Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 280

Edit: Phương Tuyền

Edit: Phong Vũ

Kiều Tâm Uyển nhắm mắt lại, nhìn không ra tâm trạng cô lúc này.

Giọng của cô thật ra khá trong trẻo. Hát một bài như vậy thì nghe có chút quái dị. Lại bởi vì cô quá nhập tâm, làm cho người ta không cảm thấy khó nghe.

Tả Phán Tình quậy phá ồn ào, gõ gõ theo nhịp. Vẻ mặt tán dương nhìn Kiều Tâm Uyển. Cùng cô nổi loạn, tất nhiên còn có Kiều Kiệt, sau khi hết kinh ngạc, vẻ mặt tán thưởng nhìn chị gái mình. Tốt thôi, phụ nữ chính là phải như thế này.

Cố Học Võ kia nhân phẩm có vấn đề suốt ngày chỉ biết khi dễ chị ấy. Hát bài Em rất độc này là đã rất nhẹ tay với anh ta rồi. Đúng ra phải hát bài Hận anh hận đến muốn giết chết anh kìa.

Đối với trò đùa giỡn như vậy, Cố Học Võ không có hưng thú tham gia. Buông ly rượu trên tay, anh vờ như không thấy, đứng lên đi ra ngoài.

Tả Phán Tình nhìn theo anh làm mặt quỷ, nhìn Kiều Tâm Uyển vẫn đang hát. Trong lòng thật sự bất bình thay cô, Cố Học Võ có gì giỏi giang chứ. Có một người phụ nữ một lòng yêu anh ta như vậy, còn ghét bỏ cái gì chứ?

Nghĩ đến anh vừa rồi hát bài “Bị ma quỷ ám ảnh”, ánh mắt cô chợt lóe sáng, cái tên kia ở ngoài có tiểu tam? Bị tiểu tam mê hoặc, thảo nào không cần Kiều Tâm Uyển, không biết người phụ nữ kia như thế nào nhỉ.

Có xinh đẹp hơn Kiều Tâm Uyển không? Chắc không phải.

Lúc này Kiều Tâm Uyển đã hát xong, buông microphone, tất cả mọi người đều vỗ tay, mặt cô đỏ lên, có chút xấu hổ. Theo thói quen đưa mắt nhìn về hướng Cố Học Võ vừa ngồi, đột nhiên phát hiện anh đã rời khỏi.

Tâm trạng lập tức rơi xuống đáy cốc, nhắm mắt lại, thở dài, đứng lên rời đi. Tả Phán Tình chạy nhanh giữ tay cô lại.

“Chị đi đâu vậy?”

“Đi toilet.” Dường như biết Tả Phán Tình nghĩ gì, cô lắc lắc đầu: “Tôi không sao, trang điểm xong sẽ trở lại.”

Tả Phán Tình gật đầu: “Được. Chị còn chưa nghe em hát mà, không được chạy.”

Cái kiểu trẻ con trong lời nói không chỉ làm cho Kiều Tâm Uyển muốn cười mà Kiều Kiệt cũng lên tiếng: “Tôi muốn nghe. Tôi muốn nghe xem giọng hát của Tả đại tiểu thư thế nào.”

“Xí. Tôi đâu có hát cho anh nghe.” Tả Phán Tình không khách khí trừng mắt, lấy hai cái microphone đưa cho Cố Học Văn một người một cái, xí anh ta một cái thất tình cái gì đi chết đi. Trở lại ngồi bên cạnh Cố Học Văn.

“Giữ thể diện cho em chút đi.”

“Anh không hát.” Cố Học Văn lắc đầu, nhìn thấy nét mặt chờ mong của cô, ánh mắt lướt qua màn hình. Pháo hoa? Anh có nghe qua, nhưng không nhớ rõ.

“Anh đúng là đáng ghét.” Tả Phán Tình xem thường anh, đứng lên đổi một bài khác.

“Bài này được không? Bài hát này lâu rồi mà.”

“Em quý giá nhất?” Kiều Kiệt tấm tắc hai tiếng: “Đừng có buồn nôn như vậy chứ? Sợ người khác không biết hai người ân ái thế nào sao. Đến mức này à?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tả Phán Tình ôm lấy cánh tay Cố Học Văn, vẻ mặt khiêu khích nhìn Kiều Kiệt: “Chúng ta chính là thích thể hiện ân ái đấy, anh có ý kiến à?”

“Không dám.” Tả Phán Tình thật sự là con cọp cái. Nhưng điệu bộ hờn dỗi tức giận của của cô thật sự rất dễ thương. Kiều Kiệt phát hiện tim mình lại loạn nhịp. Trong lòng vẫn có chút mất mát.

Xì, thật là không có tiền đồ.

Cảm nhận được ánh mắt của Kiều Kiệt, Cố Học Văn kéo tay Tả Phán Tình, mắt nhìn màn hình, đột nhiên cất tiếng.

“Giờ này sang năm, hẹn nhau tại nơi này.”

“Hay hay hay.” Anh vừa hát, Tống Thần Vân liền vỗ tay mấy cái.

Tả Phán Tình cười cười, khiêu khích trừng mắt nhìn Kiều Kiệt, hát tiếp: “Nhớ mang theo hoa hồng, thắt cravat lên tưởng niệm.”

“Thời khắc yêu thương đẹp nhất, thật lòng cho không mệt mỏi.” Cố Học Văn tìm được cảm hứng, đối mặt với Tả Phán Tình, hát vô cùng nhập tâm.

“Sợ lắm men tình say đắm, không có người yêu người xinh đẹp mấy cũng sẽ tiều tụy. . . . . .”

Giọng Tả Phán Tình không phải là giọng nữ cao, thật thanh thúy, ít uyển uyển, có chút không dịu dàng, nhưng có chút khác lạ, khiến người khác thấy hứng thú.

Ánh mắt đối diện với Cố Học Văn, người một câu ta một câu hát rất vui vẻ.

Giọng hát Cố Học Văn tuy rằng không từ tính bằng ca thần, nhưng dễ nghe, giọng nam trung hát thật êm tai. Cùng Tả Phán Tình thanh thúy một đáp một xướng, kẻ xướng người họa. Phối hợp ăn ý, hoàn toàn không có cảm giác là lần đầu tiên song ca.

Kiều Kiệt vừa rồi là kinh ngạc, lúc này lại thấy ganh tỵ. Nếu Cố Học Văn và Tả Phán Tình nhìn không xứng đôi thì cũng không có gì để nói, nhưng hai người lúc này nhìn lại rất xứng đôi.

Làm cho anh ta vốn cảm thấy suy nghĩ Cố Học Văn và Tả Phán Tình không xứng đôi lúc đầu đều là sai. Tâm trạng buồn bực, xoay người sang chỗ khác uống rượu.

Cố Học Võ ra khỏi phòng, nhìn xung quanh, định đi tới phía bên kia hành lang hút thuốc, thì thấy Trầm Thành bưng khay đi tới, ở trên có mấy loại đồ uống.

Có nước trái cây, có sữa, có trà sữa, nhưng không có rượu.

Hơi nhíu mày, anh thản nhiên nói: “Cậu qua lại với cô ta sao?”

“Lão đại?” Trầm Thành sửng sờ một chút, gật gật đầu: “Em đã cầu hôn cô ấy.”

“Cô ta đồng ý?” Cố Học Võ giọng nói như là nói chuyện thời tiết.

“Không.” Trầm Thành lắc đầu: “Cô ấy vẫn đang suy nghĩ.”

“Anh thấy người nên cân nhắc là cậu mới phải.” Cố Học Võ nói thẳng: “Trầm Thành, cô ta không thích hợp với cậu.”

“Em không thấy vậy.” Trầm Thành lắc đầu, đối diện với đôi con ngươi bình lặng không gợn sóng của Cố Học Võ: “Lão đại, em biết em đang làm cái gì.”

“Cậu không cần thấy cô ta đáng thương.” Cố Học Võ biết rất rõ, trong mấy cậu em này, Trầm Thành là người lòng dạ mềm yếu nhất: “Loại đàn bà lòng dạ độc ác kia căn bản không đáng xót thương.”

“Lão đại.” Khuôn mặt trẻ trung của Trầm Thành hiện lên vài phần bất mãn, tay bưng khay run lên: “Hai người đã ly hôn, anh nên giữ chút khẩu đức.”

Mặc kệ Kiều Tâm Uyển trước kia đã làm gì. Bây giờ anh đã ly hôn với Kiều Tâm Uyển, anh nói Kiều Tâm Uyển như vậy có vẻ không thích hợp.

“Khẩu đức là cho người có đức hạnh.” Cố Học Võ không rõ Trầm Thành vì sao lại cố chấp như vậy: “Trầm Thành, cậu còn trẻ, cậu có thể tìm được cô gái tốt hơn, cô ta không thích hợp với cậu, cũng không xứng với cậu.”

“Lão đại.” Thẩm Thành thở sâu, cố gắng bình tĩnh: “Em gọi anh một tiếng lão đại, là do tình cảm anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em không còn nhỏ, em biết em đang làm cái gì.”

“Cậu biết sao? Anh chỉ sợ cậu không biết.” Cố Học Võ đối với gia cảnh của mấy cậu em này đều hiểu rất rõ ràng, kỳ vọng của ba mẹ Thẩm gia là cái gì, anh ta còn rõ hơn Thẩm Thành: “Mẹ cậu sẽ không muốn cậu qua lại với cô ta đâu.”

“Cuộc sống là của em, không phải của ba mẹ em.” Trầm Thành đến chủ kiến cũng không có, thì thật uổng phí danh xưng Trầm thiếu gia chốn kinh thành: “Lão đại, chuyện này anh đừng xen vào. Anh còn như vậy, em sẽ nghĩ anh còn để ý Tâm Uyển, ghen nên mới nói như vậy.”

“Ghen?” Cố Học Võ cảm thấy rất buồn cười: “Trầm Thành, cậu không phải là say rồi chứ? Loại phụ nữ như vậy, anh có thể ghen với cô ta sao? Anh là quan tâm cậu, không muốn cậu mắc mưu cô ta.”

“Vậy thật là cám ơn anh.” Trước khi Trầm Thành lên tiếng, một giọng nói đã vang lên trước anh, Kiều Tâm Uyển đúng lúc đi ra, đứng trước mặt Trầm Thành, hai tròng mắt tức giận trừng Cố Học Võ.

“Cố Học Võ. Anh là gì của Trầm Thành? Anh là ai ở Trầm gia? Anh có tư cách gì mà đứng đây nói như vậy?”

Vừa thấy Kiều Tâm Uyển, trong mắt Cố Học Võ hiện lên một vẻ chán ghét, nhưng nhanh chóng biến mất, vẻ mặt bình tĩnh nói.

“Trầm Thành ở trong lòng tôi, cũng giống như Học Văn, là anh em của tôi. Tôi không muốn anh em nhảy vào nước sôi lửa bỏng, không muốn anh em gặp bất hạnh, thậm chí đau khổ cả đời.”

“Đau khổ cả đời?” Kiều Tâm Uyển thật sự muốn hét lên, nhưng cuối cùng lại bật cười, vẻ mặt lạnh lùng.

“Cố Học Võ, tôi thật không biết tôi có khả năng lớn như vậy, có thể làm cho anh đau khổ cả đời?”

Nét mặt Cố Học Võ không tỏ ra chút hờn giận, không đợi anh mở miệng, Kiều Tâm Uyển bước tới, oán hận trừng mắt nhìn anh: “Cố Học Võ, tôi nhắc nhở anh, chúng ta đã ly hôn rồi. Tôi làm cái gì, đi với ai, không cần anh nhúng tay vào.”

Không quan tâm phản ứng của Cố Học Võ, cô kéo Trầm Thành rời đi. Trầm Thành trên tay còn bưng khay, bị cô kéo đi, đồ uống trên khay liền văng ra ngoài một ít.

“Tâm Uyển.” Trầm Thành nhẹ nhàng gọi cô, ánh mắt nhìn phía sau dãy ghế: “Chúng ta tiếp tục hát đi. Anh mang cho em nước trái cây nóng này.”

“Trầm Thành.” Cô thật sự chịu không nổi nữa rồi, một phút cũng không chịu nổi nữa. Cô muốn rời khỏi nơi này. Đến một nơi nào đó không nhìn thấy Cố Học Võ, chỗ nào cũng được.

“Đừng vì người không liên quan mà tức giận.” Trầm Thành cất giọng thản nhiên, nhưng lại nói đúng trọng tâm: “Đừng lấy sai lầm của người khác ra trừng phạt bản thân. Đạo lý này, anh nghĩ em cũng biết.”

Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, nhớ lại mấy hôm trước Trầm Thành nói với cô, Cố Học Võ ly hôn với cô, là Cố Học Võ không biết điểm tốt của cô, người sai là Cố Học Võ, không phải cô.

Nếu cô vẫn đau khổ, rối rắm, còn Cố Học Võ căn bản không có cảm giác, thì cô có đau khổ, cũng vô ích.

Cố Học Võ sửng sốt một chút, rõ ràng là không ngờ Trầm Thành lại nói như vậy, nhất thời tức giận, sắc mặt rất khó coi.

Kiều Tâm Uyển lúc này đã tỉnh táo lại. Rời xa nhiều ngày bỗng nhiên nhìn thấy Cố Học Võ, cô thừa nhận vừa rồi cô không giữ được bình tĩnh.

Cô cứ nghĩ Cố Học Võ ít nhiều cũng sẽ có chút không quen, có chút mất mát, có chút hối tiếc sau khi ly hôn.

Nhưng lại không có, một chút cũng không có. Anh quả thực rất khá, sống rất thoải mái. Có cô hay không với anh mà nói đều như nhau.

Không không, còn hơn cả tốt. Bởi vì không có cô, anh lại độc thân. Cuộc sống không tốt mới lạ.

Ngực lại nhói đau, cô thậm chí muốn lay Cố Học Võ, có phải với anh mà nói cuộc hôn nhân kia một chút ý nghĩa cũng không có?

Trầm Thành dường như sợ cô lại nhớ nên cất bước tiến đến sau lưng cô, Kiều Tâm Uyển thở sâu, đúng rồi, đừng lấy sai lầm của người khác để trừng phạt bản thân.

Bọn họ đã ly hôn, một chút quan hệ cũng không có. Tùy anh ta muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ. Xoay người đi toilet, cô đến đây chơi, không nên vì một người không đáng mà phá hủy tâm trạng của mình.

Chính là như vậy.

Trầm Thành đến trước phòng, cố ý liếc nhìn Kiều Tâm Uyển, thấy cô xoay người rời đi, cho rằng cô vẫn không buông tay được nên muốn đi, lúc thấy cô đi vào toilet thì khóe môi cong lên. Bưng khay vào phòng.

Bình Luận (0)
Comment