Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 290

Edit: Phương Tuyền

Beta: Phong Vũ

Tả Phán Tình cứng người lại, trong đầu hiện lên tiếng kêu cứu yếu ớt của Trịnh Thất Muội.

Cô ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt tràn đầy rối rắm: “Học Văn. Thất Thất đã xảy ra chuyện.”

“Cái gì?”

Vẻ mặt Cố Học Văn nghi hoặc mang theo một tia khó hiểu, Tả Phán Tình gật đầu thật mạnh một cái, đèn đường lờ mờ chiếu vào mặt của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không còn vui vẻ như vừa rồi nữa, có chút tái nhợt.

Nắm tay Cố Học Văn, cô không thể che giấu tâm trạng áy náy: “Thất Thất bị Hiên Viên Diêu đưa đi Mĩ. Cậu ấy căn bản không quay về thành phố C. Cậu ấy gạt em. Cậu ấy ——”

Câu nói kế tiếp không cần nói, Cố Học Văn đã hiểu được ý của cô.

Hiên Viên Diêu mang Trịnh Thất Muội đi, muốn dùng Trịnh Thất Muội để uy hiếp Tả Phán Tình.

“Điều kiện của Hiên Viên Diêu?”

“Không có.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Em không tìm được Hiên Viên Diêu. Thất Thất hôm nay gọi điện thoại cầu cứu em. Em chưa từng nghe cậu ấy nói yếu ớt, bất lực như vậy. Học Văn, cậu ấy nhất định đã xảy ra chuyện. Bằng không cậu ấy sẽ không như vậy.”

Trịnh Thất Muội là ai? Cho dù bị đàn ông bỏ mặc, cho dù bạn trai chia tay cũng đều có thể tự làm cho bản thân vui vẻ khoái hoạt. Hiện tại lại ——

“Em bình tĩnh một chút.” Cố Học Văn nắm cánh tay cô: “Trịnh Thất Muội nói với em cô ấy ở trong tay Hiên Viên Diêu sao?”

Đây mới là trọng điểm.

“Không phải. Cậu ấy chỉ nói với em là cậu ấy ở Mĩ, cũng không nói là cậu ấy ở trong tay Hiên Viên Diêu.”

Cố Học Văn trầm mặc, ở Mĩ không có nghĩa là ở trong tay Hiên Viên Diêu, đây là hai việc khác nhau. Ngày đó chuyện thế nào anh nhớ rất rõ, Trịnh Thất Muội là tự nguyện ở lại.

Anh muốn đưa cô đi cô không chịu. Cũng không nói lý do không thể không ở lại.

Ba mẹ Trịnh Thất Muội ở thành phố C an toàn không lo lắng, vậy thì vì lý do gì?

“Học Văn. Em lo cho cậu ấy quá.” Anh không nói lời nào, Tả Phán Tình nghĩ là anh thấy khó xử: “Anh nói, em đi Mĩ có được không? Em muốn đi cứu Thất Thất. Em sợ cậu ấy ——”

Câu nói kế tiếp không nói nên lời, ánh mắt Cố Học Văn trừng lên nhìn cô thật “hung ác”.

“Em đi Mĩ? Đi làm gì? Đến làm vợ Hiên Viên Diêu sao?”

“Em. . . . . .” Câu nói kế tiếp không nói nên lời, cô chỉ là thuận miệng nói thôi.

“Em đừng lo quá.” Mắt Cố Học Văn nhìn lên lầu, Ôn Tuyết Phượng còn đang chờ bọn họ về: “Phán Tình, em bình tĩnh một chút. Bây giờ chúng ta về đặt vé máy bay. Có chuyện gì chờ quay về Bắc Đô tính sau.”

“Nhưng mà. . . . . .” Cô thật sự lo lắng cho Trịnh Thất Muội.

“Không có nhưng nhị gì cả.” Cố Học Văn lắc đầu, hơn bất cứ lúc nào, lúc này phải bình tĩnh: “Em tin anh, Trịnh Thất Muội tạm thời không có việc gì đâu, nếu cô ấy thật sự ở trong tay Hiên Viên Diêu như em nói.”

“Nhưng giọng cậu ấy thật sự không ổn. Em lo cho cậu ấy quá. Em ——”

“Anh hỏi em, em có gọi điện thoại lại cho Trịnh Thất Muội xác nhận chưa?”

“Hả?” Tả Phán Tình sửng sốt, cô vừa rồi quá sốt ruột, ngắt điện thoại của Trịnh Thất Muội liền luống cuống, thực sự không gọi lại cho Trịnh Thất Muội.

“Bây giờ, em gọi lại đi.” Cố Học Văn nhìn cô: “Tay cô ấy vẫn hoạt động được, có thể cầu cứu em, chẳng lẽ em không nghĩ tới, thời gian này cô ấy còn có thể liên lạc với em vậy nói lên điều gì không?”

Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, đúng vậy. Hiện tại nếu không có khai thông tuyến điện thoại đường dài quốc tế, di động căn bản là không thể dùng, Trịnh Thất Muội trong khoảng thời gian này vẫn có thể liên lạc với cô không phải nói là cô ấy trước đó vẫn ổn sao?

Không chút nghĩ ngợi lấy di động ra, ấn số Trịnh Thất Muội, điện thoại thật sự có thể kết nối, nhưng không có ai nghe.

Tả Phán Tình không từ bỏ, tiếp tục gọi. Đến lần thứ ba rốt cục cũng có người trả lời.

Nhưng không phải Trịnh Thất Muội, mà là một giọng đàn ông.

“Alo.”

“Anh là ai?” Giọng nói có vẻ quen tai, như là nghe qua ở đâu rồi, Tả Phán Tình lúc này cũng không rõ lắm: “Trịnh Thất Muội đâu? Anh đưa điện thoại cho Thất Thất nghe đi.”

“Cô ấy ngủ rồi.” Giọng nói này không phải là giọng của Hiên Viên Diêu, hình như là tay sai đắc lực bên cạnh anh ta ——

“Anh là thuộc hạ của Hiên Viên Diêu? Thất Thất thế nào rồi? Anh thả cậu ấy ra, anh có nghe không?”

“Cô ấy không sao. Hai ngày nữa sẽ về.” Thang Á Nam nói xong, cũng không đợi Tả Phán Tình phản ứng liền ngắt điện thoại.

“Alo. Alo.”

Tả Phán Tình nóng nảy, mặc kệ cô có la thế nào, bên kia điện thoại cũng chỉ có tiếng tút tút liên hồi. Gọi lại, di động tắt máy.

“Chết tiệt.” Tả Phán Tình thở sâu: “Là thuộc hạ của Hiên Viên Diêu, hiện tại Thất Thất trong tay anh ta, anh ta nói Thất Thất đang ngủ.”

“Điều này cho thấy Trịnh Thất Muội tạm thời không có gì nguy hiểm.” Cố Học Văn bình tĩnh nói: “Em không cần quá lo lắng.”

“Làm sao em có thể không lo lắng?” Tả Phán Tình hít sâu: “Thất Thất là bởi vì em nên mới rơi vào tay hai tên khốn kia. Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, em sẽ ân hận cả đời.”

“Em bình tĩnh một chút.” Cố Học Văn nhìn xung quanh: “Cô ấy ở Mĩ, em ở Trung Quốc. Em bây giờ căn bản muốn giúp cũng không giúp được. Việc duy nhất em có thể làm là tỉnh táo lại. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”

Tả Phán Tình nhìn Cố Học Văn, khuôn mặt anh tuấn mà góc cạnh rõ ràng, hai má bị che phủ bởi đèn đường, một đôi mắt đen láy như ngọc, lúc này trên mặt tràn đầy kiên định.

Tay vịn bả vai của cô, giọng nói từ tính thản nhiên thốt lên từ đôi môi mỏng.

“Bình tĩnh. Hiện tại trước tiên theo anh lên lầu, mẹ còn đang chờ chúng ta. Đừng ẹ biết, anh đi đặt vé máy bay. Ngày mai chúng ta quay về Bắc Đô. Sau đó nghĩ cách đưa Trịnh Thất Muội về.”

Tâm trạng kinh hoàng cả đêm, rối rắm cả đêm. Đột nhiên liền yên ổn. Tả Phán Tình nhìn Cố Học Văn gật đầu thật mạnh.

“Được. Em tin anh.”

“Được rồi.” Cố Học Văn hôn lên cái trán trơn bóng của cô, giọng nói có hơi thả lỏng: “Đây mới là cô gái ngoan của anh.”

“Cái gì chứ.” Tả Phán Tình xem thường anh, lại thật sự nhẹ nhàng thở ra, sau đó cùng Cố Học Văn đi lên lầu: “Thất Thất đối với em rất quan trọng.”

Là bạn tốt của cô, chị em tốt. Nếu Thất Thất bất hạnh, cô cũng sẽ không vui.

“Anh biết.” Cố Học Văn nắm chặt tay cô: “Anh sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì đâu. Được chưa?”

“Dạ.” Mười ngón tay đan vào nhau, hai người cùng đi lên lầu.

Lúc này thời gian đã không còn sớm, nhìn thấy hai người cùng nhau đi vào, Ôn Tuyết Phượng nhẹ nhàng thở ra, lại nhịn không được trách móc Tả Phán Tình.

“Cho dù con và Thất Thất tình cảm tốt đi nữa cũng không nên về trễ như vậy chứ? Học Văn đến đây con còn chưa trở về.”

“Mẹ.” Vẻ mặt Tả Phán Tình bộc lộ ý cười làm nũng: “Con và Thất Thất đã lâu không gặp, nhiều chuyện muốn hàn huyên một lát thôi mà.”

“Con đó.” Lớn như vậy còn làm nũng, Ôn Tuyết Phượng liếc mắt nhìn Cố Học Văn một cái, phát hiện vẻ mặt anh hiện lên ý cười nhìn điệu bộ làm nũng của Tả Phán Tình. Trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Con gái thật sự hạnh phúc đối với bà mà nói, không còn gì vui hơn.

Bởi vì có Cố Học Văn bên cạnh, Tả Phán Tình luôn cố gắng tỉnh táo, đặt vé máy bay, ngày mai theo Cố Học Văn trở về Bắc Đô.

Trong lòng tuy vẫn lo lắng, nhưng vì có Cố Học Văn, cô cảm thấy an tâm hơn.

Ở trên máy bay, nhìn những đám mây trắng đang lướt qua ở bên ngoài, cô quay sang nhìn Cố Học Văn: “Sao anh lại tới đây? Không phải nói có nhiệm vụ sao?”

“Không sao.” Cố Học Văn lắc đầu: “An nhớ em, gọi điện cho em thì thấy tắt máy, anh gọi điện về nhà, mẹ nói em đến thành phố C. Em cũng thật là, sao lại không đợi anh?”

“Anh có việc mà.” Tả Phán Tình nắm chặt tay anh: “Công việc quan trọng.”

“Đúng vậy, em thật đúng là cô vợ tốt.”

“Giờ anh mới biết sao.” Tả Phán Tình hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đắc ý: “Anh nghĩ đi một bông hoa nhài bé nhỏ tao nhã trẻ trung như em đây lại rơi vào tay một ông chú như anh. Anh không biết vận khí mình tốt thế nào đâu.”

“Anh là ông chú?” Chân mày Cố Học Văn hơi nhếch lên, đè thấp giọng nói: “Em là bông hoa nhài bé nhỏ?”

“Chẳng lẽ không đúng?”

“Phải.” Cố Học Văn đến gần cô, giọng nói mang theo vài phần nguy hiểm: “Chờ trở về đi, anh sẽ cho em biết nội dung vở kịch nổi tiếng nhất hiện nay.”

“Nội dung vở kịch gì?” Tả Phán Tình nhất thời không phản ứng kịp.

“Ông chú áp đảo hoa nhài nhỏ.”

“Khụ.” Tả Phán Tình ho khan, thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, tức giận trợn mắt trừng Cố Học Văn một cái, không để ý tới anh, quay mặt đi xem phong cảnh bên ngoài.

Khóe môi Cố Học Văn cong lên, mang theo ý cười, nhưng nghĩ tới Hiên Viên Diêu, vẻ mặt nghiêm túc lại một chút.

Anh ta ở Mĩ, còn anh ở Trung Quốc, nếu phải đấu, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Kế duy nhất hiện nay, chỉ có thể mau chóng quay về Bắc Đô.

Bắc Đô. Cố Học Võ đang sắp xếp đồ đạc. Ngày mai sẽ quay về thành phố C làm việc. Thân là thị trưởng, so với người khác càng phải làm gương cho binh sĩ mới được.

Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ cửa, người bước vào là Uông Tú Nga.

“Mẹ.” Có chút bất ngờ, lúc này Uông Tú Nga còn ở nhà.

“Học Võ.” Uông Tú Nga nhìn con mình, có vẻ bất đắc dĩ, nhà người khác nhìn bà đều nghĩ bà hãnh diện vô cùng, xuất thân danh môn, lại gả ột người chồng tốt. Con cái giỏi giang lại hiếu thuận.

Có ai biết, đứa con này thật ra cho tới bây giờ cũng không nghe lời bà, từ nhỏ đến lớn đều rất có chủ kiến, mặc kệ bà nói gì cũng không nghe.

Nói theo chính trị là theo chính trị, bà là con gái một trong nhà, một mình chèo chống xí nghiệp lớn mệt muốn chết. Vậy mà đứa con này tuyệt nhiên không giúp đỡ, ngay cả chuyện kết hôn, ly hôn cũng không nói với bà một tiếng.

Bà làm mẹ mà có cũng như không. Quá bi ai?

“Con đang thu xếp đồ đạc à?”

“Dạ.” Cố Học Võ gật đầu: “Ngày mai con bay về thành phố C.”

“Ngày mai con về sao?” Đến giờ mới ở nhà có vài ngày? Uông Tú Nga nhíu mày: “Học Võ. Con có thể ở thêm hai ngày nữa rồi hãy về được không?”

“Có việc gì sao?”

“Không có gì.” Uông Tú Nga không biết phải nói như thế nào: “Con bé bên nhà họ Lý, chính là con gái của bác Lý của con ấy. Năm nay nó tốt nghiệp tiến sĩ, vẻ ngoài khuê nữ xinh đẹp, tính cách lại ngoan ngoãn. Mẹ nghĩ mọi thứ với con. . . . . .”

“Mẹ.” Cố Học Võ chỉ biết: “Không cần. Con tạm thời không nghĩ đến việc kết hôn.”

“Nhưng tuổi con cũng không còn nhỏ.” Uông Tú Nga thở dài: “Mẹ cũng không phải thúc giục con, gia đình cô gái này thật sự tốt lắm, hay là con thử đi gặp xem sao?”

“Không cần.” Cố Học Võ không có hứng thú, đem đồ đạc cất vào va li, ngẩng đầu nhìn Uông Tú Nga: “Mẹ, con bận nhiều việc, chuyện này về sau không cần sắp xếp cho con.”

“Nhưng mà cô Lý thật sự không tồi.” Uông Tú Nga nóng nảy, lấy ảnh chụp Lý gia ra: “Đây, con xem, đây là ảnh của cô Lý. Xinh đẹp phải không?”

Cố Học Võ căn bản không muốn xem, nâng tay lên đẩy ra, nhưng lúc nhìn thấy người trong ảnh chụp kia thì sửng sốt một chút. Oánh Oánh?

Bình Luận (0)
Comment