Lại hướng lên trên, cô kêu một tiếng.

“A–”

“Làm sao vậy?” Cố Học Văn buông cô ra, nhanh chóng vén áo nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện sau lưng cô có hai lằn đỏ rõ rệt, có một đường thậm chí mờ mờ hơi thấm ra tơ máu.

“Vừa rồi sao em không nói?” Sắc mặt Cố Học Văn thay đổi, trừng mắt nhìn cô. Tả Phán Tình rụt cổ:”Ba tức giận như vậy, cho dù đau chết được em cũng không dám nói a.”

Phải biết rằng Tả Chính Cương là quân nhân, sức lực kia cũng không phải chuyện đùa. Tả Phán Tình hôm nay đã làm việc trái đạo lý. Cho dù Tả Chính Cương đánh chết cô cũng là đáng đời. Cho nên cho dù có đau mấy cũng không dám kêu.

“Em đó.” Cố Học Văn kéo tay cô đến trước ghế sô pha ngồi xuống, tìm hộp thuốc bôi cho cô.

“Ba em ra tay mạnh thật.” Xuýt xoa, may là chổi lông gà, nếu là roi mây, không tét da mới là lạ.”

“A…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Phán Tình nhăn nhúm lại: “Anh nhẹ chút, đau quá à.”

Động tác của Cố Học Văn thoáng ngừng một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt vì đau mà biến dạng của cô: “Vừa rồi không biết ai nói, đau chút cũng tốt, có thể nhớ dai?”

“Cố Học Văn.” Đó là do Ôn Tuyết Phượng chịu tha thứ cho cô, nên cô vui mừng quá…? Bây giờ bình tĩnh lại, thật sự rất đau nha.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói nghiêm khắc, nhưng động tác lại nhẹ đi vài phần, bôi xong thuốc cho cô. Thu dọn xong hộp thuốc trừng mắt nhìn cô: “Xem em lần sau còn dám nữa không.”

“Không dám nữa.” Cái miệng nhỏ nhắn của Tả Phán Tình hơi hơi cong, vẻ mặt đáng thương: “Em đâu còn dám nữa chứ.”

“Em đó.” Cố Học Văn vươn tay chỉ chỉ lên trán cô: “Thật sự không biết suy nghĩ.”

“Làm ơn đi.” Tả Phán Tình muốn kêu lên cứu mạng: “Anh đừng nói nữa, cả ruột em cũng biết hối hận rồi.”

Cô làm bộ dáng cầu xin tha thứ, làm cho lòng anh mềm nhũn, bỏ đi. Mấy ngày nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô ấy lại quá đơn thuần, có một số việc không nghĩ được nhiều mặt. Cố Học Văn vỗ vỗ bả vai cô.

“Có mệt không? Có muốn đi ngủ không?”

“Ừ.” Cô thật đúng là mệt mỏi, ngày hôm qua cũng không được ngủ ngon: “Cố Học Văn, em đi ngủ đây.”

“Được.” Cố Học văn muốn nói gì đó, điện thoại anh lại vào lúc này vang lên, cầm lên nhìn dãy số kia, lại liếc nhìn Tả Phán Tình, vẻ mặt có chút chần chừ. Ánh mắt kia làm cô nghĩ rằng anh có nhiệm vụ, phất phất tay: “Có nhiệm vụ thì đi đi, em không sao.”

Dù sao anh cũng ba ngày hai nơi không ở nhà, cô cũng đã quen rồi.

Bình Luận (0)
Comment