Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 263

Edit: Vương Thu Phi

Beta: Phong Vũ

“Sao vậy được?” Cố Học Văn kinh ngạc nhìn cô, ý tưởng này là từ đâu tới: “Em đâu có xấu xí, không chỉ có không xấu mà còn rất đẹp nữa.”

“Đúng không?” Tả Phán Tình tới gần anh một chút, cánh tay nhỏ nhắn không khách khí chọc vào ngực anh: “Vậy gần đây sao anh không chịu tắm cùng em? Anh trước kia không phải thích nhất chuyện này sao? Ghét em đúng không? Hay là chán rồi?”

“Nói cái gì vậy?” Cố Học Văn bị cô làm cho tức chết: “Anh là hạng người như vậy sao?”

“Khó nói.” Tả Phán Tình biết là không đúng, nhưng vẫn cố ý muốn chọc giận anh: “Đàn ông các anh đều chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, anh nói em đối với anh không có sức hấp dẫn, chẳng lẽ không phải bởi vì anh ghét em, chán em sao?”

“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn tức chết đi được, cũng không quan tâm, nắm bả vai cô đem cô ôm vào lòng, tuyệt đối không khách khí cắn nuốt đôi môi đỏ mọng của cô.

Môi mỏng chiếm đoạt, bá đạo hôn. Đem hết kinh ngạc, hoài nghi của cô nuốt vào trong bụng.

Cô gái nhỏ chết tiệt, vậy mà lại nghĩ anh ghét bỏ cô? Đúng là trừng phạt chưa đủ mà.

Trong đầu nghĩ như vậy, nụ hôn cũng càng sâu, bàn tay to bắt đầu không an phận thăm dò xuống dưới, cởi bỏ thắt lưng của cô, xoa nhẹ cái mông vểnh lên, hơi dùng sức một cái, áp sát thân thể của mình.

Phía trên vẫn hôn, hôn càng thêm sâu. Thâm nhập, cắn mút, nuốt lấy cái miệng nhỏ của cô, nhấm nháp hương vị ngọt ngào.

“Ưm.” Tả Phán Tình bị dọa tới, chẳng qua chỉ là một nụ hôn mà cô lại rõ ràng cảm nhận được, anh bị kích động.

Vật cứng rắn vừa mới nhô lên kia để vào nơi nào đó của cô. Mặt cô lập tức đỏ ửng. Hô hấp bắt đầu càng thêm khó khăn. Cảm nhận được tay của Cố Học Văn ôm sát cô không tha. Vẫn hôn cô đến gần như không thở nổi mới buông ra.

Hai chân như nhũn ra, cơ thể không có sức lực. Nếu không phải có anh ôm, Tả Phán Tình tin cô có thể sẽ ngã ngồi trên mặt đất mất.

“Cố, Cố Học Văn.” Trời ạ, mới một nụ hôn thôi, mà cô, cô thật sự có cảm giác xấu hổ muốn chết.

“Bây giờ đã hiểu anh có nhiều khát vọng với em rồi chứ?” Cố Học Văn gắng sức điều chỉnh hơi thở của mình, cả nhịp tim đang đập nhanh: “Em vậy mà lại nói anh ghét em, thật là đáng đánh đòn.”

“Em không phải ——” ngay lập tức thuận miệng nói. Tả Phán Tình nhả cái lưỡi đinh hương, có chút chua chát.

“Em không phải mới vừa sẩy thai sao?” Cố Học Văn tức giận trừng mắt nhìn cô một cái: “Bác sĩ nói em ít nhất phải nghỉ ngơi một tháng. Có biết anh mỗi ngày nhẫn nhịn rất vất vả không? Còn dám đi vào giúp em tắm rửa? Em là muốn cho anh dục hỏa đốt chết người sao?”

“. . . . . .” 冏. Thật là 冏. Tả Phán Tình nói không ra lời, nhanh chóng đẩy anh ra, đứng thẳng người, lui ra phía sau từng bước một: “Khụ. Em. Em đi tắm.”

“Đi nhanh đi.” Chết tiệt, mới một nụ hôn vậy mà khiến anh không khống chế được mình. Định lực của anh từ khi nào thì kém như vậy?

Ngoài cái cô Tả Phán Tình kia ra, anh thật đúng là không nghĩ ra được lý do nào khác.

Áp chế cơn dục hỏa trong người, anh xoay người đi vào thư phòng, mở hộp thư điện tử nhanh chóng thăm dò một ít tư liệu.

Nhìn thấy số liệu hiện ra trên màn hình, vẻ mặt anh có nét ngưng trọng. Sự việc bắt đầu phức tạp lên. Hành động hôm nay của Hiên Viên Diêu đã để lộ ra một chút vấn đề.

Đối với nhân tài được chọn lựa từ trong quân đội ra, anh đều có thể tin tưởng được. Nhất là đội ngũ bộ đội đặc chủng.

Cho nên, trong quân đội sẽ không thể có người của Hiên Viên Diêu. Như vậy, chỉ có thể là người của Hiên Viên Diêu xâm nhập máy tính của quân đội——

Thân thể Cố Học Văn cố định trên ghế, anh lôi di động ra, ấn nhẹ trên màn hình hai cái.

“Alo, là tôi. Giúp tôi điều tra một chuyện. Tôi đã gửi tư liệu tới hòm thư của cậu, cậu xem một chút.”

“Được. Ừ, tôi chờ tin tức của cậu.”

Cúp điện thoại, vẻ mặt vẫn có chút ngưng trọng.

Trở lại phòng, Tả Phán Tình đã ngủ, anh tiến phòng tắm tắm rửa, khi đi ra nhìn thấy vẻ mặt khi ngủ của cô, trên mặt chứa vài phần dịu dàng.

Cuộc sống hạnh phúc của anh cùng Tả Phán Tình vừa mới bắt đầu, anh sẽ không cho bất kỳ kẻ nào phá hoại hạnh phúc của mình và cô.

Nằm xuống bên người cô, vừa mới muốn ngủ, cô lại chủ động tiến sát vào lòng anh, có chút ngoài ý muốn cúi đầu, liền đối diện với ánh mắt của cô.

“Tại sao còn chưa ngủ?”

“Ngủ không được.” Có lẽ là do ban ngày ngủ nhiều, có lẽ là vừa mới tới một nơi có hoàn cảnh lạ lẫm đối với cô, tóm lại, trong đầu như có trăm ngàn vạn con ngựa chạy qua. Không nói rõ là do hưng phấn hoặc là cái khác.

“Làm sao vậy?” Cố Học Văn hết sức quan tâm nhìn sắc mặt cô: “Có phải lại khó chịu hay không?”

“Cũng không phải.” Tả Phán Tình lắc đầu, người đầu tiên hiện lên trong đầu là vẻ mặt của Cố Thiên Sở trong bữa cơm tối hôm nay: “Vừa rồi ông nội gọi anh tới thư phòng có chuyện gì? Sao ông lại tức giận như vậy?”

Có thể làm Cố Thiên Sở tức giận đến nỗi ném vỡ chén bát thì cơn tức này cũng không phải lớn bình thường.

“Không có gì.” Cố Học Văn lắc đầu, đối diện với ánh mắt trong suốt của Tả Phán Tình, đột nhiên vừa cười vừa nói: “Em nói có việc thì xem như có việc đi.”

“Việc gì?” Tả Phán Tình có chút khẩn trương nhìn anh: “Trong nhà làm sao hả?”

“Không phải.” Cố Học Văn không có ý định giấu diếm Tả Phán Tình, Hiên Viên Diêu dùng thủ đoạn ngáng chân mình như vậy, khó bảo đảm hắn không dùng biện pháp lôi kéo Tả Phán Tình.

Anh phải phòng bị ngộ nhỡ.

Đem sự việc khiến Cố Thiên Sở tức giận nói một lượt, vẻ mặt Cố Học Văn hết sức bình tĩnh: “Sự việc chính là như vậy. Ông nội cũng giống như em đều tin ảnh chụp này. Sau đó tức giận. Tức giận đến muốn dùng roi đánh anh.”

“A?” Sắc mặt Tả Phán Tình lúc anh nói chuyện này đã thay đổi vài lần, nghe đến đó, mặt lập tức lạnh xuống.

“Hiên Viên Diêu này sao lại vô sỉ như vậy chứ?” Cô rất tức giận, cái tên Hiên Viên Diêu kia, cứ tự xưng là ‘devil’ thật đúng không sai, anh ta chính là một ác ma, một ma vương không hơn không kém.

May mà Cố gia đình ở trong quân khu còn có chút tình cảm và thể diện. Ngộ nhỡ không có, cứ đem ảnh chụp của Cố Học Văn truyền bá như vậy, chỉ sợ kiếp sống quân nhân của Cố Học Văn sẽ kết thúc trước thời hạn mất.

“Thật quá đáng.” Tả Phán Tình tức giận không nhẹ, nếu không phải vì hiện tại mình muốn trở về Bắc Đô, cô còn xúc động muốn xông đến giáo huấn anh ta một chút.

“Em rất tức giận sao?” Cố Học Văn có chút bất ngờ: “Vì sao?”

“Em đương nhiên rất tức giận.” Tả Phán Tình tức giận bất mãn nhìn anh: “Anh cũng không ngẫm lại xem, anh ta làm như vậy quả thực chính là hại anh. Rất đê tiện, hạ lưu vô sỉ.”

Cô vì anh mà tức giận? Cố Học Văn bất ngờ, có chút vui vẻ, nắm tay cô lên đặt ở bên môi mình hôn một cái: “Đừng tức giận, anh hiện tại không sao, ông nội tin anh. Cho nên. Tạm thời anh vẫn an toàn.”

“Cái gì a.” Tả Phán Tình dùng sức đấm anh một cái: “Đâu thể nói như vậy. Hiên Viên Diêu như vậy thực quá đáng. Em thật muốn đập dẹp hắn một lần.”

“Việc này không cần.” Cố Học Văn bắt lấy tay cô: “Em không phải đối thủ của anh ta, nếu em muốn giáo huấn anh ta, còn không bằng anh đi đánh anh ta một trận.”

“Được.” Tả Phán Tình gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu: “Không được, không cho anh đi. Nếu anh đi, lúc trở về cái tên vô sỉ hạ lưu kia lại chụp cái ảnh gì đó đến để uy hiếp anh, anh lại có lý mà không nói được.”

Cố Học Văn bởi vì lời cô nói mà khẽ cười ra tiếng, dùng sức ôm sát Tả Phán Tình, hôn thật mạnh trên mặt cô một cái: “Em yên tâm. Anh sẽ không ngu ngốc như vậy. Lần sau anh sẽ chú ý, sẽ không để anh ta nắm được nhược điểm nữa.”

“Vâng.” Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra, đáy lòng đối với hành vi hết sức vô liêm sỉ của Hiên Viên Diêu, dùng thủ đoạn như vậy, thật không phải chuyện đàn ông nên làm.

“Đừng suy nghĩ nữa, việc này giao cho anh là được rồi, em nghỉ ngơi đi.”

“Vậy anh lần sau phải cẩn thận, khi gặp anh ta phải cách xa một chút.” Tả Phán Tình vẫn có chút lo lắng, dù sao tên Hiên Viên Diêu kia cũng làm cho người ta cảm giác rất vô thường.

“Chắc sẽ không có cơ hội gặp được anh ta.” Trừ khi Hiên Viên Diêu cố ý tìm tới cửa: “Ngày kia anh sẽ trở về bộ đội. Làm sao có thể gặp anh ta được?”

“Đúng ha.” Tả Phán Tình yên tâm, đem khuôn mặt nhỏ nhắn ở trước ngực anh cọ cọ, ngáp một cái: “Không tồi, lần này anh biết nghe lời em nói. Lần sau tiếp tục.”

“Vâng thưa cô Cố.”

Khóe môi Cố Học Văn giơ lên, nhìn cô nhắm mắt lại.

“Dạ. Anh Cố. Chúc ngủ ngon.” Vừa rồi cảm thấy không ngủ được, bây giờ tựa vào ngực anh, dường như có chút buồn ngủ. Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, cô nhắm mắt lại rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.

Trịnh Thất Muội mở cửa ra, không hề bất ngờ nhìn thấy ngoài cửa có hai vị thần giữ cửa canh giữ ở đó, buồn bực đóng cửa lại, quay trở lại phòng. Đi đến cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, trong hoa viên, mấy tên đàn ông tới tới lui lui tự do phóng khoáng.

Luôn luôn có người đem ánh mắt hướng tới bên này theo dõi cô. Tâm tình lại một trận bực mình.

“A ——” khẽ gọi một tiếng, cô tin mình sẽ điên mất. Đây là muốn làm cái gì? Giam giữ cô vài ngày, cô không ra ngoài được, không có điện thoại, không có máy tính, không có tiểu blog, cũng không có cách nào liên hệ với ba mẹ và Tả Phán Tình.

“A ——” lại là một tiếng thét chói tai, cô thật sự là buồn bực không thoải mái được. Cái tên đàn ông biến thái kia rốt cuộc định giam giữ cô bao lâu?

Không biết, thật sự không biết, mỗi lần cô vừa hỏi cái tên biến thái kia bao lâu mới chịu thả mình, anh ta cũng chỉ biết đè cô xuống không ngừng OOXX. Cô vừa nghĩ cách chạy trốn, anh ta lại đè cô xuống XXOO.

Cái tên đàn ông kia còn nói cái gì mà muốn kết hôn với cô, giam giữ cô, rõ ràng là muốn biến cô thành kĩ nữ mà còn là loại kỹ nữ không cần tiền.

“Bực quá bực quá bực quá đi ——” xé rách khăn trải giường, cô xem nó như thịt của Thang Á Nam, kỳ thật cô hận không thể uống máu anh ta, ăn thịt anh ta.

“Phi phi phi.” Cô suy nghĩ cái gì vậy? Ai muốn uống máu anh ta chứ? Một người quái dị như vậy, nói không chừng máu của anh ta cũng rất thối.

Ngay tại thời điểm cô không ngừng xé rách khăn trải giường, cửa bị người ta mở ra, Thang Á Nam bưng cái khay tiến vào, bên trên bày toàn đồ ăn. Đem đồ ăn tới một bàn trà trong phòng đặt xuống, nhìn thấy động tác trên tay cô, hơi hơi nhíu mi: “Ăn cơm.”

“Không ăn.” Bực bội no rồi. Trịnh Thất Muội lúc này chỉ hận trên tay không có một con dao, như vậy cô nhất định không chút khách khí chém tên khốn kiếp này hai phát.

“Em xác định không ăn?” Thang Á Nam hơi nhíu mày, gương mặt cương nghị, hơn nữa vết sẹo kia, làm động tác như vậy thoạt nhìn uy hiếp mười phần. Trịnh Thất Muội rụt cổ lại, tay chợt hạ xuống.

“Tôi không đói bụng, không được sao?”

Câu nói kia là sao? Không ăn của bố thí. Trịnh Thất Muội cô cái khác không có nhưng cốt khí vẫn phải có.

“A?” Thang Á Nam thản nhiên lên tiếng, đột nhiên đứng lên, đi về phía Trịnh Thất Muội đang đứng. Cô bị dọa, thân thể theo bản năng chay nhanh tới cửa.

Chỉ là động tác của cô làm sao nhanh hơn Thang Á Nam?

Cánh tay dài duỗi ra, đem cô vây chặt chẽ ở trong ngực mình, nhìn áo ngủ màu đen bằng tơ tằm trên người cô. Rõ ràng không có lộ ra một chút da thịt nào ở bên ngoài, nhưng lại làm cho người ta cảm giác hết sức mị hoặc, gợi cảm.

Cúi đầu, hơi thô lỗ ở trên mặt của cô cắn một cái, nhìn thấy cô bởi vì đau mà khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận trừng anh ta, tâm tình không hiểu sao liền tốt lên.

“Nếu không đói bụng, vậy chúng ta vận động một chút đi.”

Vận động? Vận con mịa anh ấy. Tôi giết. Trong lòng Trịnh Thất Muội có trăm vạn câu chửi đang rít gào.

Ai muốn cùng anh ta vận động? Vẫn là cái loại vận động này? Anh ta thể lực tốt tinh lực mạnh là chuyện của anh ta, cô không có loại ham muốn này.

Dùng hết sức đẩy anh ta ra, đẩy không ra thì đột nhiên nâng tay đánh vào cằm anh ta. Thang Á Nam tránh một cái. Lực đạo trên tay nới lỏng hai phần.

Trịnh Thất Muội thừa dịp này vọt đến bên kia. Đi tới bàn trà trước mặt ngồi xuống.

“Tôi đột nhiên cảm thấy đói bụng. Tôi ăn cơm.” Cô thà ăn cơm, cũng không muốn vận động.

Đêm qua bị anh ta giày vò xong, đến giờ cô vẫn còn rất mệt mỏi.

Cô bắt đầu ăn cơm, cảm giác Thang Á Nam tới gần, thân thể không dấu vết ngồi nhích sang bên cạnh một chút.

Thang Á Nam nhìn thấy hành động của cô. Ban đầu khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó trong mắt liền hiện lên một tia tối tăm, mạnh mẽ đến ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay to giữ lấy thắt lưng cô.

Trịnh Thất Muội bị dọa sợ, cơm trên tay thiếu chút nữa bị ném ra ngoài, đem cơm trong miệng nuốt vào, tức giận trừng mắt nhìn Thang Á Nam một cái: “Anh làm gì? Giam giữ tôi không cho tôi đi ra ngoài, cơm cũng không cho tôi ăn. Anh rõ ràng là muốn giết tôi.”

Thang Á Nam không nói lời nào, chỉ nhìn cô một cái, ánh mắt kia làm cho Trịnh Thất Muội rất không có dũng khí, rụt cổ lại, xoay người tiếp tục ăn cơm. Nội tâm lần thứ hai lệ rơi đầy mặt.

Còn có người so với cô càng đáng thương hơn sao? Trong tiểu thuyết có người bị bắt cóc thì người đàn ông kia không phải tổng tài cũng là lão đại. Còn cô hết lần này đến lần khác ở dưới tay một tên yêu nghiệt khốn kiếp, lại còn là một người quái dị nữa. Bảo sao không buồn bực, không phiền não?

Oán giận xen lẫn, gắp miếng thịt lên bỏ vào trong miệng, tưởng tượng đây là thịt Thang Á Nam, tôi nhai, tôi nhai, tôi dùng sức nhai ——

“Cốc cốc.” Cửa bị người ta gõ hai cái, một người bưng cái hộp to đi vào, nhìn thấy Thang Á Nam thì cúi đầu: “Thang thiếu gia, đây là thứ anh cần.”

“Đặt ở đây đi.” Thang Á Nam lạnh lùng nói: “Các cậu đi xuống đi.”

“Vâng.” Người nọ rời đi, Trịnh Thất Muội ăn cơm cũng không được bao nhiêu, nhìn cái hộp to kia. Không biết Thang Á Nam lại muốn giở trò gì.

Lúc này anh ta buông ra cô, đứng dậy đi lấy cái hộp to kia, xoay người đi tới trước mặt Trịnh Thất Muội.

“Thay đồ.”

“A?” Cái gì vậy? Trịnh Thất Muội mở hộp ra, bên trong toàn là quần áo, từ nội y đến áo khoác. Mọi thứ đều đầy đủ.

Có chút hoài nghi nhìn Thang Á Nam, anh ta lại muốn làm gì? Mình ở đây mấy ngày, ngoại trừ mặc áo ngủ vẫn là áo ngủ. Hơn nữa áo ngủ còn thường xuyên bị anh ta xé rách, bây giờ anh ta lại muốn mình thay quần áo, có ý đồ gì đây?

“Em không phải muốn gặp Tả Phán Tình sao?”

“A?” Trịnh Thất Muội lại sửng sốt một chút: “Anh, anh chịu thả tôi đi?”

Bình Luận (0)
Comment