Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 232

Edit: Hạ đỏ

Beta: Iris & Phong Vũ

Tả Phán Tình không biết mình xuống lầu như thế nào. Ra cổng công ty. Bên ngoài quả nhiên trời bắt đầu mưa

Mùa đông năm nay vô cùng âm u lạnh lẽo. Một cơn gió thổi qua, làm mái tóc cô tung bay, rối bù. Hạt mưa táp vào mặt cô, lạnh đến thấu xương.

Sao lại lạnh thế này?

Đeo găng tay vào ngón tay lạnh buốt, cô mờ mịt đứng ở ven đường, vươn tay đón xe, một chiếc lại một chiếc xe taxi đi qua trước mặt, nhưng không chiếc nào bằng lòng dừng lại.

Tầm mắt chạm vào tờ giấy đang cầm trên tay, trong lòng hoàn toàn không thể tin được. Cố Học Văn, anh đến chỗ Lâm Thiên Y thật sao?

Thật vậy chăng? Góc giấy cừa vào lòng bàn tay rất đau, nhưng Tả Phán Tình không cảm nhận được. Cô bắt mình không được tin những gì Hiên Viên Diêu nói, một chữ cũng không muốn tin.

Tả Phán Tình muốn vậy, nhưng dường như cánh tay lại tự có ý thức, đưa ra đón xe, tại sao không chiếc nào sẵn lòng đậu lại? Cô vừa đưa chân bước ra giữa đường để đón xe, cơ thể bị người ta kéo mạnh về

Mở to hai tròng mắt trống rỗng, cô đối diện với một gương mặt ôn nhu quen thuộc.

“Phán Tình? Em không sao chứ?” Vừa rồi Kỷ Vân Triển nghe trưởng phòng Vương nói Tả Phán Tình xin nghỉ việc. Anh nhất thời không phản ứng được, Tả Phán Tình làm việc rất rốt, vì sao phải xin nghỉ?

Sau lại nghĩ đến đứa bé trong bụng Tả Phán Tình, chắc là cô đã quyết định, muốn chuyên tâm ở nhà sinh con?

Trong lòng anh đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng vẫn không thể dễ dàng buông tay như vậy. Mấy ngày nay thật ra tâm trạng của anh cũng không được tốt. Lúc yên tĩnh thì anh lại nghĩ đến đứa bé trong bụng Tả Phán Tình.

Nếu Phán Tình thực sinh ra một đứa bé không khỏe mạnh, vậy với cô sẽ đả kích biết bao nhiêu?

Anh quả thực không thể tưởng tượng được, trong lòng có chút oán hận sự tàn nhẫn của Cố Học Văn. Tại sao anh ta muốn kể cho anh chuyện này?

Nếu anh không biết, anh có thể nói với mình, cô đang rất khỏe mạnh, cô thật sự rất hạnh phúc.

Nhưng hiện tại thì sao?

Anh biết rõ cô không được khỏe, không được hạnh phúc. Thậm chí cô không thể sinh một đứa trẻ khỏe mạnh.

Việc này đối với Tả Phán Tình mà nói, cô có thể tiếp nhận như thế nào đây? Lúc này chứng kiến thần sắc cô mờ mịt, ánh mắt trống rỗng, theo trực giác Kỷ Vân Triển cho rằng cô đã biết.

“Phán Tình, em làm sao vậy. Em biết rồi phải không? Phán Tình? Em bình tĩnh một chút.”

“. . . . . .” Đôi mắt Tả Phán Tình dần dần tập trung lại, nhìn Kỷ Vân Triển đang đứng trước mặt. Khuôn mặt quen thuộc, sự quan tâm quen thuộc, sự ôn nhu quen thuộc khiến cô bỗng dưng muốn khóc.

Sống mũi cay cay, nhưng cô khóc không được, lắc lắc đầu. Cô đẩy Kỷ Vân Triển ra: “Anh không cần lo cho tôi. Xin anh đừng lo cho tôi.”

Cô không đáng thương, không cần người khác thông cảm. Cô không muốn bất kì ai chứng kiến bản thân chật vật thế này.

“Phán Tình?” Kỷ Vân Triển đau lòng. Phán Tình của anh, người phụ nữ anh yêu, lúc này thoạt nhìn cô khổ sở thế này: “Phán Tình, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”

“Không cần.” Tả Phán Tình lui từng bước về phía sau, lại lùi từng bước ra sau nữa: “Anh tránh ra. Tôi có thể tự đi được.”

“Phán Tình. Em đừng như vậy, em sẽ bị bệnh đấy.” Kỷ Vân Triển vô cùng đau lòng khi nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô: “Anh đưa em về nhà.”

“Không cần.” Tả Phán Tình lắc đầu, cô lại lui ra sau từng bước. Lúc này cô đã đứng ở giữa đường. Kỷ Vân Triển hết sức lo lắng, vươn tay định kéo tay cô.

Tả Phán Tình vung tay, không cho anh tới gần: “Anh tránh ra. Anh không cần lo cho tôi.”

“Phán Tình.” Kỷ Vân Triển muốn kéo cô về. Từ giữa đường một chiếc xe con vụt qua trông vô cùng đáng sợ.

“Phán Tình, em qua đây.” Kỷ Vân Triển vươn tay kéo cô, Tả Phán Tình dùng sức đẩy ra, tờ giấy vốn dĩ luôn cầm trong tay bay ra ngoài.

“Tôi nói anh không cần lo cho tôi.” Tả Phán Tình xoay người sang chỗ khác nhặt tờ giấy.

Một cơn gió thổi tờ giấy bay đi rất cao. Tả Phán Tình quýnh lên, quên mất bản thân đang ở giữa đường. Chạy theo tờ giấy kia.

“Phán Tình.” Kỷ Vân Triển nôn nóng, định đuổi theo, vừa lúc một chiếc xe chạy qua, anh buộc lòng phải ngừng một chút, nhìn Tả Phán Tình đã chạy tới giữa đường.

“Phán Tình.” Anh kêu to, muốn Tả Phán Tình dừng lại, nhưng Tả Phán Tình hình như không nghe thấy. Anh mở đường chạy giữa làn xe về phía Tả Phán Tình.

Lúc này ở chỗ rẽ một chiếc ô tô vừa chạy đến với tốc độ hơi nhanh, khi thấy Tả Phán Tình ở giữa đường thì muốn tránh cũng không kịp, bèn nhanh chóng bẻ tay lái, muốn tránh qua bên. Nhưng vì tốc độ quá nhanh, thân xe vẫn bị va thật mạnh vào người Tả Phán Tình.

Cơ thể Tả Phán Tình bị trọng lực của xe đẩy ra sau một cái, người ngã sấp thật mạnh.

Lòng bàn chân dính đầy bùn, Tả Phán Tình trượt chân, cơ thể quỳ rạp trên mặt đất.

Trời mưa thật to, nước mưa hòa vào cái lạnh trút xuống người Tả Phán Tình, quần áo của cô đã sớm bị ướt, nước bùn trên mặt đất bắn tung tóe hết lên người, cô đứng lên hết sức chật vật.

“Chết tiệt. Bà tám. Muốn chết thì cút xa một chút. Đừng để ông đây xúi quẩy.” Chủ nhân chiếc xe dừng lại thò đầu ra, oán hận trừng mắt liếc Tả Phán Tình một cái, nhìn thấy bộ dạng của cô, hừ lạnh một tiếng rồi lại khởi động xe đi khỏi.

Trời vốn đang mưa, mọi người đều đi vội vàng, không ai quan tâm Tả Phán Tình đang ngã sấp xuống. Cô cũng không nghe được chủ chiếc xe kia nói gì, trong lòng càng không quan tâm đến bộ dạng của bản thân, toàn bộ sự chú ý của cô đều dành cho tờ giấy, muốn tiếp tục đứng lên tìm kiếm, thì một cơn đau bụng gay gắt khiến thần trí của cô quay lại.

Cúi đầu, cô cảm nhận một dòng âm ấm chảy ra giữa hai chân, cô kinh hoảng vô cùng: “Đau. Đau quá. Đứa bé. Con tôi ——”

“Phán Tình.” Lúc này Kỷ Vân Triển đã nhanh chóng chạy tới, muốn nâng Tả Phán Tình dậy lại phát hiện sắc mặt cô tái nhợt đến đáng sợ.

“Phán Tình, em sao rồi?”

“Bệnh viện.” Cầm lấy tay Kỷ Vân Triển, Tả Phán Tình rốt cuộc không để ý đến những cái khác: “Mau, đưa tôi tới bệnh viện, con của tôi. Đứa bé ——”

Sao cô có thể quên mình đang mang thai? Cô làm sao có thể?

“Phán Tình?” Kỷ Vân Triển vội vàng,ôm lấy Tả Phán Tình chạy đến xe của mình. Tả Phán Tình muốn nói cái gì, lại nói không được, chỉ thấy đau, rất đau.

Toàn thân đều đau.

Cơn đau cực độ khiến cô không còn chút sức nào, nhìn lên bầu trời, lạnh. Vừa lạnh vừa đau. Năm nay mùa đông thật bất thường. Tại sao cô chưa bao giờ biết, hóa ra mùa đông ở thành phố C lại lạnh đến vậy?

Loại cảm giác hỗn độn này pha trộn lại khiến ý thức cô rời xa. Ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu là Kỷ Vân Triển bế cô vào trong xe.

Cả người dựa vào lưng ghế, cơ thể của cô bất giác run rẩy một chút.

Đau quá ——

Cố Học Văn, em đau quá, anh biết không? Anh đang ở đâu?

Cách đó không xa, tờ giấy kia sớm bị mưa đánh rớt, rơi trên mặt đất, xe từ phía trên cán qua, ngay cả chữ viết cũng mau chóng nhòe đi. Mưa càng lúc càng lớn, sắc trời âm u. Thế giới tựa hồ đều rơi vào trong một mảng bi thương.

Đèn phòng phẫu thuật sáng lên, bác sĩ y tá chạy tới chạy lui. Kỷ Vân Triển ngồi trên ghế bên ngoài, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

Một chiếc túi xách nữ đặt trên ghế bên cạnh anh. Tả Phán Tình cho dù ngã sấp xuống, cho dù đau đến mê man, một bàn tay vẫn nắm chặt dây đeo túi xách này. Lông mày hơi hơi cau lại.

Anh chưa từng có thói quen lục đồ người khác. Chỉ là thấy cái túi vì Tả Phán Tình ngã sấp xuống mà dính bẩn, anh lấy chiếc khăn tay từ túi áo từng chút từng chút lau vết bẩn.

Nhìn cái túi xách

Tả Phán Tình sáng sớm nói muốn nghỉ việc? Sau đó thì gặp sự cố ? Tóm lại đã xảy ra chuyện gì khiến cô kích động như vậy?

Lau khô vết bẩn trên mặt túi. Kỷ Vân Triển nhìn đèn phòng phẫu thuật, lúc trước Cố Học Văn nói con của cô có thể xảy ra vấn đề. Hiện tại thì sao?

Trải qua chuyện như vậy, đứa bé có thể giữ được chăng?

Một giờ sau, bác sĩ đi ra, nhìn Kỷ Vân Triển, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu: “Anh à, thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.” (câu này quen quen *đưa tay chống cằm* hình như mình đã nghe ở đâu rồi thì phải)

“Có ý gì?” Sắc mặt Kỷ Vân Triển lập tức trở nên tái xám: “Cô ấy thế nào? Cô ấy thế nào?”

“Bệnh nhân đã ngừng xuất huyết rồi. Cô ấy không việc gì.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nét mặt có chút luyến tiếc nhẹ nhàng: “Nhưng cháu bé không may mắn như vậy. Cô ấy mang thai chưa tới ba tháng, lại không ổn định, bỗng chốc bị té thế này, muốn giữ lại đứa bé là rất khó.”

“Đứa bé? Đã không còn?” Mặc dù trong lòng đã mơ hồ biết rõ kết quả này, nhưng Kỷ Vân Triển vẫn thấy khó tin: “Bác sĩ nói thật chứ? Đứa bé đã không còn?”

“Đúng vậy. Thưa anh.” Bác sĩ nhìn bộ dạng chịu sự đả kích sâu sắc của anh, giọng nói có chút cảm thông: “Nhưng mà anh à, anh với vợ anh còn trẻ, sau này có thể sinh con. Trước tiên anh săn sóc vợ anh cho tốt. Phụ nữ bị sẩy thai cần được chăm nom tốt, bằng không sẽ để lại di chứng.”

Bác sĩ nói xong bước đi. Hoàn toàn không để ý sắc mặt tái xám như tro của Kỷ Vân Triển.

Đứa bé đã mất rồi? Tả Phán Tình, sao em có thể tiếp nhận chuyện như vậy đây?

Rất nhanh, hộ lí đem Tả Phán Tình từ phòng phẫu thuật đi ra, nhìn khuôn mặt cô tái nhợt như tờ giấy, Kỷ Vân Triển hoàn toàn không biết phải nói với cô tất cả chuyện này thế nào đây.

Cố Học Văn đang thu dọn đồ, báo cáo anh cũng đã nộp lên, Đỗ Hưng Hoa đã chứng nhận nhiệm vụ 3 năm này của anh, lập tức sẽ triệu anh về Bắc Đô.

Song tạm thời anh phải làm vài công tác bàn giao. Sau khi anh đi rồi, Cường Tử chính là đội trưởng đội đặc công. Cường Tử đi theo anh nhiều năm, anh tin Cường Tử hoàn toàn có năng lực đảm nhiệm trọng trách này.

Trước mắt Chu Thất Thành đã bị quản chế. Hắn cũng sẽ nhanh chóng chịu sự trừng trị của pháp luật.

Nhiệm vụ của anh tại thành phố C, coi như là thành công mỹ mãn. Chờ anh về tới Bắc Đô, anh sẽ nói với Cố Học Mai. Anh làm vì đôi chân của chị ấy, cũng vì báo thù cho Lương Hữu Thành.

Di động reng lên hai tiếng, là Tống Thần Vân: “Học Văn, hôm nay anh có rảnh không?”

“Có, nhưng mọi chuyện xong rồi, sao vậy? Có việc cần tôi giúp sao?”

“Đúng vậy.” Tống Thần Vân hết sức đau khổ: “Hai ngày nữa Lâm Thiên Y sẽ về Bắc Đô, hôm nay em phải giúp cô ấy thu dọn đồ đạc, còn phải muốn mua một ít đặc sản trở về tặng ba mẹ. Em vốn đã đồng ý rồi, nhưng hôm nay tạm thời có chút việc, phải bay đến Hongkong. Anh xem, hay là anh đi cùng cô ấy được không?”

Cố Học Văn nhíu mày: “Tôi đi không tiện.”

Anh đã đồng ý với Tả Phán Tình về sau sẽ không lui tới chỗ Lâm Thiên Y nữa. anh sẽ không vi phạm đâu.

“Please,” Tống Thần Vân thật sự đau đầu: “Anh có cần như vậy không hả? Cho dù chia tay cũng vẫn là bạn bè mà? Nếu anh thực sự không tiện, vậy thì tại sao lúc trước anh còn nhờ em tìm nhà giúp cho cô ấy làm gì?”

“Thần Vân, cậu nhờ người khác đi.” Cố Học Văn nói xong tắt điện thoại. Tống Thần Vân gọi lại cho anh: “Nhờ ai bây giờ? Điện thoại của tên tiểu tử Trầm Thành cả ngày nay không liên lạc được, Hồ Nhất Dân mấy ngày trước đã về Bắc Đô, đâu phải anh không biết. Nếu anh thật sự có việc thì thôi. Nhưng không phải anh không có việc gì sao? Không có việc gì thì anh đến giúp cô ấy một chút đi?”

“Thật sự tôi đi không tiện.” Lần trước sau khi Lâm Thiên Y tỉnh lại ở bệnh viện, anh đã nhờ Tống Thần Vân đi đón cô ta. Anh cho rằng chuyện buổi tối hôm đó, Lâm Thiên Y sẽ không nhớ, ai ngờ Lâm Thiên Y lại mơ hồ có chút ấn tượng.

Cô tưởng là anh đã động vào mình, cho rằng anh còn yêu cô, cho nên mới tìm tới cửa. Lần trước ở bệnh viện khiến Tả Phán Tình hiểu lầm, cũng bởi vì Lâm Thiên Y nghĩ anh đã làm cái gì đó với cô ta.

Anh tổn hao rất nhiều sức lực mới giải thích rõ ràng, nói khi đó Lâm Thiên Y bị người khác hạ dược. Anh thật sự không chạm vào cô ta.

Hiện tại anh lại đi mua đồ giúp cô ta, giúp cô sửa soạn hành lý, chỉ sợ cô ta càng hiểu lầm hơn.

“Học Văn.” Tống Thần Vân kêu lên: “Sự độ lượng của anh chẳng lẽ chỉ có một chút xíu thế này? Thiên Y là vì anh mới đến thành phố C, anh coi cô ấy như một người bạn tốt đi, anh giúp đỡ cô ấy một ngày thì có sao đâu? Anh nhỏ mọn như thế à?”

“Vấn đề không phải độ lượng hay nhỏ mọn.” Cố Học Văn lắc đầu: “Đây là vấn đề nguyên tắc.”

“Vậy được rồi. Tùy anh, em đi Hongkong. Để cho cô ấy một mình xoay sở đi.” Tống Thần Vân tức giận. Cho dù chia tay, thì mọi người chung quy vẫn là bạn bè, giúp đỡ bạn bè cũng không sẵn lòng. Phải đến mức đó sao?

Tống Thần Vân tắt điện thoại, Cố Học Văn đem điện thoại di động đặt ở trên bàn, lông mày hơi nhíu chặt, Lâm Thiên Y vì sao còn chưa quay về Bắc Đô?

Anh không phải đã sớm giải thích với cô ta, khuyên cô ta quay về Bắc Đô rồi à?

Di động lại vang lên hai tiếng, lần này là Lâm Thiên Y. Cố Học Văn không nhận điện thoại, di động vang một hồi lại tắt. Một lát sau, lại vang lên. Một lần lại một lần, dường như không đạt được mục đích thì không bỏ qua, tình trạng này khiến anh cau mày, cuối cùng bất đắc dĩ trả lời điện thoại.

“Alo.”

“Học Văn, là em.” Giọng nói dịu dàng của Lâm Thiên Y truyền đến, mang theo vài phần tủi thân: “Anh có thời gian không?”

“Anh, anh hiện tại có việc.”

“Phải không?” Lâm Thiên Y thở dài: “Được rồi, vậy quên đi. Em nghĩ anh ở thành phố C lâu như vậy, biết rõ ở đây có đặc sản nào, em muốn mua một ít, mang về tặng cho ba mẹ.”

Cố Học Văn trầm mặc, định tắt điện thoại, giọng Lâm Thiên Y lần nữa lại vang lên: “Học Văn, em tưởng cho dù chia tay, chúng ta cũng vẫn là bạn bè. Chẳng lẽ tình nghĩa bạn bè chơi với nhau từ bé tới lớn, khi chúng ta chia tay thì không còn sót lại chút gì sao? Chẳng lẽ ngay cả việc xem em như một cô em gái nhỏ của anh cũng không được à”

“Thiên Y. Anh đã kết hôn rồi.”

“Em biết.” Lâm Thiên Y cắn môi, đau đớn tột cùng: “Anh, em biết, em biết anh đã kết hôn rồi. Nhưng em không có anh chị em, anh làm anh của em được không? Anh để em làm em gái của anh có được không? Anh Học Văn ——”

Chữ ‘anh’ sau cùng kéo dài lộ ra ý van nài khổ sở.

Sắc mặt Cố Học Văn ngưng lại, nhớ đến hình ảnh hồi bé Lâm Thiên Y thắt tóc hai bím thường theo sau anh, thở dài: “Em ở đâu? Anh tới đón em.”

“Em ở khu nhà trọ chờ anh.” Lâm Thiên Y vui vẻ mỉm cười: “Anh, anh đến nhanh đi. Em chờ anh.”

Cô cũng chẳng chờ Cố Học Văn phản ứng đã tắt điện thoại. Cố Học Văn nhìn di động hơi ngẩn người, cũng tốt. Thừa dịp này anh nói rõ ràng với cô ta chuyện lần trước lẫn chuyện sau này nữa.

Đến khu nhà trọ của Lâm Thiên Y, trời đã ngừng mưa. Lâm Thiên Y đã sửa soạn xong xuôi, cầm túi, để anh mang giúp mình ra khỏi cửa.

“Anh nói chỗ nào có đặc sản, em tùy ý mua một ít cho ba mẹ.”

“Em trở về, chú Lâm thím Lâm sẽ rất vui mừng.” Dẫu sao họ chỉ có một cô con gái rượu này, anh tin Lâm gia chỉ cần gặp cô là đủ.

“Đó là điều hiểu nhiên.” Đúng là ba mẹ nuông chiều cô ta như trứng mỏng, Lâm Thiên Y cười cười: “Cho nên em mới muốn mang chút đặc sản cho ba mẹ, bày tỏ một chút thành ý.”

“Em cứ tùy thích mua cái gì cũng được.” Cố Học Văn suy nghĩ, thành phố C có những đặc sản nào: “Đi thôi. Anh đưa em đi.”

“Cám ơn anh.” Lâm Thiên Y ôn nhu cười, một tiếng ‘anh’ kia gọi thật ngọt ngào. Cố Học Văn muốn nổi giận cũng nổi giận không được. Nếu sau này cô thực sự bằng lòng chỉ xem anh đơn thuần là anh trai, vậy chẳng tốt hơn sao.

Cố Học Văn cũng không có thời gian dạo chơi, trực tiếp lái xe chở Lâm Thiên Y đi tới phố cổ trứ danh, mua chút đặc sản, một chút đồ ăn, một chút đồ dùng.

Đặt đồ lên chỗ ngồi phía sau xe, Lâm Thiên Y kêu đói bụng. Vì muốn cảm ơn Cố Học Văn giúp mình dạo phố mua sắm, cô ta mời anh ăn cơm.

Cố Học Văn lúc này cũng có chút đói bụng, hai người vào nhà hàng đặc sắc của thành phố C. Kêu thức ăn. Lâm Thiên Y kêu 1 chai rượu. Rót một ly ình và Cố Học Văn.

“Anh.” Cô nâng ly rượu lên, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Từ nay về sau, anh chính là anh trai tốt của em.”

“Được.” Cố Học Văn gật đầu, anh không phải người hẹp hòi. Nếu Lâm Thiên Y đồng ý buông tay, thế thì cũng thuận lợi cho cô theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.

Anh hy vọng cô hạnh phúc.

Tuy rằng hai người đã chia tay, nhưng anh thực sự xem Lâm Thiên Y như bạn, trở thành em gái cũng vậy.

“Uống một ly nhé?”

“Ừ.” Cố Học Văn nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch: “Thiên Y, em còn trẻ, anh hy vọng em đi tìm hạnh phúc của mình.”

Anh đã kết hôn, Tả Phán Tình mang thai. Anh đã có được hạnh phúc mình muốn. Cho nên anh hy vọng Lâm Thiên Y cũng có thể có hạnh phúc.

“Uhm.” Trái tim đang đổ máu, người đàn ông cô ta yêu nhất lại khuyên cô ta đi tìm người đàn ông khác, nhưng Lâm Thiên Y lại bắt mình cười càng vui vẻ hơn, càng sáng lạn hơn một chút.

“Anh, Tết này anh sẽ về Bắc Đô chứ?”

“Có.” Cố Học Văn mỉm cười: “Phán Tình đã đồng ý cùng anh về Bắc Đô.”

“Thật sự?” Vẻ mặt Lâm Thiên Y vui vẻ: “Vậy thật sự là quá tốt. Chị dâu thật tốt.”

“Phải.” Cố Học Văn nghĩ tới Tả Phán Tình, Tả Phán Tình thực sự rất tốt: “Sau này anh sẽ chính thức giới thiệu các em với nhau, anh tin bọn em sẽ trở thành bạn tốt.”

“Thật vậy à?” Lâm Thiên Y cũng không dám tưởng tượng, lần trước cô tình cờ trò chuyện với Tả Phán Tình, đoán chừng Tả Phán Tình chưa kể với Cố Học Văn. Nếu không Cố Học Văn sẽ không nói chuyện này với cô.

Nhưng nhìn bộ dạng Học Văn, hẳn là bản thân không còn bất cứ cơ hội nào rồi: “Anh, đám cưới của anh em chưa tới dự. Em sẽ chúc anh một ly, chúc anh cùng chị dâu trăm năm hòa hợp, cả đời hạnh phúc.”

“Cám ơn.” Lúc đầu Cố Học Văn cứng người sau đó anh hơi hơi nhếch môi: “Em cũng nhanh kết hôn đi. Bằng không chú Lâm sẽ sốt ruột đấy.”

“Em còn nhỏ, không vội.” Lâm Thiên Y lắc đầu, Cố Học Văn muốn nói gì đó nhưng lúc này phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, Lâm Thiên Y cười bỏ ly rượu xuống: “Chúng ta ăn đi. Ăn xong rồi còn phiền anh chở em về nữa.”

“Được.” Cố Học Văn thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Lâm Thiên Y nghĩ thông suốt, vậy anh cũng chấm dứt nỗi băn khoăn này.

Hai người ăn cơm xong, Cố Học Văn chở Lâm Thiên Y về nhà. Ra cửa nhà hàng lại phát hiện trời bắt đầu đổ mưa. Hai người rất nhanh lên xe.

Xe dừng ở khu nhà trọ của Lâm Thiên Y. Lúc này trời mưa to hơn. Cố Học Văn cầm đồ Lâm Thiên Y mua, Lâm Thiên Y đòi giúp anh, bị anh ngăn lại, anh dùng động tác nhanh nhất mang đồ vào cửa, nhưng mưa rất lớn, quần áo anh vẫn bị ướt.

Hai người vào nhà, Lâm Thiên Y nhìn quần áo ướt sũng của Cố Học Văn, nhíu mày: “Anh, thật ngại quá. Bởi vì em mà quần áo của anh đều ướt hết rồi.”

“Đừng ngại.” Cố Học Văn lắc đầu, không để ý: “Em nghỉ ngơi đi, không còn việc gì anh đi về trước.”

“Anh.” Lâm Thiên Y ngăn động tác của anh, đi vào phòng tắm lấy khăn mặt đưa anh: “Anh lau khô một chút, mặt anh toàn là nước mưa thôi.”

“Cám ơn.” Cố Học Văn lau mặt, lau khô tóc. Anh đã muốn rời khỏi, Lâm Thiên Y suy nghĩ: “Anh, anh chờ chút.”

Vào cửa, lấy quần áo mua lần trước ra, ý bảo Cố Học Văn thay: “Thay đi, trời lạnh như thế, anh mặc quần áo ướt rất dễ cảm mạo.”

“Không sao.” Cố Học Văn nhìn đồng hồ, đã chiều rồi: “Anh phải về.”

“Thay quần áo đi.” Lâm Thiên Y rất cố chấp: “Bởi vì em anh mới bị ướt, nếu anh lại vì em bị cảm thì em thật sự áy náy.”

“Anh là đàn ông, đừng ngại.” Cố Học Văn nhìn cái gói to cô ta mang theo, là quần áo mới? Cô ta đặc biệt mua cho anh? Khẽ cau mày, anh từ chối: “Anh phải về gấp.”

“Lúc này đi xe cũng phải mất cả tiếng đồng hồ. Như thế sao mà được chứ?” Lâm Thiên Y rõ ràng nói rất có lý: “Nếu anh bị cảm, mình anh mệt cũng chẳng sao, nhưng chẳng lẽ anh nỡ để chị dâu cũng mệt theo anh sao? Nếu anh lây bệnh cho chị dâu thì phải làm sao bây giờ?”

Cố Học Văn thoáng sửng sốt, nghĩ tới Tả Phán Tình đang mang thai, suy xét một hồi, gật đầu nhận quần áo trên tay cô: “Quần áo bao nhiêu tiền, anh trả em.”

“Anh đã là anh của em rồi mà sao anh khách sáo vậy?” Vẻ mặt Lâm Thiên Y như bị tổn thương: “Em gái mua quần áo tặng anh trai cũng không được sao? Anh lại tính toán rõ ràng thế này, em sẽ giận đó.”

Cố Học Văn nhất thời không nói gì, sau khi cởi áo khoác, anh đang định thay chiếc quẩn ướt nhẹp. Nhìn thấy Lâm Thiên Y anh xấu hổ cười cười, cầm quần áo đi vào toilet thay.

Lâm Thiên Y thở dài, e rằng Cố Học Văn rất yêu Tả Phán Tình rồi? Mới nói vì anh sẽ lây cảm cho cô ấy, anh đã lo ngay?

Chẳng biết đến khi nào thì cô ta mới gặp được một người đàn ông giống Cố Học Văn đây?

Vì cô ta, mà liều lĩnh? Có được không?

Di động lúc này vang lên hai tiếng, rất nhỏ, nhưng Lâm Thiên Y vẫn nghe thấy, nhìn áo khoác của Cố Học Văn ném trên sô pha nhất thời sửng sốt. Chần chờ một lát, cô vươn tay lấy điện thoại từ trong túi ra.

——————

Trong bệnh viện, Tả Phán Tình không hôn mê quá lâu. Khi đưa cô tới đây, cô đã hôn mê rồi, nên lúc giải phẫu không gây tê cho cô.

Cơ thể đau nhức khiến cô hết sức cau mày. Chậm rãi mở to mắt, nhìn lên trần nhà màu trắng, trong chốc lát cô không rõ mình đang ở đâu.

Nhớ tới cơn đau bụng gay gắt.

Em bé?

Bình Luận (0)
Comment