Khi cô và nữ cảnh sát xem xong camera giám sát khu dân cư ở phòng bảo vệ thì đã là nửa đêm.
Chuyện còn kỳ lạ hơn cả việc thi thể biến mất là — camera giám sát hoàn toàn không ghi lại được ai đã đánh cắp thi thể của Lâm Yến.
Cái xác vốn nên nằm trong quan tài pha lê lại cứ thế biến mất một cách vô lý như thể có ma quỷ, khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Nữ cảnh sát cũng lần đầu gặp chuyện quái lạ như vậy, liền nghĩ đến việc sao lưu tất cả video giám sát những ngày gần đây mang về xem kỹ lại. Biết đâu thi thể đã bị giấu trong vali mang ra khỏi khu dân cư — chuyện dùng vali để chở xác trước đây không phải chưa từng xảy ra.
Không phải tầng nào cũng có lắp camera, chỉ có cổng trước, cổng sau và công viên là có. Trừ khi thực sự là ma quỷ, bằng không thì luôn có thể tìm thấy manh mối.
Sau khi tạm biệt nữ cảnh sát Ninh Thiệu ngồi trên ghế dài trong công viên một lúc. Lúc rạng sáng công viên không có ai nên yên tĩnh lạ thường, đèn đường vẫn sáng, xua đi bóng tối xung quanh. Lúc này điện thoại vang lên, là tin nhắn từ Lê An An.
[An An: A Thiệu, cậu đừng để ý lời trong nhóm, họ đều ghen tị với cậu thôi.]
[An An: A Thiệu cậu không sao chứ? Sức khỏe đã khá hơn chưa? Chuyện của Cố Phùng Sinh không liên quan đến chúng ta, là cậu ta nhất quyết muốn đưa chúng ta về nhà mà.]
Ninh Thiệu đang bối rối vì sự mất tích của thi thể Lâm Yến. Thấy tin nhắn này, cô sững người trong giây lát rồi mở nhóm chat thời cấp ba — hàng loạt tin nhắn đập vào mắt.
[Đàm Tường151**: Ninh Thiệu thật đúng là sao chổi, hại chết Lâm Yến chưa đủ, còn không buông tha cho Cố Phùng Sinh.]
[Lý Phong179**: Hồi cấp ba nhìn thì như học sinh ngoan, ai ngờ lại hám tiền hám danh, quen Lâm Yến chẳng phải vì tiền sao, giờ Lâm Yến chết rồi, cô ta sao bỏ qua cho cậu ấm Cố Phùng Sinh được.]
[Trình Mộng Thiền131**: Mấy người nói chuyện đừng quá đáng như vậy, Ninh Thiệu đang trong nhóm mà.]
[Lý Phong179**: Trong nhóm thì sao? Cô ta làm những chuyện đó chẳng lẽ không cho người ta nói? Hồi ấy mới tốt nghiệp liền vội vã chia tay với Lâm Yến, chẳng phải là để lên đại học kiếm người giàu hơn sao?]
[Đàm Tường151**: Cố Phùng Sinh chỉ gặp cô ta một lần đã chết, cô ta không phải sao chổi thì là gì? Giờ ai còn dám qua lại với cô ta nữa, lớp trưởng mau đá cô ta ra đi, đừng để cô ta hại cả bọn mình.]
[………]
Ninh Thiệu không mấy để tâm đến những lời ác ý đó. Họ nói cô hám danh hám tiền, cô cũng không phản bác — ban đầu cô tiếp cận Lâm Yến đúng là vì tiền, không có tình cảm gì, sự thật là thế.
Nhưng khi cô thấy tin nhắn “Cố Phùng Sinh đã chết”, mắt cô đột nhiên mở to, sắc mặt lập tức trắng bệch, các ngón tay cầm điện thoại từ từ siết chặt lại.
Ninh Thiệu biết rõ Cố Phùng Sinh vẫn chưa qua cơn nguy kịch. Ban ngày khi đến bệnh viện xin việc cô có ghé qua thăm bà nội Lâm, cũng tranh thủ vào khu chăm sóc đặc biệt nhìn Cố Phùng Sinh.
Lúc ấy cậu ta vẫn còn nằm trên giường bệnh, các chỉ số trên máy theo dõi đều bình thường.
Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, một người đang yên lành lại chết đi.
Ninh Thiệu vốn đã thấy vụ tai nạn xe hôm đó kỳ lạ, giờ lại càng thấy rùng mình.
Đúng như những gì trong nhóm nói, cô dường như thực sự mang đến tai họa cho những người xung quanh.
Cô không đọc thêm tin nhắn trong nhóm nữa, cảm giác tội lỗi mạnh mẽ kéo ký ức cô quay lại lần cuối cùng gặp Lâm Yến.
…
Trốn đến trạm y tế thị trấn, cô có được một tháng rưỡi yên ổn. Khi đó cô thật sự nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Lâm Yến nữa. Dù cả đời không thể cầm dao mổ cô cũng thấy vui vì sự bình yên tạm thời đó.
Rõ ràng cô đã đổi số điện thoại, thay điện thoại thông minh bằng máy “cục gạch”, còn cắt đứt liên lạc với người quen… Ở trạm y tế, cô giữ khoảng cách với đồng nghiệp, luôn đeo khẩu trang suốt ngày, không tham gia bất kỳ hoạt động xã giao nào.
Trong mắt đồng nghiệp cô là người kỳ quặc, một kẻ cô lập.
Ninh Thiệu không quan tâm người khác nghĩ gì, cứ tưởng cuộc sống bình yên ấy sẽ kéo dài. Nhưng không ngờ—
Hôm đó là một đêm mưa, giống như đêm mưa lần đầu cô gặp Lâm Yến ngoài hành lang. Cô trực ban ngày, nhưng vì bệnh nhân đông nên ở lại trạm y tế lâu hơn một chút.
Tối đen hẳn mới tan ca về nhà.
Con đường về nhà không dài, cô thuê một căn phòng, dọc đường không có đèn đường như ở thành phố lớn, chỉ có ánh đèn yếu ớt từ nhà dân xung quanh đủ để cô nhìn thấy đường về.
Vì đang mưa nên trên đường không thấy ai, tiếng mưa đập vào ô vang lộp độp, mặt đường gồ ghề đầy vũng nước lớn nhỏ. Cô phải đi chậm để tránh vũng nước.
Khi cô đang tránh một vũng nước, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Tiếng mưa che bớt nên nghe không rõ, Ninh Thiệu đang tập trung nhìn vũng nước, tưởng là ảo giác.
Cho đến khi cô lại dừng bước tránh một vũng nước khác, tiếng bước chân lạ kia lại vang lên.
‘Cộp, cộp’
Con đường này là đường bê tông, tiếng bước chân rõ ràng là giày đế cứng giẫm lên mặt đất phát ra.
Trong khi cô đi giày đế mềm.
Toàn thân Ninh Thiệu cứng đờ, một dự cảm hoảng loạn dâng lên trong lòng.
Nếu chưa từng gặp Lâm Yến có lẽ cô chỉ nghĩ là người dân trong trấn.
Nhưng sau khi trải qua sự đeo bám bệnh h.oạn của Lâm Yến, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là anh ta.
Và đúng như cô đoán.
Một người đàn ông cao lớn, không cầm ô, cũng không mặc áo mưa, đang đứng cách cô không xa. Xung quanh không có chỗ trú, toàn thân anh ta hiện ra rõ ràng trong mắt Ninh Thiệu. Dù chỉ mới một tháng rưỡi không gặp nhưng người trước mắt đã thay đổi quá nhiều.
Toát ra khí tức u ám, lạnh lẽo, khuôn mặt bị mưa tạt như ma nước, ánh mắt hung tợn nhìn cô đầy u ám, giống như đầu lưỡi rắn lạnh lẽo liế.m khắp cơ thể cô.
Ninh Thiệu biết rõ sự chiếm hữu của người này mạnh đến mức nào.
Chỉ một tuần không gặp cô đã bị trừng phạt — lần này đã là một tháng rưỡi, Lâm Yến chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Bản năng cô muốn chạy nhưng vừa nhấc chân thì phát hiện bắp chân đã mềm nhũn từ lúc nào, không thể cử động. Nỗi sợ trong lòng gần như nuốt chửng cô.
Chiếc ô rơi khỏi tay, nước mưa lạnh lẽo tạt lên đầu cô, hàng mi khẽ run, không rõ là nước mắt hay mưa làm ướt má… Khi Lâm Yến từng bước tiến lại gần, cô run giọng cầu xin:
“Tha cho tôi đi… xin anh…”
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng đẹp ngấn lệ nhìn anh đầy tuyệt vọng.
Lâm Yến nhặt ô lên che cho cô khỏi mưa. Khi nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm kia, hắn không kìm được đưa tay muốn lau nước mắt nhưng cô quay đầu né tránh.
Hắn không làm gì, chỉ đứng đó. Lời cầu xin của cô khiến tim hắn như bị cắt, lồng ngực như bị xé toạc, lộ ra xương sườn đẫm máu và trái tim rách nát, vừa hoang mang vừa đau đớn khôn tả.
Nếu như ngày đó Âm Âm không thấy bộ mặt thật của hắn, liệu họ có thể giống như những cặp đôi bình thường?
Đáng tiếc không có nếu như.
Lâm Yến không thể rời xa Ninh Thiệu. Khi nhìn thấy cô, hắn vẫn luôn muốn một điều — muốn gắn cô vào thân thể mình, lấy máu thịt bọc lấy cô, như vậy họ sẽ mãi mãi bên nhau. Lòng tham mãnh liệt tuôn trào như nước vỡ đê, tràn ngập thân thể hắn.