Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 307

Edit: Jade

Beta: Phong Vũ

“Học Văn, hôm nay anh có sắp xếp gì không?” Anh đến Mỹ có phải sẽ lập tức trở về không? Hay là vội vã trở về Bắc Đô?

“Hả?” Cô muốn đi đâu? Cố Học Văn có chút tò mò.

“Hành lý của em đang ở chỗ Hiên Viên Diêu, còn có cả giấy tờ của em, em muốn đi lấy về.”

Nhân tiện xem Thất Thất thế nào.

Lời của cô làm cho lông mày Cố Học Văn nhíu lại, nhìn cô chăm chú: “Em thấy em hiện tại có thể về đó sao?”

“Tại sao không thể?”

Tả Phán Tình rất khó hiểu: “Em chỉ là đi lấy một ít hành lý và giấy tờ, em không thể cứ như vậy rời đi? Không có giấy chứng tờ em làm sao về nước được?”

“Anh có thể nghĩ cách giúp em.” Không nhất định phải quay về chỗ của Hiên Viên Diêu, vẫn còn có cách khác.

“Cách gì?” Tả Phán Tình thấy anh suy nghĩ quá nhiều: “Em thấy nếu anh ta nói tha cho em thì sẽ không đối xử với em giống vậy nữa đâu?”

Cô nghĩ thật ngây thơ, Cố Học Văn không thể nghĩ giống cô. Hiên Viên Diêu, e là còn có chiêu sau đó nữa?

Hôm nay thả bọn họ dễ dàng như vậy, hắn ta nhất định còn chuẩn bị thủ đoạn khác. Rốt cuộc là gì? Cố Học Văn cũng không biết, bởi vì không biết nên mới thấy lo lắng.

Thấy anh trầm mặc, Tả Phán Tình tiếp tục nói: “Quan trọng hơn là, em còn muốn đi xem Thất Thất. Em thật sự lo lắng cho cô ấy.”

Nếu cô hạnh phúc mà gây ra bất hạnh cho Trịnh Thất Muội, cô làm sao có thể yên tâm thoải mái đi hưởng thụ hạnh phúc của chính cô?

“Phán Tình.” Cố Học Văn nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói mang theo vài phần ngưng trọng: “Anh biết em lo lắng cho Trịnh Thất Muội, nhưng mà hiện tại nếu em trở về, chính là đưa dê vào miệng cọp, anh làm sao có thể để em đi? Đó là chưa nói, cũng chỉ là một ít hành lý, mất thì đã mất. Mua lại là được.”

“Nhưng mà. . . . . .” Còn những giấy tờ. Tả Phán Tình thật sự bực bội.

“Không có thì thôi.” Cố Học Văn cắt ngang lời của cô, không cho cô nói thêm gì nữa: “Nếu em thực sự lo lắng như vậy, anh sẽ đi một chuyến, giúp em đem hành lý về.”

“Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, nhưng bắt đầu không yên tâm: “Anh đi một mình? Có nguy hiểm không? Em sợ Hiên Viên Diêu anh ta sẽ làm khó anh.”

“Yên tâm đi, anh ta sẽ không đâu.” Cố Học Văn lắc đầu: “Người anh ta muốn không phải là anh, tạm thời, anh ta cũng không dám làm hại anh.”

Anh nói rất thoải mái, Tả Phán Tình lại không cách nào cứ như vậy yên lòng, liền nghĩ: “Quên đi, bỏ đi, cũng chỉ là một ít quần áo. Giấy tờ gì đó, em sẽ đi làm lại.”

Tuy giấy tờ có thể làm lại, nhưng Trịnh Thất Muội thì làm sao bây giờ?

“Anh vẫn nên đi xem.” Cố Học Văn nhìn cô: “Cho dù không phải đi lấy đồ cho em, em cũng muốn anh đi xem Trịnh Thất Muội có đúng không?”

Anh đã rất hiểu Tả Phán Tình, cho dù cô không nói, anh cũng hiểu được nội tâm rối rắm của cô. Phải nghĩ cách.

“Em thật sự rất lo cho cô ấy.” Nếu ngày đó cô không tin lời nói dối của Hiên Viên Diêu, để Trịnh Thất Muội tự về nhà thì sẽ không có những việc sau đó.

“Vậy em ở đây chờ, anh đi đây.” Cố Học Văn nói xong, mắt nhìn quần áo trên người cô, mi tâm nheo lại: “Em mặc ít vậy?”

“Không có quần áo mà.” Tả Phán Tình buồn bực: “Lúc ấy vội vàng chạy với anh nên đều không có mặc nhiều đồ.”

“Ừ, em chờ anh.” Cố Học Văn đứng lên định lên lầu thay quần áo thì chuông cửa vang lên, cùng Tả Phán Tình liếc nhau, họ cùng đi mở cửa.

Cố Học Văn mở của ra, bên ngoài có hai người mặc đồ đen, một tên trong đó trên tay mang theo một cái vali, sau khi nhìn thấy Tả Phán Tình thì cung kính gật đầu một cái.

“Cô Tả, đây là hành lý của cô”

Một người khác lúc này vươn tay: “Đây là giấy tờ của cô.”

Tả Phán Tình liếc nhìn Cố Học Văn một cái, không đưa tay ra nhận, nhưng mà thân người bước về phía trước, cũng đứng ở cạnh cửa. Bên ngoài gió thổi vào, mang theo từng cơn lạnh buốt, cô không tự giác mà rụt cổ vào.

Cố Học Văn vươn tay bảo vệ cô trong ngực mình, tay kia vươn tay, cầm lấy giấy tờ của Tả Phán Tình.

“Cô Tả không cần quá nhạy cảm.” Người kia thái độ vô cùng lễ phép: “Trong hành lý không có bom. Thiếu gia còn có lời muốn nói với cô.”

Anh ta từ trong túi lấy điện thoại ra. Ấn vài cái, sau đó đưa điện thoại di động tới tay Tả Phán Tình.

Tả Phán Tình đề phòng nhìn anh ta một cái, ánh mắt chuyển hướng về phía Cố Học Văn, bàn tay anh đặt trên vai cô siết chặt, thở sâu, cô nhận điện thoại, đồng thời nhấn nút loa ngoài để Cố Học Văn cũng có thể nghe được lời đối phương nói.

“Hiên Viên Diêu, anh muốn thế nào?” Khẩu khí của cô có chút mãnh mẽ, đúng là cô không nhận là mình sai rồi.

“Phán Tình, em nghĩ tôi như vậy thực sự làm cho tôi đau lòng.” Giọng nói Hiên Viên Diêu quỷ quái mang theo vài phần sung sướng: “Tôi nghĩ em cùng Cố Học Văn còn chưa đi hưởng tuần trăng mật đúng không? Nếu đã đến Mỹ rồi thì tốt nhất là đi chơi một chuyến đi.”

“Trịnh Thất Muội đâu?” Tả Phán Tình không tin Hiên Viên Diêu có lòng tốt như vậy: “Anh đã làm gì cậu ấy?”

“Cô ta em không cần quan tâm.” Hiên Viên Diêu dường như có chút bất đắc dĩ: “Em tin tôi đi, Á Nam sẽ chăm sóc tốt cho cô ta.”

Anh ta nói rất nhẹ nhàng, Tả Phán Tình lại không có cách nào cứ như vậy quên đi. Chăm sóc con khỉ khô ấy. Đánh ngất là chăm sóc sao?

“Hiên Viên Diêu. Tôi muốn anh thả Trịnh Thất Muội ra. Anh có nghe không?”

“Được.” Hiên Viên Diêu vô cùng sảng khoái: “Cô ta bây giờ còn đang nghỉ ngơi, chờ cô ta tỉnh, tôi sẽ hỏi, nếu cô ta muốn về Trung Quốc, tôi sẽ cho người đưa cô ta về, thế nào?”

“. . . . . .” Tả Phán Tình trầm mặc, nói không nên lời, trong lòng căn bản không tin Hiên Viên Diêu, sự trầm mặc của cô làm cho Hiên Viên Diêu có chút bỡn cợt: “Em hiện tại chỉ có thể tin tôi, qua vài ngày nữa, chờ đến lúc em quay về Bắc Đô, em sẽ biết tôi nói thật hay giả”

Không đợi Tả Phán Tình phản ứng lại, Hiên Viên Diêu đã cúp máy. Cô đưa điện thoại di động trả lại cho người kia, hai người đó nhìn cô gật đầu, sau đó rời đi.

Cố Học Văn đóng cửa lại, nhìn Tả Phán Tình còn đang thất thần: “Em đừng lo, anh nghĩ Trịnh Thất Muội không có việc gì đâu.”

Tả Phán Tình gật đầu, chỉ có thể thuyết phục mình tạm thời tin Hiên Viên Diêu. Cô cũng tin Hiên Viên Diêu không dám làm gì Trịnh Thất Muội. Cố Học Văn nhìn giấy tờ trong tay, còn có hai vé máy bay, nhìn Tả Phán Tình nheo mi: “Em muốn đi New York?”

“Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật gật đầu: “Em vốn dĩ muốn cùng Trịnh Thất Muội đi New York xem tượng tự do nữ thần. Nhưng mà, không ngờ không đi được, sau đó anh đến.”

“Vé máy bay là hôm nay.” Cố Học Văn thản nhiên mở miệng, đưa vé máy bay cho Tả Phán Tình: “Bọn em hôm nay đi?”

“Hôm nay?”

Tả Phán Tình cầm vé máy bay nhìn qua, quả nhiên, là chuyến bay chiều nay. Ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn: “Vé Hiên Viên Diêu đưa, em không cần.”

Cố Học Văn nhìn vé máy bay đó, ánh mắt thâm thúy có chút ngưng trọng. Cảm giác được tầm mắt của anh, Tả Phán Tình đem vé máy bay ném sang bàn bên cạnh.

“Nếu anh khó chịu thì đừng đi.”

Cái này là Hiên Viên Diêu tuyệt đối cố ý. Cô muốn đi đâu, còn cần đến anh ta chuẩn bị vé máy bay sao?

“Anh không khó chịu.” Cố Học Văn kéo cô vào trong lòng mình, giọng nói có chút áy náy: “Là anh không tốt. Chúng ta kết hôn mà vẫn chưa cùng em đi hưởng tuần trăng mật.”

“Không sao.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Em thực sự không để ý chuyện đó.”

Dù sao lúc trước hai người kết hôn, không bắt đầu từ tình yêu, hơn nữa tính chất đặc thù trong công việc của Cố Học Văn, cô cũng có thể hiểu.

“Em có mệt không?” Cố Học Văn vỗ vỗ vào lưng cô, trong lòng đã có quyết định: “Muốn nghỉ ngơi không?”

“Em không mệt.” Tả Phán Tình nhìn Cố Học Văn: “Anh có việc phải không? Nếu có việc, anh không cần lo cho em, anh cứ đi lo việc của anh đi.”

Cố Học Văn lắc đầu, Tả Phán Tình lúc nào như vậy. Cô gần như lúc nào cũng nghĩ cho anh. Mỗi lần gặp nhau, cô có thể suy nghĩ chu đáo cho tính chất công việc khác biệt của anh, rất thông cảm với anh, nghĩ cho anh.

Một lần hai lần anh sẽ thấy có được một người vợ như vậy thật tốt. Nhưng mà, sau ba lần bốn lượt, anh không nhịn được suy nghĩ, có phải vì Tả Phán Tình căn bản không để ý đến anh?

Cho nên để mặc cho anh đi đâu cũng được, cô đều không nói gì, để mặc cho anh làm gì, cô cũng đều đồng ý?

“Phán Tình?” Cố Học Văn nắm tay cô, có chút khó hiểu: “Em không phải muốn đi New York sao? Chẳng lẽ bây giờ em không muốn đi?”

“Muốn chứ.” Sau này cơ hội cô đến Mỹ chắc cũng không nhiều. Có thể đi nhiều một chút, tham quan đây đó, cũng không phải là tồi: “Nhưng mà thời gian không còn nhiều, còn có ba ngày. Em phải đi làm, hơn nữa, anh cũng không có thời gian.”

“Nếu muốn đi, vậy đi thôi.” Cố Học Văn nhẹ nhàng mở miệng: “Chúng ta đi New York.”

“Đi New York?” Tả Phán Tình kinh ngạc, chỉ đến khi cô lên máy bay mới phát hiện Cố Học Văn nói thật.

Cố Học Văn đưa Tả Phán Tình đi từ tượng nữ thần tự do, đại lộ số 5, đến đại lộ Madison. Tất cả đều lưu lại dấu chân của hai người.

Dạo bước trên những con đường quốc tế, Tả Phán Tình vô cùng hưng phấn. Lúc này New York còn có chút lạnh, bởi vì thời tiết, người đi trên đường cũng không nhiều. Nhưng mà cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.

Tạo đủ các kiểu dáng, để cho Cố Học Văn chụp hình cô, lại lôi kéo anh cùng chụp. Tuy rằng đang ở đường phố nước ngoài, nơi đâu cũng có thể thấy được người Trung Quốc. Nhưng mà hai người họ nam thì tuấn tú, nữ thì xinh đẹp vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Hai người cũng không để ý, mãi mê chụp ảnh. Chơi thoải mái. New York tuyết vừa rơi, trên đường tuyết đọng còn chưa kịp tan. Đứng trong cảnh tuyết, Tả Phán Tình cười giống như một đứa trẻ. Nhìn thấy cô vui vẻ, Cố Học Văn khóe miệng cũng cong lên.

Hành trình của một ngày cũng kết thúc, lúc quay về khách sạn, Tả Phán Tình mệt muốn chết, nằm trên giường không nhúc nhích.

“Mệt hả?”

“Uhm.” Du lịch chính là như vậy, mệt chết đi, nhưng thực sự rất vui.

“Mệt rồi thì ngủ đi.” Cố Học Văn xoay người cô, cởi giày cho cô, đắp chăn: “Em ngủ một giấc trước đi. Ngày mai tiếp tục.”

“A. Em mệt quá.” Tả Phán Tình ngáp một cái: “Không biết ngày mai em có thể đi chơi tiếp không.”

“Mới như vậy đã chịu thua?” Cố Học Văn cười nhạt, bàn tay to xoa mái tóc dài của Tả Phán Tình: “Ngày mai anh còn chuẩn bị cho em một điều ngạc nhiên”

“Ngạc nhiên?” Tả Phán Tình nâng mắt lên nhìn anh: “Ngạc nhiên gì ạ?”

“Em ngủ trước đi, ngày mai sẽ biết.”

“Đáng ghét.” Tả Phán Tình xem thường anh: “Anh không thể nói cho em biết bây giờ sao?”

“Không thể.” Cố Học Văn lắc đầu, nụ cười bên khóe môi mang theo chút bỡn cợt: “Ngày mai em sẽ biết.”

Bình Luận (0)
Comment