Phong Kỳ nhớ lại chàng trai đã cùng nàng trở về.
Trước đây hắn chỉ nghĩ hai đứa trẻ đi chung thì có gì đáng để ý đâu.
Nhưng giờ nàng đã trưởng thành, lại còn đưa nam nhân về nhà, nghĩa là sao?
Nàng thích hắn ta ư?
Phong Kỳ khi ra trận luôn đeo mặt nạ ác quỷ, ngoài phụ mẫu và vài người thân tín, không ai từng thấy mặt hắn.
Đeo mặt nạ, lại hiếm khi biểu lộ cảm xúc.
Từ rất sớm, nhất cử nhất động của Phong Kỳ đã nằm trong tầm giám sát của triều đình.
Hắn nắm giữ binh quyền, chưa từng bại trận. Trong mắt kẻ địch nơi biên ải, hắn là chiến thần bất bại, được gọi là “mặt Diêm Vương”. Trong mắt triều đình, hắn là kẻ nắm giữ binh quyền, có thể lật đổ triều chính bất cứ lúc nào.
Chớ nói đến cưới thê tử, ngay cả việc về nhà thăm phụ mẫu cũng không thể.
Như một cỗ máy giết người trấn giữ biên cương, không thể quay lại kinh thành. Chỉ cần hắn có chút động tĩnh, phụ mẫu hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Không còn cách nào, khi chiến sự nơi biên giới giảm, hoàng đế bắt đầu muốn trừ khử hắn.
Dẫu sao, bên giường có người sao có thể ngon giấc?
Phong Kỳ từ nhỏ đã lớn lên trong sự cảnh giác và đề phòng với người khác, những vụ ám sát xảy ra khắp nơi. Hắn không chỉ đề phòng kẻ địch nơi biên ải mà còn cả thích khách do triều đình phái tới nhằm trừ khử hắn.
Nói đến chiến đấu và giết người, hắn thành thạo. Nhưng nói về tình cảm nam nữ, hắn hoàn toàn mù tịt.
Việc chấp nhận hôn ước âm hôn này, một là vì Phong Kỳ không muốn sống tiếp những ngày tháng tăm tối ấy, hai là…
Khi biết có người muốn sắp xếp cho hắn một cuộc hôn nhân âm hồn, hắn đã rất bất ngờ.
Khi hắn đến tuổi trưởng thành, hoàng đế từng định ban hôn chỉ để dùng thê nhi trói buộc hắn.
Nhưng không ai chịu gả cho hắn.
Giống như cái danh “măt Diêm Vương”, trẻ con ngoài đường nghe tên hắn cũng khóc thét, người ta bảo hắn giết người không chớp mắt, tàn nhẫn lạnh lùng.
Năm xưa nội bộ triều đình đấu đá, Lục hoàng tử tạo phản, Phong Kỳ dẫn quân xông vào hoàng cung giết người, còn treo đầu hắn lên cổng thành để thị uy bọn bè đảng của Lục hoàng tử.
…
Người ta nói không sai, Phong Kỳ chính là kiểu người như vậy.
Không ai muốn lấy hắn, các tiểu thư khuê các, con gái quan lại chỉ cần nghe tên đã sợ mất mật.
Vậy nên khi thấy có người muốn âm hôn với hắn, Phong Kỳ thực sự ngạc nhiên.
Hắn đã đồng ý.
Lúc đó Đồng Du còn nhỏ, hắn nghĩ sau này nàng lớn lên sẽ hối hận, thậm chí dù chết cũng sẽ muốn giải trừ âm hôn này.
Nhưng nàng đã trưởng thành nhưng lại chưa từng đề cập đến việc giải trừ, mỗi ngày đều về nhà mang cơm cho hắn, kể cho hắn nghe những chuyện xảy ra trong ngày.
Hôm đó là sinh nhật nàng, Phong Kỳ ngay lập tức nhận ra cảm xúc nàng không ổn.
Nàng ngoài mặt mạnh miệng, tỏ ra không để tâm nhưng thật ra rất để ý.
Năm nào cũng mong mẫu thân sẽ đến tổ chức sinh nhật cho mình.
Phong Kỳ đã tặng sợi hồng anh cho nàng, thứ đã theo hắn bao năm trời.
Vũ khí hắn thường dùng là trường thương, cây thương này do chính hắn rèn ra, cùng hắn chinh chiến, giết vô số người, nhuộm đầy máu tươi, hồng anh cũng vậy.
Sau khi chết, linh hồn hắn hòa nhập với trường thương, tồn tại trên thế gian này đã nghìn năm.
Nàng mang theo sợi hồng anh, hắn có thể đến bên nàng bất cứ lúc nào để bảo vệ, hơn nữa hồng anh thấm đẫm máu người, sát khí cực nặng, tà ma bình thường không dám tới gần.
Đó là món quà duy nhất hắn có thể tặng nàng.
May mà nàng đã nhận lấy.
Giờ nàng đã trưởng thành, có người thích là chuyện bình thường.
Nhưng Phong Kỳ nghĩ đến chàng trai nàng dẫn về, trong lòng lại dâng lên một tia giận dữ khó hiểu.
Hắn cho rằng do mình lớn lên cùng nàng, giống như bậc trưởng bối, đương nhiên mong nàng sống tốt.
Nàng còn đang đi học, người tiếp cận nàng lúc này chắc chắn đều có mưu đồ.
…
Được hắn đỡ nằm xuống, Đồng Du lại ôm chặt cánh tay hắn như ôm búp bê, không chịu buông.
Phong Kỳ chạm vào má mềm mại của nàng, trắng mịn, nàng vừa uống thuốc nóng nên nhiệt độ da tăng cao, ửng đỏ, nhắm nghiền mắt.
Dù khi sống hay đã chết, Phong Kỳ chưa từng tiếp xúc gần gũi với ai như thế này, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ miệng nàng.
Không ngừng nhắc nhở hắn, tiểu thê tử của hắn đã trưởng thành rồi.
Người nam nhân cao lớn bất ngờ rút tay lại, áo giáp va chạm vang lên tiếng động, động tác quá mạnh khiến mặt nạ trên mặt lệch đi một tấc, để lộ chân mày như mực, tóc dài như lụa xõa xuống, vài sợi rơi trên chăn.
Phong Kỳ đưa tay chỉnh lại mặt nạ, không liếc nhìn người trên giường lấy một cái, quay người trở lại trong thương.
***
Đồng Du ngủ đến trưa hôm sau thì cảm thấy toàn thân dễ chịu, ngủ bù đủ giấc, chỉ là bụng kêu ọc ọc.
“Đói, đói quá…”
Cô nuốt nước bọt, lê dép đi ra khỏi phòng, vừa mở cửa đã thấy bà ngồi trên ghế sô pha, không nhìn cô lấy một cái, bộ dạng như sắp tra hỏi.
Đồng Du thầm nghĩ không ổn, không còn đường trốn, ánh mắt nghiêm khắc của bà đã dừng trên mặt cô.
“Ăn xong cơm, qua đây!” – Bà Phùng lạnh lùng nói.
Đồng Du cúi đầu, cố kéo dài thời gian ăn cơm, nhưng trốn không thoát, cuối cùng vẫn phải đối mặt với cơn thịnh nộ của bà.
Ăn xong, cô lấy roi tre ở góc tường, bước tới nhận lỗi: “Cháu xin lỗi bà.”
Bà Phùng không nương tay, nhận lấy roi, quất ba cái vào lòng bàn tay cô, lực không nhẹ.
Ba roi xong, lòng bàn tay Đồng Du đã nổi vệt đỏ, đau rát.
Bà Phùng nói: “Nếu không có người đó, hôm qua cháu thu phục bà Mạnh cũng mất mạng rồi.”
Với khả năng hiện tại của Tiểu Châu, cô bé vẫn chưa thể thi triển chú thuật trừ tà thực sự, hôm qua hoàn toàn là dùng mạng để thi triển.
Đồng Du tất nhiên hiểu điều đó, nhưng tình huống hôm qua không cho phép cô suy nghĩ nhiều.
Cơ thể bà ngày càng yếu, đối mặt với ác linh trong trạng thái giận dữ, dù có giải quyết được thì cũng mất nửa cái mạng.
Cô không thể chỉ đứng nhìn bà gặp chuyện.
Chỉ còn cách xông lên.
May mà kết quả cuối cùng vẫn tốt.
Đồng Du biết bà là lo cho mình nên ngoan ngoãn đứng nghe răn dạy.
Bị mắng quen rồi, cô cũng không thấy lạ.
Bà Phùng trừng mắt nhìn cô một cái, quăng lọ thuốc sang bên, hậm hực nói: “Trường cho nghỉ rồi thì ở nhà cho tử tế, đừng gây chuyện nữa!”
Thấy lọ thuốc, Đồng Du mỉm cười gật đầu.
Cô biết bà vẫn yêu thương mình.
Bà Phùng còn có chuyện phải xử lý, ví dụ như bà Mạnh đang bị nhốt trong cái bình gốm, cần mời cao tăng đến siêu độ.
Nhưng bà vẫn không yên tâm về Tiểu Châu.
Không nhịn được dặn dò: “Thấy thì coi như không thấy, đừng có…”
Đồng Du đã quá quen lời dặn của bà, tiếp lời: “Đừng có dây vào! Cháu biết rồi mà bà!”
Bà Phùng thấy bộ dạng cô thế là lại bực, giơ tay gõ đầu cô một cái: “Nhớ cho chồng con ăn cơm đó!”
Nói xong rời đi.
Đồng Du xoa trán, vào bếp lấy gạo trộn tro, mang theo nến và hương quay về phòng.
Tối qua cô ngủ quên, không cho ăn, bà cũng không bao giờ vào phòng cô, nghĩa là ông chồng quỷ của cô đói suốt một ngày rồi.
“Xin lỗi xin lỗi, chắc phu quân đói lắm nhỉ.”
Cô vừa châm hương và nến vừa xin lỗi.
Không có hồi đáp nhưng Đồng Du vẫn không ngừng nói xin lỗi.
Trước kia cô từng bệnh phải nhịn ăn, biết cảm giác đó khó chịu thế nào.
Nhìn làn khói trắng bay lên, cô đặt đầu lên gối, nhìn hương một lúc đã thấy buồn ngủ.
Bà cứ dặn không được lơ là khi cho ăn, phải tận mắt thấy hương nến cháy hết mới được làm chuyện khác nhưng cô chẳng có kiên nhẫn, lần nào cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ một lúc sau khi cô thiếp đi, giữa làn khói mờ ảo, một bóng người hiện lên.
Phong Kỳ quỳ một gối trước mặt cô, nhặt lấy lọ thuốc, nâng tay cô đã bị đánh bằng roi tre.
Chỉ một lúc, vết thương càng sưng to, đỏ ửng lan đến cả mu bàn tay, cô cũng chẳng nhớ bôi thuốc, chỉ lo cho hắn ăn.
Phong Kỳ hơi nhíu mày, bóp thuốc, nhẹ nhàng xoa lên lòng bàn tay cô.
Vừa xoa xong, chưa kịp rút tay thì Đồng Du – vốn đang ngủ – đột nhiên mở mắt, ngược lại nắm lấy cổ tay hắn, mừng rỡ cười nói:
“Cuối cùng cũng bắt được huynh rồi!”