Bộ đồ ngủ để quá lâu trong tủ quần áo nên tỏa ra mùi long não nồng nặc.
“Đồ sạch đấy, anh có thể mặc.” Ninh Thiệu sợ anh thấy cũ kỹ quá nên giải thích thêm: “Trong nhà chỉ có mỗi bộ này là vừa với anh, đồ ngủ của tôi anh mặc không vừa đâu.”
Cô không thấy lời mình nói có gì sai cả, chỉ đang nói sự thật. Dáng người cô và anh hoàn toàn không hợp, hơn nữa mấy năm nay cô cũng không mua đồ ngủ mới, đến bản thân mặc còn thấy chật.
May là Lâm Yến đúng như lời bà nội Lâm nói, rất nghe lời.
Anh lau tay vào vạt áo mình rồi đưa tay nhận lấy bộ đồ ngủ.
“Cảm ơn.”
Ninh Thiệu chỉ cho anh vị trí nhà vệ sinh, cách mở nước nóng lạnh, rồi lấy thêm một chiếc khăn sạch cho anh.
Thấy anh vào phòng tắm, cô ngồi trên sofa gấp quần áo.
Đợi đến khi Lâm Yến từ phòng tắm đi ra Ninh Thiệu đã vô thức ngủ gật trên sofa.
Cửa kính phòng tắm quá cũ, mở ra kêu ken két chói tai khiến cô giật mình tỉnh dậy, mở mắt liền thấy Lâm Yến đã thay bộ đồ ngủ hoa ấy.
Anh vừa tắm xong, vết máu trên người đã được rửa trôi, vết thương sau khi ngâm nước trông càng nghiêm trọng hơn.
“Anh đi tắm rồi à?” Ninh Thiệu nhìn rõ, chậm rãi hỏi.
Lâm Yến đứng không gần không xa, bộ đồ ngủ dài tay mặc vào thành tay ngắn, cơ bắp cánh tay săn chắc… Ninh Thiệu một lần nữa cảm nhận rõ sự chênh lệch giữa cô và Lâm Yến. Dù là học sinh cấp ba nhưng anh lại có khí chất của một người đàn ông trưởng thành – từ vai lưng đến eo bụng đều như được chống đỡ bởi khung xương to lớn.
Không chỉ vượt trội so với bạn bè đồng trang lứa, e rằng đến cả đàn ông trưởng thành cũng khó mà cao lớn như anh.
Cảm giác áp lực vô cùng rõ ràng.
Ninh Thiệu phải ngẩng đầu mới thấy được khuôn mặt anh.
Lâm Yến nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, mí mắt rũ xuống, hàng mi dài đen rủ xuống một lớp bóng mờ, khiến người khác khó mà nhìn thấu cảm xúc thật của anh.
Không thể phủ nhận, anh rất đẹp trai, đừng nói trong lớp, cả trường cũng khó tìm được ai đẹp hơn anh. Chỉ là bình thường anh ít nói, từ lúc chuyển trường đến giờ, mỗi khi có ai bắt chuyện anh cứ như người khờ khạo, tự kỷ, không hề đáp lại, khiến người ta không khỏi nghi ngờ đầu óc anh có vấn đề.
Lúc này Ninh Thiệu cũng bắt đầu có nghi ngờ ấy.
Trên người anh đầy vết thương, dù không sâu nhưng khi ngâm nước lại càng nặng hơn. Vết thương gặp nước chẳng khác gì rắc muối, người bình thường chắc chắn sẽ không chọn lúc này để tắm.
“Anh xử lý vết thương đi.” Cô nghĩ tối nay anh sẽ bị nhiễm trùng mà sốt.
Lâm Yến nghe lời mở hộp y tế, lấy ra tuýp thuốc mỡ bôi lên vết thương của mình. Vết thương sau lưng nhiều nhất nhưng anh không thể tự bôi lên phần eo và lưng.
Anh nghiêng đầu nhìn Ninh Thiệu đang đứng bên cạnh, ánh mắt trầm lặng, rỗng tuếch.
“Em… có thể…”
Ninh Thiệu lập tức ngắt lời: “Không thể!”
Cô đã nhận ra ý định của anh.
Nhưng cô không muốn.
Cho anh vào nhà đã là nhượng bộ lớn nhất của cô rồi, nếu không phải có lợi ích từ việc này, khi thấy anh ngồi co ro trước cửa cô đã coi như không thấy mà bỏ qua.
Cô không nhìn anh nữa, quay vào phòng lấy đồ ngủ chuẩn bị rửa mặt.
Vừa bước vào cô lại do dự.
Đây là cơ hội tốt để tiếp cận anh, thông qua việc giúp bôi thuốc có thể tăng sự thân thiết.
Nhưng…
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thân mật với ai như vậy, cho người vào nhà, lại chu đáo đưa đồ ngủ…
Ninh Thiệu lại nhớ đến món học phí như ngọn núi đè lên mình.
Thật ra đại học có thể vay vốn sinh viên, lãi suất rất thấp, vừa học vừa làm vẫn có thể học được, sau đó thành tích tốt còn có thể xin học bổng nên áp lực không quá lớn.
Nhưng Ninh Thiệu đâu chỉ có mỗi khoản học phí. Hồi bà bị bệnh phải nằm viện cô đã tiêu sạch tiền tích cóp. Con cháu của bà mặc kệ bà sống chết, để bà tự sinh tự diệt, Ninh Thiệu phải chạy vạy khắp nơi vay tiền, vì một trăm, hai trăm mà phải quỳ lạy, đập đầu cầu xin.
Cộng gộp lại, cô gánh gần trăm ngàn nợ.
Có thể với người giàu mười vạn không là gì nhưng với bà – đó là tiền cứu mạng, bà đã gắng gượng sống thêm hai năm bên cạnh Ninh Thiệu rồi mới qua đời.
Khoảng thời gian sống cùng bà là lúc hạnh phúc nhất đời cô.
…
“Tôi làm cho.”
Ninh Thiệu cầm lấy tuýp thuốc từ tay anh, ra hiệu anh cởi đ.ồ ngủ, để lộ lưng ra.
Lâm Yến quay lưng về phía cô, đồng tử co lại cực độ, sắc bén như dã thú. Gương mặt như đeo mặt nạ co giật khẽ, tai, má, đến tận cổ đều đỏ bừng, chỉ là da anh ngăm nên khó nhìn ra.
Từ góc nhìn của Ninh Thiệu, chỉ thấy lưng eo anh đột nhiên siết chặt, đường nét sắc như điêu khắc, khung xương rộng lớn như một con báo hoang đang chuẩn bị vồ mồi, tràn đầy dã tính.
Cô như bị thiêu đốt ánh mắt, vội vã quay đi, cảm xúc bình tĩnh bỗng trở nên căng thẳng lạ lùng – có lẽ là lần đầu tiên cô thấy cơ thể con trai.
Cô bóp một ít thuốc ra đầu ngón tay bôi lên lưng anh.
Làn da mát lạnh, ngón tay thon dài của cô bất giác run nhẹ.
Lâm Yến tắm bằng nước lạnh.
Ninh Thiệu cảm thấy thật khó tin khi anh lại tắm nước lạnh trong thời tiết giá lạnh như thế này.
Sáng cô rửa mặt, chỉ chạm nước lạnh đã buốt đến tận xương, huống chi là tắm.
Cô tưởng anh không biết cách bật nước nóng nên giải thích lại lần nữa cho anh ta.
Thật ra trước khi anh vào phòng tắm cô đã nói rồi, nước nóng xoay hướng nào, sữa tắm, dầu gội để đâu… những thứ đó.
Chàng trai quay lưng về phía cô im lặng vài giây, trả lời bằng giọng khàn khàn, nén một thứ cảm xúc khó hiểu:
“Tôi biết.”
Ninh Thiệu cẩn thận bôi thuốc cho anh, không nhận ra điều bất thường, nghe vậy không nói thêm gì nữa, thầm nghĩ không chỉ tính cách anh kỳ quặc mà cả con người cũng kỳ – nước nóng không tắm mà cứ nhất quyết tắm nước lạnh.
Chắc là anh thích tắm nước lạnh – thế thì cũng lạ.
Lần đầu bôi thuốc cho người khác, Ninh Thiệu sợ mình mạn tay khiến anh đau nên cố gắng nhẹ nhàng.
Nhưng với Lâm Yến thì như đang chịu tra tấn.
Ngón tay cô thon dài mềm mại, chạm vào vết thương không đau, trái lại như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua, tim anh đập loạn, máu trong người dồn dập khắp nơi, đến màng tai cũng như rung lên.
Ánh mắt cô, đầu ngón tay cô, cả hơi thở cô phả lên lưng – tất cả đều khiến anh không chịu nổi.
Lâm Yến nhắm chặt mắt, dùng chút lý trí cuối cùng mặc lại đồ ngủ, những ý nghĩ dơ bẩn, tồi tệ, đáng xấu hổ trong đầu dường như bị cô nhìn thấu, cảm giác xấu hổ mạnh mẽ như nhấn chìm anh.
“Đươc…được rồi.” Anh như con thú bị dồn vào đường cùng, đứng dậy lùi xa cô mấy bước mới lắp bắp nói.
Ngón tay Ninh Thiệu vẫn còn lơ lửng trong không trung, bị phản ứng dữ dội của anh làm giật mình, tưởng mình bôi thuốc mạnh tay quá khiến anh đau, nhưng thấy anh như né mình như né thú dữ, trong lòng cô hơi giận.
Là anh mở miệng nhờ vả, giờ lại ra vẻ như bị cô bắt nạt thảm hại.
Cô thật sự không hiểu mình đã làm gì sai.