Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó

Chương 109

Toàn thân Lâm Chiếu Nguyệt đau đớn như thể có vô số con chuột đang gặm nhấm cơ bắp, xương cốt và nội tạng của cô, từng cơn đau lan tỏa dày đặc khắp người. Cô thậm chí còn nghe thấy âm thanh ma sát giữa các khớp xương—

Đau.

Đau quá.

Cô đang chịu đựng cơn đau kịch liệt do thuốc tiêm gây ra.

Dù vậy, trong đầu Lâm Chiếu Nguyệt vẫn không ngừng hiện lên cảnh chia tay với con mèo trắng.

Trong vòng một tháng, nó lớn lên nhanh chóng như bị kéo dài khung xương, lông trở nên dày mượt, từ một thân hình gầy trơ xương nay đã béo lên nhiều nhờ đi theo cô.

Đôi mắt to tròn ấy lúc nào cũng phủ sương mù, nước mắt đọng thành giọt — đáng thương vô cùng.

Lâm Chiếu Nguyệt luôn biết đôi mắt của nó đẹp đến nhường nào.

Mỗi khi nó cầu xin điều gì đó cô đều không thể từ chối.

Nhưng con mèo trắng rất ít khi cầu xin cô điều gì, lúc nào cũng cao ngạo và thanh nhã, coi cô là người hầu, còn bản thân mới là ông chủ trên cao.

Người ngoài sẽ hỏi: “Chỉ là một con mèo thôi, sao lại có tình cảm sâu sắc đến thế?”

Nhưng Lâm Chiếu Nguyệt chưa từng xem nó là một con vật nhỏ bình thường.

Nó còn thông minh hơn cả người, lại có sự nhạy bén đặc trưng của loài mèo, luôn cảm nhận được tâm trạng của cô trong tích tắc.

Trong lòng cô, mèo trắng là bạn đồng hành, là đối tác, là người thân.

“Két—”

Chiếc xe dừng lại bên ngoài khu vực ô nhiễm.

Chưa kịp xuống xe họ đã nghe thấy tiếng nổ vang dội từ khu ô nhiễm, kèm theo tiếng gầm rú ghê rợn của dị thú.

Sắc mặt các tổ viên lập tức thay đổi, không ai dám bước xuống.

Lâm Chiếu Nguyệt là người đầu tiên xuống xe. Trước mắt cô là làn khói đen cuồn cuộn bốc lên che khuất cả bầu trời. Trong không khí bay lơ lửng những “bông tuyết”, nhưng khi đưa tay chạm vào thì hóa ra là tro bụi.

Mặt đất rung chuyển — dường như có một sinh vật khổng lồ đang di chuyển.

Sắc mặt Lâm Chiếu Nguyệt không đổi, cơn đau do thuốc đã qua, cô cảm nhận được cơ thể mình đã thay đổi. Người cô nhẹ đi rõ rệt — cả chân tay đều rất nhẹ.

Đây chính là kết quả của việc đột phá giới hạn thể chất. Tác dụng phụ thì đáng sợ nhưng lợi ích lại quá rõ ràng.

Các tổ viên lần lượt xuống xe, dù đã trải qua không ít gian khổ nhưng vẫn không tránh khỏi hoảng sợ.

“Mau nhìn… đó là một chiến sĩ bị thương!”

Một tổ viên chỉ về phía trước.

Hai bác sĩ mặc áo blouse trắng đang khiêng một cái cáng từ khu ô nhiễm ra ngoài. Trên cáng là một người mặc giáp kim loại.

Gọi là bị thương thì không đúng, thực chất anh ta đã hấp hối, chỉ còn thở thoi thóp, chẳng sống được bao lâu.

Cả hai chân của anh ta đều không còn, máu thấm đỏ tấm vải phủ, nhỏ giọt từ trên cáng xuống đất.

Chính phủ đã điều quân đến để tiêu diệt dị thú nhưng tình hình có vẻ không mấy khả quan.

Lâm Chiếu Nguyệt bước lên, tranh thủ hỏi chuyện bác sĩ.

“Bên trong có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ bận tối tăm mặt mũi, thấy cô là người của đội xử lý ô nhiễm, chỉ đáp qua loa:

“Gần xong rồi, các cô nhanh vào dọn dẹp xác đi.”

Lâm Chiếu Nguyệt biết ông ta đang nói dối.

Nhưng cô cũng không mong người ta sẽ thật lòng nói cho mình biết.

Cô sẽ xử lý xác chết, nhưng là với điều kiện phải đảm bảo tính mạng trước.

Cô quay sang các tổ viên sau lưng: “Tình hình tiền tuyến không khả quan, chúng ta bắt đầu từ vòng ngoài, thấy gì bất thường là lập tức rút lui.”

Có một vài người từng nghĩ cô sẽ lấy họ làm bia đỡ đạn. Nhưng sau khi nghe cô nói thế họ không khỏi sững sờ.

Lâm Chiếu Nguyệt xách túi tiến vào khu vực ô nhiễm.

Một cô gái mặt đầy tàn nhang tiến lại gần: “Tổ trưởng, tôi nghe nói khu F12-9 có một con rắn biến dị rất đáng sợ.”

Cô gái tên là Hạ Linh, có người thân làm việc trong cục tình báo. Cô ta sống sót được tới giờ phần lớn nhờ người thân cung cấp thông tin nên luôn có thể tránh được nguy hiểm kịp thời.

Ban đầu Hạ Linh rất có thành kiến với Lâm Chiếu Nguyệt. Đáng lẽ cô ta sẽ là tổ trưởng, nhưng vì thành tích không bằng nên bỏ lỡ cơ hội.

Tuy vậy, hành động và lời nói của Lâm Chiếu Nguyệt khiến cô ta thay đổi cách nhìn, không kìm được mà tiết lộ thông tin quan trọng.

Lâm Chiếu Nguyệt từng nhặt được một quyển bách khoa toàn thư về động vật trong bãi rác — là sách từ trăm năm trước, nhiều trang đã vàng và rách, nhưng cô vẫn học được nhiều thông tin hữu ích.

Ví dụ như về loài rắn — sinh sản nhanh, thích môi trường ẩm ướt và lạnh.

Da có vảy cứng, đẻ trứng.

Cô nhắc nhở tổ viên:

“Cẩn thận với trứng trắng!”

Mọi người không hiểu nhưng cũng đều ghi nhớ trong lòng.

Hạ Linh ngạc nhiên nhìn cô.

Những lời của tổ trưởng giống hệt lời người thân trong cục tình báo đã nói.

Lâm Chiếu Nguyệt bước vào khu ô nhiễm.

Khác với các khu trước, ở đây ít xác chết hơn, chủ yếu là đuôi rắn bị đứt, thi thể còn rất mới, chưa hề phân hủy.

Khi rắn biến thành dị thú sẽ có thân người đuôi rắn, da đầy vảy — vô cùng rợn người.

Xác rắn lớn rắn nhỏ nằm la liệt, máu tanh nồng nặc.

Dù đã quen với những cảnh tượng kinh hoàng nhưng Lâm Chiếu Nguyệt vẫn thấy buồn nôn.

Cô phớt lờ những âm thanh kỳ lạ xung quanh, chuyên tâm thu dọn xác.

Các tổ viên cũng bị ảnh hưởng bởi cô, bắt đầu dọn theo.

Quân đội đang càn quét từ ngoài vào trong, xác suất gặp dị thú lẻ tẻ không cao. Nếu gặp thì chỉ có thể nói là… xui xẻo.

Mà Lâm Chiếu Nguyệt thì đúng là… xui thật.

Trong lúc đang thu dọn, cô phát hiện dưới thi thể một con rắn có hơn chục quả trứng rắn.

Mỗi quả to cỡ nắm tay, vỏ trắng như tuyết.

“Thình thịch—”

Cô nghe rõ tim mình đập nhanh, máu chảy rần rật, sống lưng dâng lên một cảm giác tê dại — đó là dấu hiệu cảm nhận nguy hiểm.

Bằng mắt thường, cô thấy những quả trứng rắn khẽ rung lên, bên trong dường như có rắn con đang phá vỏ.

Phản ứng cực nhanh, cô nhặt đá bên cạnh đập mạnh vào trứng.

Rắn con trong trứng phát ra tiếng thét yếu ớt.

Cô không dừng lại, tiếp tục đập chết từng quả.

Gần đó, Hạ Linh trố mắt kinh ngạc: “Tổ trưởng, cô…”

Lâm Chiếu Nguyệt lau mồ hôi lạnh sau lưng, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thở gấp: “Không xử lý thì chúng ta không thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Nếu để rắn con nở ra, tất cả sẽ phải đề phòng bị tấn công liên tục.

Hạ Linh hoàn toàn tâm phục khẩu phục, nhìn cô với ánh mắt đầy kính nể.

Cô đang định thông báo cho tổ viên khác thì nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.

Nhìn theo hướng đó, một tổ viên bị rắn con to bằng cánh tay quấn lấy, hơn chục con chui vào họng anh ta khiến anh trợn mắt, cố kéo ra nhưng vảy rắn quá trơn.

Và cứ thế, anh ta chết trong cuộc tấn công của lũ rắn con.

Mắt Hạ Linh co rút.

Lâm Chiếu Nguyệt nhanh chóng đảo mắt, xác định thiếu một tổ viên, lập tức bảo Hạ Linh: “Chạy!”

Một người đã phát hiện ra trứng rắn từ đầu nhưng lại chọn cách bỏ chạy, không cảnh báo ai, khiến cả đội rơi vào nguy hiểm.

Hạ Linh nghiến răng bỏ chạy.

Tiếng “xì xì” vang lên bên tai, Lâm Chiếu Nguyệt quay người chém phăng con rắn con đang lao tới thì cảm nhận được mặt đất dưới chân đang rung chuyển.

Không xa phía trước, một chiến sĩ mặc giáp bị rắn cắn đứt làm đôi. Một con rắn khổng lồ toàn thân đen kịt che khuất cả bầu trời, những công trình xung quanh đổ sụp, dị thú khổng lồ gầm lên vang dội.

Suy nghĩ đầu tiên của Lâm Chiếu Nguyệt là: Kích th.ích thật.

Suy nghĩ thứ hai là: Thành phố ngầm này tiêu rồi.

Bình Luận (0)
Comment