Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 172

Edit: Iris

Beta: Wynnie & Phong Vũ

“Không có gì. Chỉ là đang suy nghĩ về chủ đề thiết kế mới của công ty thôi.” Tả Phán Tình lắc đầu, trong lòng cô cũng hiểu Cố Học Văn chắc chắn sẽ không cho cô nhận Ôn Tuyết Kiều: “Còn anh? Không phải anh nói có nhiệm vụ sao?”

“Ngày mai.” Cố Học Văn không biết phải nói như thế nào, lúc này đây, nếu không bắt được Chu Thất Thành, thì anh có thể sẽ không có thời gian để về nhà.

“Ngày mai?”

“Nhiệm vụ ngày mai, cũng không biết là phải đi bao lâu nữa.” Không xác định được thời gian giao dịch, chỉ có thể liên tục theo dõi cho đến khi nào bắt được mới thôi.

“Ừ.” Tả Phán Tình hiểu rõ nên gật đầu. Trong lòng có chút mất mát. Nhưng mà đây là công việc của anh, cho nên cô lựa chọn im lặng. Có lẽ anh ấy sẽ yên lòng hơn.

“Em không vui hả?” Nếu là bình thường, Cố Học Văn nhất định sẽ không chú ý tới sự mất mát trong mắt cô, nhưng hôm nay nghe những lời Lâm Thiên Y nói. Có phải phụ nữ đều thích cảm giác yên bình không?

“Không có.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Đây là công việc của anh, em hiểu mà.”

“Thật sao?” Cố Học Văn nghĩ đến một người anh em ở trong đội, cậu ta nói vợ cậu ta thường xuyên kêu ca oán thán rằng cậu ta giành quá ít thời gian cho gia đình: “Chẳng lẽ em không muốn anh chuyển công tác sao?”

“Em muốn anh chuyển, anh sẽ chuyển sao?” Tả Phán Tình xem thường anh: “Đây là công việc của anh, anh phải giữ gìn trật tự xã hội ổn định, em có lý do gì để yêu cầu anh chuyển công tác chứ?”

Trong mắt Cố Học Văn hiện lên một tia bất ngờ: “Vậy, em không muốn anh giành nhiều thời gian cho em hơn sao?”

“Đương nhiên là muốn.” Lời nói ra rất tự nhiên, Tả Phán Tình không thấy mình nói sai điều gì: “Anh là chồng em, đương nhiên em cũng muốn anh có thời gian thường xuyên ở cùng em rồi, nhưng anh có công việc của anh. Cho nên, em thông cảm cho anh.”

Đôi mắt Cố Học Văn hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt thâm thúy u ám nhìn thẳng mắt cô như muốn nhập vào trong đó để biết suy nghĩ của cô vậy. Cô ấy nói cô ấy thông cảm cho anh. Chỉ là một câu đơn giản như vậy, nhưng lại làm cho anh cảm thấy thực ấm áp. Vươn tay đem cô ôm vào trong lòng mình.

Khóe môi gợi cảm yêu mị thản nhiên cong cong, giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên: “Cám ơn em.”

Ánh nhìn chăm chú của anh, làm lòng cô ấm áp, thân thể lại càng tiến sát vào trong lòng anh hơn, bộ dạng cô mềm mại dịu dàng cứ như một chú mèo con. Cái dáng vẻ đó dường như đang lấy lòng anh, bàn tay của anh di chuyển xuống phía dưới, anh bắt đầu làm những động tác anh rất quen thuộc, cô cũng bắt đầu quen với những động tác này.

Tả Phán Tình không cự tuyệt, ngày mai anh phải đi làm nhiệm vụ rồi, nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc như vậy, nhất định đây là nhiệm vụ rất quan trọng.

Cô không hỏi, cũng không nói. Điều cô có thể làm, chính là hậu phương vững chắc cho anh.

Vươn tay ôm lấy cổ anh, sự chủ động này của cô làm cho anh điên cuồng một trận. Cướp bóc càng thêm cường thế, bá đạo. Không để cho cô có đường phản kích.

Lúc này đêm đã khuya, một vầng trăng non lặng lẽ chiếu bên cửa sổ, liếc mắt nhìn trộm một cái, lại lén kéo mây che khuất mặt mình. Ai da, thật xấu hổ. Vô cùng xấu hổ nha!

Khi Tả Phán Tình tỉnh dậy, Cố Học Văn đã đi rồi, cũng giống như trước kia, trên bàn cơm đã bày bữa sáng. Nhanh chóng giải quyết xong. Lúc này cô mới đi làm.

Lúc ngồi trên xe bus, cô đột nhiên nghĩ tới một việc. Ôn Tuyết Kiều ở một mình trong bệnh viện, vậy ai sẽ mang đồ ăn sáng cho bà ta?

Có lẽ bệnh viện cũng có chứ nhỉ?

Có lẽ? Tả Phán Tình đứng ngồi không yên, không đợi xe đến trạm, rất nhanh cô đã xuống xe, mua bữa sáng ở gần đó, sau đó gọi taxi đi, đến bệnh viện Ôn Tuyết Phượng nằm hôm qua.

Đến khi Tả Phán Tình đứng ở trước cửa phòng bệnh, mang theo bữa sáng nhưng lại chần chờ không vào. Mua bữa sáng là nhất thời xúc động, mang bữa sáng đến, có thể làm bà ta hiểu lầm không? Có nghĩ là mình muốn nhận bà ta hay không?

Tả Phán Tình không biết, ngơ ngác đứng ở cửa phòng bệnh. Không biết có nên đi vào hay không. Lúc này một vị bác sĩ đi đến, khi nhìn thấy Tả Phán Tình thì đôi mắt sáng lên.

“Ơ. Em có phải là Tả Phán Tình không?”

Tả Phán Tình xoay người, nhìn người này có vẻ quen quen, lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu. Nhìn người đối diện mặc áo blouse trắng, trong đầu rất nhanh tìm những người mình quen biết làm bác sĩ: “Anh là, anh họ của Thất Thất đúng không? Bác sĩ Trịnh?”

“Thật may em còn nhận ra anh.” Trịnh Sam Nguyên cười vui vẻ. Vẻ mặt ôn hòa mang theo vài phần quan tâm: “Sao vậy? Có người thân nằm viện à?”

Tả Phán Tình gật gật đầu, chỉ chỉ phòng bệnh cách đó không xa.

“Là bệnh gì vậy?” Trịnh Sam Nguyên là một chuyên gia khoa nội.

“Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.” Tả Phán Tình cảm thấy trong lòng mình có chút đau, một chút lại một chút này, làm cho cô vô cùng khó chịu.

Trịnh Sam Nguyên sửng sốt một chút, gật gật đầu: “Em cho anh biết tên bệnh nhân đi, anh giúp em xem bệnh án, nếu có thể. Bên anh sẽ tiến hành trị liệu giúp cho bệnh nhân, có lẽ có thể sống lâu hơn một chút.”

“Thật vậy không?” Mắt Tả Phán Tình sáng ngời: “Vậy làm phiền anh rồi, bà ta tên Ôn Tuyết Kiều.”

“Được, anh nhớ rồi. Anh sẽ để ý giúp em.” Trịnh Sam Nguyên phất phất tay giơ tập hồ sơ lên: “Bây giờ anh còn có việc gấp. Anh đi trước nhé.”

“Cám ơn Trịnh tam ca.” Tả Phán Tình giơ tay chào anh, ngày hôm qua cô rất bối rối, nên đã quên mất anh họ Trịnh Thất Muội. Bây giờ nhớ ra cũng tốt rồi.

Tâm trạng thả lỏng một chút, cô mang bữa sáng vào phòng bệnh. Trên giường bệnh Ôn Tuyết Kiều đang ngủ, cô đặt xuống bữa sáng, động tác rất nhẹ nhưng vẫn làm bà ta tỉnh giấc.

Nhìn thấy Tả Phán Tình đến, Ôn Tuyết Kiều rất kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia cảm động: “Phán Tình, con đến thăm mẹ?”

“Tôi nghĩ có thể bà sẽ đói bụng.” Tả Phán Tình cũng không biết phải phản ứng như thế nào mới đúng, chỉ chỉ cháo ở đầu giường: “Sức khỏe bà không tốt, ăn chút cháo đi.”

“Phán Tình.” Ôn Tuyết Kiều ngồi dậy, vui vẻ kéo tay Tả Phán Tình: “Cám ơn con, cám ơn con đã đến thăm mẹ.”

“Không cần cám ơn.” Tả Phán Tình rút tay mình về: “Công ty tôi ở gần đây, tôi chỉ tiện đường thôi, không có ý gì khác.”

“Cho dù thế nào, con chịu đến thăm mẹ, mẹ thật sự rất vui.” Ôn Tuyết Kiều rất vui vẻ. Bà lại kéo tay Tả Phán Tình: “Phán Tình, bệnh của mẹ thế nào mẹ biết rõ nhất. Mẹ không muốn nằm viện. Con giúp mẹ làm thủ tục xuất viện được không?”

“Vậy sao được?” Vẻ mặt Tả Phán Tình không đồng ý: “Sức khỏe của bà còn rất yếu, bà phải ở lại bệnh viện, chúng ta tìm bác sĩ trị liệu, nói không chừng còn có cơ hội.”

“Con không cần an ủi mẹ.” Vẻ mặt Ôn Tuyết Kiều tuyệt vọng: “Thân thể mẹ thế nào mẹ biết mà. Có thể sống được bao lâu, mẹ căn bản không còn hi vọng. Mẹ không muốn ở trong bệnh viện, cho dù mẹ có chết. Mẹ cũng muốn chết ở trong nhà mình.”

“Bà. . . . . .” Tả Phán Tình muốn nói cái gì lại nói không được. Trong lòng rầu rĩ, như buồn phiền một việc gì, làm cho cô rất khó chịu.

“Mẹ xin con đấy được không? Giúp mẹ làm thủ tục xuất viện đi, mẹ phải rời khỏi nơi này.”

Tả Phán Tình nhìn bà ta một lúc lâu, cuối cùng rất bất đắc dĩ mà gật đầu: “Được rồi.”

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Ôn Tuyết Kiều, cô chỉ chỉ bát cháo ở đầu giường: “Bà ăn cháo trước đi, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho bà.”

“Cám ơn con. Phán Tình.” Vẻ mặt Ôn Tuyết Kiều vô cùng cảm động, Tả Phán Tình cũng không bận tâm. Xoay người đi làm thủ tục xuất viện cho Ôn Tuyết Kiều, vốn định đi tìm Trịnh Sam Nguyên để hỏi một chút về bệnh tình của Ôn Tuyết Kiều, nhưng anh lại đang làm phẫu thuật, cô không có cách nào, chỉ có thể đi làm thủ tục xuất viện.

Trở lại phòng bệnh, Ôn Tuyết Kiều đã ăn xong bát cháo.

“Đi thôi. Nhà bà ở đâu, để tôi đưa bà về.”

“Con, con không phải đi làm sao?” Vẻ mặt Ôn Tuyết Kiều có phần chần chờ: “Như thế có làm phiền con quá không? Phán Tình, con không cần lo ẹ, con cứ đi làm đi.”

“Tôi đã nói là sẽ đưa bà về mà.” Trong lòng Tả Phán Tình thực sự rất mâu thuẫn, cùng lúc không nghĩ đến việc sẽ nhận người phụ nữ này, nhưng lại cảm thấy bà ta rất đáng thương. Một người phụ nữ trung niên, mà chồng không có, con cũng không.

Một người phụ nữ sống như vậy, cho dù có tiền, thì vẫn rất đáng thương.

“Vậy làm phiền con rồi.” Ôn Tuyết Kiều nhẹ nhàng thở ra, theo Tả Phán Tình rời đi.

Ngồi trên xe taxi, Tả Phán Tình gọi cho trưởng phòng Vương, nói buổi chiều mình mới đến công ty. Ngắt điện thoại, liền nhìn thấy vẻ mặt cảm động của Ôn Tuyết Kiều đang nhìn cô.

“Phán Tình, con thật tốt. Cám ơn con.”

“Không có gì để cám ơn cả.” Tả Phán Tình nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe: “Tài xế của bà đâu?”

“Mấy ngày nay anh ta về quê có việc, lo xong việc anh ta mới có thể lên đây.”

“Ừ.”

Trầm mặc. Tả Phán Tình không biết nói chuyện gì với bà ta nữa. Ôn Tuyết Kiều lại cảm thấy được như vậy là tốt lắm rồi, kéo tay Tả Phán Tình: “Phán Tình. Nhiều… năm nay, con thế nào?”

“Tôi sống rất tốt.” Cô muốn rút tay mình về, nhưng tay của Ôn Tuyết Kiều lại rất lạnh, thời tiết trời thu mát mẻ mà đã như vậy, thì tới mùa đông không biết sẽ thế nào nữa.

Trong lòng dao động, không rút tay về nữa.

“Vậy à?”

“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu: “Ba mẹ tôi đối với tôi rất tốt.”

“Mẹ biết.” Ôn Tuyết Kiều cười nhưng lại rất chua xót: “Là mẹ có lỗi với mọi người. Mẹ nghĩ cả đời này mẹ con cũng sẽ không tha thứ ẹ.”

Tả Phán Tình trầm mặc, ba mẹ có tha thứ cho bà ta không cô không biết, nhưng ít nhất trong lòng cô còn có một chút kháng cự.

Xe taxi lặng lẽ đi tới địa điểm. Tả Phán Tình xuống xe, nhìn thấy căn nhà trước mắt thì hoảng sợ.

Một tòa biệt thự ba tầng, bên ngoài mang phong cách châu Âu, ngoài hành lang có những cột màu trắng chạm hoa. Ánh mắt nhìn về phía tay phải, có một hoa viên ít nhất cũng phải rộng đến ngàn mét vuông. Trong hoa viên các loại cây cối đang tranh nhau khoe sắc vô cùng sặc sỡ và đẹp mắt .

Ôn Tuyết Kiều xuống xe, đi đến trước mặt Tả Phán Tình: “Đây là nhà của gã đàn ông kia,để lại ẹ sau khi ly hôn. Bây giờ ông ta đã theo người phụ nữ kia ra nước ngoài rồi. Nơi này, nhìn cũng chướng mắt.”

Tả Phán Tình gật gật đầu, đi theo Ôn Tuyết Kiều vào cửa. Không gian bên trong, hoàn toàn không thua gì sự xa hoa của bên ngoài. Nội thất là đồ nhập khẩu từ Italy. Trên trần là đèn chùm bằng thủy tinh. Trên tường có treo mấy bức họa, với con mắt của một người học thiết kế trang sức như cô, những bức tranh này giá không hề rẻ.

Dưới chân là thảm vô cùng mềm, đi mạnh cũng không nghe được một chút âm thanh. Cô xoay người lại hướng về phía Ôn Tuyết Kiều, vẻ mặt của bà ta như đang rất chờ mong mà nhìn cô.

“Nơi này, rất lớn, rất đẹp. Tất cả mọi thứ đều là do mẹ đích thân chọn lựa, nhưng mà chỉ có mình mẹ ở. Phán Tình. Mẹ thật sự rất mệt mỏi. Mẹ sẽ chết, mẹ nghĩ sẽ để lại nơi này cho con. Có được không?”

“Không cần.” Tả Phán Tình cự tuyệt, cô không muốn lấy bất cứ thứ gì của bà ta, nhất là những thứ này là do bà ta theo người đàn ông khác mà có được: “Tôi không cần những thứ này của bà. Không có việc gì thì bà đi nghỉ đi. Tôi đi trước.”

“Phán Tình.” Ôn Tuyết Kiều kéo tay cô lại: “Con ngồi với mẹ một chút cũng không được sao? Chúng ta tâm sự một chút, như là một cặp mẹ con bình thường vậy, được không?”

Tả Phán Tình đứng bất động ở đó, mẹ con bình thường? Có cặp mẹ con bình thường nào mà đến mấy chục năm mới gặp nhau một lần không? Trong lòng không phải là không thấy ngại, nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn bỏ tay bà ta ra, xoay người đi thẳng ra cửa.

Ôn Tuyết Kiều nhìn theo bóng dáng cô, vẻ mặt khẩn cầu vừa nãy đã không thấy đâu, mà thay vào đó là một bộ mặt hết sức lạnh lùng. Lấy di động ra ấn mấy con số. Thản nhiên dặn dò vài câu.

Ban đêm. Cường Tử nhìn chằm chằm vào khu phố giải trí trên đường cái đối diện, vẻ mặt có phần khó hiểu. Ánh mắt chuyển hướng sang Cố Học Văn đang im lặng ngồi trong xe.

“Sếp. Anh nói xem tên Chu Thất Thành này muốn làm gì? Mấy ngày nay mỗi ngày đều đi ra đi vào chỗ thế này. Hoàn toàn không thấy hắn đi giao dịch cùng Ngô lão đại. Là vì sao chứ?”

Không riêng gì Chu Thất Thành, mà ngay cả Ngô lão đại mấy ngày nay mỗi ngày đều đến những chỗ ăn chơi. Điều đặc biệt là những chỗ hắn ta đến và những chỗ Chu Thất Thành đến đều khác nhau. Cường Tử hoàn toàn không hiểu hai ông trùm ma túy lớn này rốt cuộc là định làm gì.

Vẻ mặt Cố Học Văn vô cùng ngưng trọng, nhìn chằm chằm đèn neon phía đối diện đang nhấp nháy không ngừng, cũng không thể hiểu được mục đích của Chu Thất Thành. Nếu nói hắn ta muốn lợi dụng những chỗ giải trí này để làm giao dịch thì ít nhất hắn và Ngô lão đại cũng phải xuất hiện ở cùng một chỗ mới phải chứ?

Người anh phái đi theo dõi Ngô lão đại nói dường như hắn ta hoàn toàn không có một chút ý định đi giao dịch. Vậy hai người đó, đang định làm cái gì?

“Người các cậu phái theo dõi Ngô lão đại, hắn có hành động gì khác nữa không? Ví như hắn có tiếp xúc với những người khác của Đông bang không?”

“Không có.” Cường Tử lắc đầu: “Em không thấy hắn ta tiếp xúc với bất cứ người nào cả, mỗi ngày hắn ta chỉ cùng với bọn tay chân tìm thú vui, chơi đùa với đàn bà.”

Điều này không đúng, rất không đúng. Trong lòng Cố Học Văn có một chút cảm giác bất an. Trong đầu hiện lên tên của một người khác: “Ôn Tuyết Kiều thì sao? Các cậu có cho người theo dõi bà ta không?”

“A? Theo dõi Ôn Tuyết Kiều?” Cường Tử sửng sốt một chút: “Không có, vốn không đủ người, làm sao có thời giờ cùng sức lực ——”

“Cường Tử.” Cố Học Văn trực tiếp ngắt lời anh: “Tôi cho cậu thời gian ba tiếng, tra xem hiện tại Ôn Tuyết Kiều đang ở đâu, sau đó phái người theo dõi bà ta, nghe chưa?”

“Lão Đại, anh không lầm đấy chứ?” Ba tiếng? Đây không phải là muốn lấy mạng của anh sao?

“Cậu đừng kêu ca.” Vẻ mặt Cố Học Văn vô cùng nghiêm túc: “Nếu tôi đoán không sai, thì người giao dịch lần này, không phải Chu Thất Thành, mà là Ôn Tuyết Kiều.”

“Cái gì?” Cường Tử sửng sốt: “Nhưng Ôn Tuyết Kiều chưa từng tham dự vào giao dịch ma túy nào, bà ta chỉ ẩn cư trong bang để làm quân sư cho Chu Thất Thành mà thôi.”

“Chưa từng tham dự. Không có nghĩa là lần này không tham dự.” Cố Học Văn tin tưởng vào trực giác của mình, nhất là khi Ôn Tuyết Kiều đột nhiên xuất hiện tiếp cận Tả Phán Tình.

Nghĩ đến Tả Phán Tình. Tim anh bất giác đập loạn mấy nhịp, cũng cố trong lúc đang làm nhiệm vụ này, lấy di động gọi điện thoại cho cô. Vào lúc này Cường Tử lại chỉ chỉ phía đường đối diện.

“Sếp, anh xem, Chu Thất Thành ra rồi.”

“Sao ——”

Cố Học Văn ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Chu Thất Thành đi ra, vô cùng cảnh giác nhìn trái nhìn phải, lúc này có một chiếc xe màu đen chạy đến trước mặt hắn, hắn ngồi lên xe, xe quay đầu rời đi.

Cố Học Văn không hề di chuyển, cầm lấy bộ đàm: “Chim ưng số 1, mục tiêu A đang đi về hướng đông nam, nhanh chóng đuổi theo.”

“Số 1 đã nghe.” Giọng nói bên kia bộ đàm truyền đến rõ ràng. Bộ đàm lại vang.

“Chim ưng số 9 báo cáo. Mục tiêu B lúc này đã ra khỏi phố giải trí, đi về hướng đông nam.”

“Số 9 đuổi theo. Nhớ kỹ phải đổi người, không được để mất dấu.”

“Số 9 đã nghe.” Giọng nói dừng hẳn, tim Cố Học Văn bắt đầu đập nhanh hơn. Ẩn nấp năm ngày rồi, có phải hôm nay Chu Thất Thành rốt cuộc cũng không nhịn được mà giao dịch không?

Ngước mắt nhìn chằm chằm chiếc xe biến mất ở phía trước: “Số 1 đã đi được 10 phút, số 2 lập tức đuổi theo. Đừng để mục tiêu phát hiện. Rõ chưa?”

“Rõ.”

Tất cả mọi người, đều chuẩn bị đợi lệnh, tinh thần lập tức tập trung cao độ. Quyết định thành hay bại là vào lúc này.

Tả Phán Tình ở nhà vừa mới tắm xong đang định lên giường ngủ, thì nhận được điện thoại Ôn Tuyết Kiều.

“Phán Tình, mẹ đau quá, bụng mẹ đau quá, con lại đây giúp mẹ một chút. Được không?”

Bình Luận (0)
Comment