Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ

Chương 1

Năm tôi bảy tuổi, tôi đã gặp một người phụ nữ rất kỳ lạ.

Khi đó tôi đang tha thẩn chơi ở sân trường chờ cha mẹ đến đón đi học về. Cha mẹ tôi bán tạp hóa, vào giờ tôi tan học thường là giờ đông khách nhất, nên ít khi đến đón tôi sớm được. Tôi cũng rất nghe lời, không chạy lung tung mà luôn quanh quẩn chơi ở sân trường chờ cha mẹ đến đón.

Tôi còn nhớ như in lần đó, sân trường vắng tanh, chỉ còn một vài bạn nhỏ đang chờ cha mẹ đến đón giống tôi. Chúng tôi ngồi ở ghế đá, nói chuyện phiếm.

Bỗng có một người phụ nữ mặc trên người một bộ đồ màu đỏ rất nổi bật, từ từ bước từ cổng trường đến gần ghế đá chỗ chúng tôi đang ngồi. Bà ta trông giống hệt mấy vị phu nhân quý phái trong những bộ phim mà mẹ tôi hay xem: sang trọng và cao ngạo.

Tôi thì rất thích màu đỏ, nên nhanh chóng bị sự lộng lẫy của người phụ nữ đó thu hút sự chú ý. Tôi cứ há hốc miệng mà nhìn, cho đến khi bà ta dừng bước, đứng ngay trước mặt tôi. Các bạn khác thấy tôi cứ nhìn chằm chằm người phụ nữ đó thì cũng ngạc nhiên lắm.

“Linh Linh, đây là mẹ của cậu sao?”

Tôi vẫn chưa phản ứng kịp, mãi sau mới lơ ngơ trả lời:

“Không phải, mình không quen bà ấy.”

Người phụ nữ quét mắt nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, rồi mở miệng cất giọng thanh thúy hỏi:

“Ngươi là Diệp Lộ Linh?”

Tôi toan trả lời “Vâng” thì một bạn đã kéo tay tôi nói nhỏ:

“Đừng, mẹ mình nói không được nói chuyện với người lạ.”

Tôi giật mình, suýt nữa thì mình đã quên béng mất. Cha mẹ tôi cũng dặn tôi như vậy. Tôi bắt đầu từ ấn tượng chuyển sang đề phòng người phụ nữ này. Quả nhiên, không chỉ biết rõ tên tôi, mà biểu hiện của bà ta ngày càng kỳ lạ hơn:

“Linh Linh, có muốn đi chơi cùng ta không?”

Tôi quả quyết lắc đầu. 

Tất cả mấy đứa trẻ chúng tôi đều xù lông lên, khuôn mặt căng thẳng cực độ. Người phụ nữ thấy vậy liền bật cười, đưa tay xoa xoa đầu tôi:

“Quả nhiên đúng là ngươi.”

Mặt tôi tái mét, răng đánh lập cập sợ hãi. Bởi vì trên người bà ta tỏa ra một hơi thở tràn ngập sự chết chóc tang thương.

“Ta rất ưng ý ngươi, từ bây giờ ngươi chính là con dâu của ta.”

Dứt lời, còn thần thần bí bí nói với cả đám:

“Giữ bí mật nhé, nếu không thì…”

Nếu không thì… câu sau bà ta không nói, nhưng lại đưa tay làm động tác cắt cổ, ánh mắt sắc lạnh quét một lượt qua từng đứa chúng tôi.

Nguyên một đám đều sợ xanh mặt, khóc hét ầm ĩ co cẳng chạy thục mạng về khu bảo vệ. Bác bảo vệ nhanh chóng chạy tới, nhưng bóng dáng người phụ nữ áo đỏ đã biến mất tăm như chưa từng tồn tại.

Tất cả chúng tôi đều quả quyết nói đã nhìn thấy người phụ nữ khả nghi đó, cho nên nhà trường không thể nào bỏ qua chuyện này được. Rất nhanh sau đó cảnh sát đã vào cuộc tìm kiếm tung tích của bà ta, nhưng đều không có kết quả.

Các phụ huynh đều rất lo sợ, nhất là cha mẹ tôi. Họ chỉ là người buôn bán nhỏ, hiền lành lương thiện, không hề gây thù chuốc oán với ai cả, nên không thể có khả năng bị kẻ thù hãm hại được.

Dù rất không muốn nhưng cha mẹ tôi vẫn phải tìm một thầy đồng xem quẻ cho tôi. Thay vì cứ ngồi một chỗ nơm nớp lo sợ, có thể nghĩ ra cách gì đó họ đều không bỏ qua.

Thầy đồng nói số mệnh của tôi, cụ thể là đường tình duyên, đột ngột thay đổi vào năm bảy tuổi, tức là chính vào năm nay, chính là tôi của bây giờ.

"Tôi không cần nó phải thuận tình duyên, tôi chỉ cần nó bình an sống tốt là quá đủ rồi…"

Mẹ tôi ôm tôi thật chặt, khóc như mưa.

Thầy đồng nói mệnh tôi có một cái duyên tiền kiếp, cứ vào những năm lẻ bảy tuổi duyên đó sẽ quay lại tìm tôi một lần. Tức là không chỉ lần này, mà năm tôi mười bảy tuổi, hai mươi bảy tuổi, … đều có nguy cơ gặp lại người phụ nữ bí ẩn đó.

Lúc đó tôi cũng chỉ là một đứa trẻ, lời thầy đồng nói tôi nghe vào tai câu được câu không chứ cũng không hiểu lắm. Chỉ biết lúc đó cha tôi sắc mặt nghiêm trọng vô cùng, còn mẹ tôi thì ứa nước mắt khóc thét:

“Nói vậy chẳng phải Linh Linh nhà chúng tôi bị duyên âm đeo bám không lấy được chồng sao???”

Thầy đồng im lặng không trả lời, chỉ khuyên nhủ rằng hiện tại tôi không có nguy hiểm gì.

Cả nhà tôi u ám trở về.

Cứ như thế mười năm trôi qua, sắp đến ngày sinh nhật lần thứ mười bảy của tôi rồi.

Mười năm qua tôi vẫn sống rất an nhiên yên ổn, cha mẹ tôi tích cóp được một khoản tiền kha khá, mở một nhà hàng, cũng gọi là ăn nên làm ra. Cuộc sống quá thuận lợi, chẳng có vẻ gì là có kẻ thù hãm hại cả.

Tôi đang học lớp mười một, bề ngoài ưa nhìn, trong trường cũng có nhiều người theo đuổi lắm. Chỉ có điều, lời thầy đồng nói năm xưa vẫn như một quả bom nổ chậm đối với tôi.

Nửa đêm, tôi ngồi ôm điện thoại, đếm ngược từng giây, thấp thỏm chờ đợi. Thời khắc tôi được mười bảy tuổi sắp tới, không biết người phụ nữ đó có quay lại tìm tôi thật không…
Bình Luận (0)
Comment