Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 314

Edit:Hạ đỏ

Beta: Phong Vũ

Thang Á Nam đã chết?

Lần này, đến phiên Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người. Thang Á Nam, cái tên cầm súng chỉa vào cô, cái tên có khuôn mặt lạnh như băng, cái tên mặt than đó đã chết?

Hồi lâu sau, cô rốt cuộc mới phục hồi lại tinh thần, nhìn gương mặt mờ mịt của Trịnh Thất Muội, câu đầu tiên mà cô thốt ra là thế này: “Cậu, là cậu giết?”

Lúc này nhân viên vừa khéo bưng cà phê lại, thình lình nghe được những lời này của Tả Phán Tình thì tay run lên, dưới chân lảo đảo muốn ngã về phía trước.

Phải cố gắng lắm mới đứng vững, nhưng không cách nào ngăn ly cà phê trên tay không bị nghiêng.

“Keng.” Hai ly cà phê va vào nhau, phát ra tiếng chói tai, Tả Phán Tình thè lưỡi, lúc này mới phát hiện mình nói sai.

“Ý tớ không phải vậy.” Bàn tay vỗ nhẹ vài cái lên miệng, sau đó vuốt hai tay, vẻ mặt thật xin lỗi: “Cậu đừng nhạy cảm quá.”

Cô chỉ là vì phản ứng của Trịnh Thất Muội mà vô ý nói ra, cô cũng không cho rằng Trịnh Thất Muội thực sự dám giết người.

“Tớ biết.” Trịnh Thất Muội muốn cười, nhưng cười không nổi, cô kỳ thật thật sự nghĩ rằng, Thang Á Nam đã chết trên tay mình. Cô cũng thật sự đã từng xúc động có suy nghĩ muốn giết anh ta.

Bởi vì anh ta vô tình, bị anh ta lừa dối, bị anh ta xúc phạm, bị anh ta cầm tù, vân vân và vân vân, cô có đầy đủ lý do muốn giết anh ta.

“Đáng tiếc, không phải tớ.” Giọng nói của Trịnh Thất Muội nhàn nhạt, không còn mềm mại nữa, tràn đầy mỏi mệt: “Tớ cũng muốn, nhưng không phải tớ.”

“Thất Thất. . . . . .”

Tả Phán Tình cũng chưa từng thấy Trịnh Thất Muội như vậy, nhân viên đặt hai ly cà phê xuống sau đó đi như chạy trốn.

Tả Phán Tình cũng không quan tâm, kéo tay Trịnh Thất Muội, âm thầm cho cô sự hỗ trợ và khuyến khích.

“Yên tâm. Tớ không sao.” Trịnh Thất Muội lắc đầu với cô. Rút tay ra khỏi tay cô: “Anh ta đã chết, tớ vui vẻ biết bao nhiêu.”

“Thất Thất.” Vui vẻ? Bộ dạng của cô trông không hề giống vui vẻ, còn chẳng kém thương tâm lắm đâu.

Làm bạn bè thân thiết nhiều năm, Tả Phán Tình làm sao không hiểu Trịnh Thất Muội chứ?

Sự đau lòng trong mắt cô ấy không phải giả, cô ấy rõ ràng rất đau lòng, rõ ràng rất khó chịu. Lại còn cố bắt mình cười, bắt mình vui vẻ. Bắt mình phô bày ra một vẻ tựa như người không có việc gì.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cậu có thể nói không?”

Trịnh Thất Muội uống một ngụm nước, nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Tả Phán Tình: “Sự tình phải kể cách đây hơn một tháng.”

Ngày đó, Trịnh Thất Muội bị Thang Á Nam đánh ngất, lúc sau tỉnh lại, cô bực phát điên. Cô muốn tranh luận với Thang Á Nam, nhưng phát hiện mình bị Thang Á Nam giam giữ. Cô mất tự do. Phạm vi hoạt động chỉ ở trong phòng cô và Thang Á Nam ở trước kia.

Cô muốn đi thì bên ngoài có hai người canh giữ, muốn trốn dưới lầu lại có người quan sát. Cô căn bản là đi không được.

Bị giam trong phòng, cô cứ liên tục suy nghĩ phải trốn đi như thế nào, từ ban ngày nghĩ đến tận buổi tối, mãi đến khi Thang Á Nam trở về phòng.

“Thang Á Nam, tên vương bát đản khốn kiếp này.” Gần như vừa thấy anh ta, Trịnh Thất Muội liền không thể tỉnh táo, nhanh chóng xông lên trước, liên tiếp đánh đấm cơ thể Thang Á Nam.

“Anh không phải người. Anh. . . . .” Trịnh Thất Muội như phát điên, Thang Á Nam vươn tay, dễ dàng hóa giải thế công kích của cô. Ánh mắt lạnh lùng nhìn nét mặt cô, bên trong không mang theo một chút cảm xúc nào.

“Nếu em không muốnTả Phán Tình chết, thì bây giờ câm miệng.”

“Anh . . . . . .” Trịnh Thất Muội bị chọc tức, ngực liên tục phập phồng: “Anh là tên khốn nạn.”

“Toàn bộ hành tung của Tả Phán Tình và Cố Học Văn đều ở trong lòng bàn tay thiếu gia, em an phận một chút, bằng không hai người bọn họ chết chắc.”

“. . . . . .” Cô chưa từng thấy sự đóng băng và lạnh giá trong đôi mắt kia, Trịnh Thất Muội chấn kinh, hoảng sợ. Thân thể run lẩy bẩy, trong đầu lại hiện lên cảnh anh ta cầm súng chỉa vào đầu Tả Phán Tình, cô cắn môi, không nói, mờ mịt trở lại nằm trên giường

Cô lạnh, cô muốn lấy chăn quấn quanh người, như vậy sẽ không lạnh nữa.

Cô vừa mới nằm xuống, thân thể Thang Á Nam liền đè lên theo.

“Không được chạm vào tôi.” Cô sợ anh ta, ghét anh ta, không muốn nhìn thấy anh ta. Nhưng sao Thang Á Nam lại quan tâm cảm nhận của cô chứ?

Tay đưa lên, quần áo rơi xuống. Vài động tác xé quần áo của cô, phủ lên người cô, trêu đùa, cô rất căng thẳng, hồi lâu cũng không thể cho anh ta phản ứng mà anh ta muốn. Anh ta nhìn chằm chằm gương mặt mờ mịt của cô, cúi đầu cắn một cái thật mạnh lên môi cô, sau đó bất kể phản ứng của cô, giương “súng” trực tiếp tiến vào.

Đó không phải là sự thân mật trước đây, hoàn toàn là thú, tính, kết, hợp. Không có chút tình cảm nào bên trong. Trịnh Thất Muội muốn trốn mà trốn không thoát, nghĩ cũng nghĩ không xong.

Thân thể chết lặng mặc anh ta di chuyển. Cô cho rằng mình rất hèn hạ, thật sự rất hèn hạ, dứt khoát bắt bản thân không phản ứng, nhưng cuối cùng bắt đầu cảm thấy sung sướng.

Cơ thể bất giác phản ứng, đáp trả sự đòi lấy của anh ta.

Từ ngày đó trở đi, cuộc sống của cô so với trước khi bị Thang Á Nam cưỡng ép cũng không khác biệt gì.

Ban ngày, cô mất tự do, buổi tối, cô là đồ chơi của anh ta.

Thang Á Nam dường như bận rộn nhiều việc, ngày nào cũng sớm đi tối về, đến khuya mới trở về, mỗi lần về, liền ôm lấy cô vận động xxoo một trận.

Cô vô phương phản kháng, cũng phản kháng không được. Mỗi lần làm xong, anh ta đều ôm cô ngủ. Hai người không nói gì với nhau. Thậm chí một câu cũng không nói.

Cô vẫn ở trong biệt thự của Hiên Viên Diêu, cô cũng lười ra ngoài, lười động đậy. Bởi vì đi cũng không được, mà cũng chẳng có chỗ nào mà đi.

Đến tận đầu tuần trước, Thang Á Nam liên tục ba bốn ngày không về ngủ.

Cô nên cảm thấy tự do, nhưng lại thấy khó chịu. Mãi đến khi ngày đó ngẫu nhiên phát hiện không thấy người canh giữ ở ngoài cửa. Cô vui vẻ chết đi được, lại rất bất an. Mang theo tâm tình phức tạp như vậy, cô lặng lẽ xuống lầu, muốn tìm cơ hội ẩn nấp trước rồi trốn sau.

Nhưng không nghĩ ở dưới lầu lại nghe được đoạn đối thoại giữa Thang Á Nam và tên yêu nghiệt đó.

“Á Nam, mấy ngày nay khu vực liên tiếp xảy ra sự cố, anh thấy thế nào?”

“Thuộc hạ chưa tròn trách nhiệm, xin thiếu gia trách phạt.”

Giọng Thang Á Nam lạnh lẽo, không chút tình cảm, cứng rắn như giọng của người máy.

“Trách phạt?” Cô nghe Hiên Viên Diêu hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói của tên ấy dường như hết sức phản đối, cô rất bất ngờ, cũng ngạc nhiên lắm. Đánh bạo xuống lầu, lại chứng kiến Hiên Viên Diêu không biết từ nơi nào lấy ra một cây súng. Đặt giũa ấn đường Thang Á Nam.

“Á Nam, anh làm tôi thất vọng quá.”

“Thiếu gia.” Sắc mặt Thang Á Nam không thay đổi: “Thuộc hạ không tròn trách nhiệm, xin thiếu gia bớt giận, tôi bằng lòng chịu phạt.”

“Phải không?” Hiên Viên Diêu nhíu míu, vẻ mặt có chút không hài lòng: “Anh cho rằng, tôi tức giận, là bởi vì khu vực bị người ta phá sao?”

Thang Á Nam trầm mặc, tầm mắt đối diện với họng súng trên tay Hiên Viên Diêu vẫn bình tĩnh như cũ: “Thiếu gia. Là tôi sai, xin trách phạt.”

Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Diêu đột nhiên lạnh lùng, thần sắc trong nháy mắt đóng băng, biểu cảm không vừa lòng đạm đặc hơn, hơi thở nguy hiểm lan tỏa ra chung quanh, ngay cả Trịnh Thất Muội ở trên cầu thang cũng cảm giác được.

Thân thể run rẩy từng cơn, cô bụm chặt miệng mình, lên không thể lên, xuống không thể xuống.

“Á Nam, tôi thật sự rất thất vọng về anh.” Bên trong đôi mắt hẹp dài thâm thúy của Hiên Viên Diêu còn có một tia không thể tin được, nhìn gương mặt điềm tĩnh của Thang Á Nam: “Hơn một tháng nay, tôi một mực suy xét một vấn đề, muốn bắt anh thì phải làm sao. Nghĩ đến hôm nay, tôi còn chưa có câu trả lời. Anh thì sao? Anh hy vọng tôi cho anh loại trừng phạt gì?”

Thang Á Nam vẫn trầm mặc như cũ, súng trên tay Hiên Viên Diêu lại đột nhiên bắn vào đùi anh ta một phát.

“Pằng” một tiếng, chân trái Thang Á Nam chảy ra máu tươi, một chân chao đảo, quỳ một gối xuống mặt đất. Vẻ mặt đau xót, nhưng anh ta cũng không nói một câu.

Mười mấy kẻ mặc áo đen đứng sau anh ta quan sát một màn trước mặt cũng không có chút cảm xúc nào.

“Á Nam.” Hiên Viên Diêu siết chặt khẩu súng: “Quy củ của Long đường, người phản bội Long đường, trời không dung đất không tha, chết không chỗ chôn. Anh biết chứ?”

“Thuộc hạ không bảo vệ tốt khu vực, là lỗi của tôi, nhưng tôi không phản bội Long đường.” Giọng nói có chút khó nhọc, chung quy cũng bị trúng một phát súng, còn đổ máu nữa.

Tay Hiên Viên Diêu lại khẽ động, “Pằng” một tiếng, một khác chân của Thang Á Nam cũng trúng đạn.

Dưới chân mềm nhũn, anh ta ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Diêu, ánh mắt hữu thần, nhìn không thấy vẻ đau đớn chút nào.

“Á Nam, tôi thật sự rất thất vọng về anh.” Trong mắt Hiên Viên Diêu hiện lên một tia cảm xúc vô cùng phức tạp, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Thở sâu, lần thứ hai anh ta giương nòng súng về phía Thang Á Nam.

“Nói cho tôi biết, anh đầu phục Kỳ Lân đường lúc nào?”

“Thuộc hạ không rõ thiếu gia đang nói cái gì.” Cả hai chân Thang Á Nam đều trúng đạn, nhưng trên mặt vẫn điềm tĩnh như cũ.

“Pằng” một tiếng, tay trái Thang Á Nam cũng trúng một phát, cau mày, anh ta cắn răng chịu đựng, Trịnh Thất Muội ngồi xổm ở chỗ rẽ cầu thang, đã hoàn toàn nói không nên lời. Bịt chặt miệng, thấy cơ thể Thang Á Nam đã trúng 3 viên đạn, nước mắt của cô không kìm được cứ thế tuôn rơi nhưng vẫn liều mạng cắn răng, không ình khóc ra tiếng. Tim đập rất nhanh, rất cấp bách. Một cảm xúc không hiểu vì sao lại đầu bắt đầu nảy lên trong lòng.

“Xem ra, anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Bên kia, cây súng lục màu bạc trên tay Hiên Viên Diêu phát ra ánh sáng kì dị dưới ngọn đèn. Anh ta nhìn nhìn họng súng, lại liếc mắt nhìn Thang Á Nam một cái, chậm rãi mở miệng.

“Hơn một tháng trước, a Long đã được lệnh tiếp cận Tả Phán Tình, dự định không chế cô ấy, đổi lại Cố Học Văn phải thả tôi ra, là anh giành trước một bước, khống chế Tả Phán Tình. Ở trước mặt tôi diễn một trò hay. Lúc ấy tôi thiếu chút nữa bị anh làm cảm động. Tôi tưởng anh trung thành với Long đường, với lão già như vậy, trung thành đến mức có thể vì ổng, giết chết người phụ nữ tôi yêu nhất.”

Hiên Viên Diêu thở sâu, giọng nói trở nên lạnh buốt: “Về sau tôi mới biết. Anh căn bản không phải vì tôi, anh là vì Tả Phán Tình, anh sợ a Long sẽ không cẩn thận tổn thương cô ấy, cho nên anh mới khống chế cô ấy. Đúng không?”

Sắc mặt Thang Á Nam không xoay chuyển, nhưng vẻ mặt Trịnh Thất Muội không còn chút máu, cái gì? Thang Á Nam ngày đó phải . . . . .

Không đợi cô phản ứng, giọng nói Hiên Viên Diêu lại lần nữa truyền đến: “Ngày đó trong súng của anh căn bản không có đạn. Hơn một tháng nay, tôi cứ nghĩ phải xử phạt anh như thế nào.”

“Á Nam, anh vẫn không chịu nói thật sao?” Hiên Viên Diêu đứng lên, đưa lưng về phía Trịnh Thất Muội, cô không thấy được biểu cảm của Hiên Viên Diêu, nhưng thấy được súng trên tay anh ta lần thứ hai chỉa hướng về phía Thang Á Nam, mà lúc này đây, là chỉa vào ngực anh ta.

Bình Luận (0)
Comment