Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó

Chương 151

Nhưng tất cả những điều đó chỉ là lời đồn, ai biết bên dưới ẩn giấu yêu ma quỷ quái đáng sợ gì. Việc Chu Thục mất tích cũng vì vậy, chứng tỏ bên dưới không phải thần linh mà là ma quỷ.

Đồng Du nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô ấy.

“Vậy thì chúng ta đợi đến khi trời tối đi, khi trời tối rồi mà nhìn thấy cầu thang đi xuống thì xuống xem thử.”

Trong lòng Khắc Diễm sợ hãi, nhưng nhìn thấy Đồng Du ở bên cạnh, ý định rút lui bỗng chốc tan biến.

Lâm Tĩnh xúc động cảm ơn rối rít.

Hiện tại là buổi chiều, còn hai tiếng nữa trời mới tối.

Thời gian chờ đợi thật dài, may là Khắc Diễm mang theo cả ba lô đồ ăn vặt, trước tiên đưa một gói cho Đồng Du, sau đó đưa một gói cho Lâm Tĩnh.

Đồng Du khá đói bụng, dù buổi trưa đã ăn khá nhiều nhưng đến gần tối thì bụng đói lại cồn cào, không khách sáo, xé một gói liền bắt đầu ăn.

Lâm Tĩnh xua tay từ chối.

“Tôi đã ăn rồi, vẫn chưa đói.”

Khắc Diễm cất đồ ăn đi, vừa ăn vừa nói: “Đói thì nói tôi biết.”

Ngoài toà nhà giảng dạy, mây xám chì cuộn trào, hạt mưa to như hạt đậu rơi lộp độp lên cửa sổ, chảy dọc theo kính thủy tinh thành vệt dài.

Cửa sổ nhà vệ sinh vừa hẹp vừa nhỏ, ánh sáng không lọt vào được, mờ tối đến mức không thể nhìn rõ mặt nhau.

Khắc Diễm tò mò hỏi: “Sao lại hẹn gặp trong nhà vệ sinh?”

Lâm Tĩnh giải thích: “Đây là nơi cuối hành lang, mấy lớp học khác có nhiều cửa sổ, dễ bị người ngoài phát hiện, nhà vệ sinh kín đáo hơn.”

Lúc này Khắc Diễm mới nhận ra họ đang ở trong nhà vệ sinh nữ.

Mặt cậu đỏ bừng, lúng túng liếc nhìn Đồng Du bên cạnh.

Đồng Du ăn xong năm gói khoai tây chiên, hai gói bánh quy, một túi kẹo trái cây, cuối cùng cũng đến giờ, không để ý ánh mắt co giật của Khắc Diễm, đứng dậy nói: “Đến lúc đi xem rồi.”

Lâm Tĩnh vội vàng đứng dậy.

Ba người đi song song, đi thẳng đến cửa chính của toà nhà giảng dạy, cầu thang rất rộng, lan can bằng gỗ được sơn đỏ, sơn đã phai màu, để lộ lớp gỗ vàng bên trong.

Bên ngoài trời đã tối đen, Đồng Du bật đèn điện thoại, rọi quanh hành lang nhưng không thấy cầu thang đi xuống.

Lâm Tĩnh không khỏi tiến đến, sốt ruột tìm kiếm.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, ánh đèn pin chiếu lên cửa chính, xuyên qua cửa kéo dài bóng ba người.

Tim Khắc Diễm đánh thót, vừa định mở miệng nói thì Đồng Du đã kéo cậu và Lâm Tĩnh vào một phòng học bên cạnh rồi đóng cửa lại.

“Cái bài viết trên diễn đàn nói gì mà có cầu thang đều là bịa đặt, chuyện hoang đường, thưa cảnh sát.”

“Chúng tôi có cách xử lý riêng, anh cứ dẫn chúng tôi vào xem đã.”

Qua cánh cửa, có thể nghe rõ tiếng nói chuyện bên ngoài.

Đồng Du nhìn qua khe cửa, lờ mờ thấy được người đến.

Khắc Diễm lén nhìn từ phía sau cô, hạ giọng nói: “Là chủ nhiệm Tề, còn có hiệu trưởng và cảnh sát…”

Hiệu trưởng ngoài lễ khai giảng và các dịp quan trọng thì rất ít xuất hiện trước mặt học sinh.

Còn chủ nhiệm Tề là giáo viên chủ nhiệm lớp trọng điểm khối 12, nghe nói chuyển về từ trường cấp ba trọng điểm ở thành phố, cực kỳ tận tâm, được học sinh kính trọng.

Rất nhiều học sinh thi đỗ vào các trường đại học danh giá đều là do ông dạy, năng lực cực kỳ xuất sắc.

Khắc Diễm lẩm bẩm.

“Xem ra chuyện này thật sự lớn rồi, đến cả hiệu trưởng và chủ nhiệm Tề cũng bị kinh động, tớ đã nói rồi, những gì viết trên diễn đàn không phải vô căn cứ…”

Mấy người đó đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Họ kiểm tra một lượt, không thấy cầu thang dẫn xuống tầng hầm liền che ô rời đi.

Ba người ra khỏi phòng học.

Đồng Du bỗng hỏi: “Người đàn ông cao gầy đó là chủ nhiệm Tề?”

Hiệu trưởng là một ông chú hói đầu, mập mạp; cảnh sát mặc đồng phục, chỉ có một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, khí chất xuất chúng, không đeo kính, trông không giống giáo viên mà giống doanh nhân thành đạt.

Khắc Diễm thấy cô không hiểu gì, liền giải thích: “Chủ nhiệm Tề là giáo viên chủ nhiệm lớp trọng điểm khối 12, nhiều người nói ông ấy sẽ là phó hiệu trưởng kế nhiệm.”

Phó hiệu trưởng hiện tại đã lớn tuổi, sang năm sẽ nghỉ hưu.

“Ông ấy dạy giỏi, hơn nữa tớ nghe nói vợ của chủ nhiệm Tề là con gái một quan chức cấp cao trong thành phố, có thể nói con đường thăng tiến rất rộng mở. Ông ấy về trường huyện ta dạy học chẳng qua là để tích luỹ thành tích, dù sao trường mình cũng thuộc khu vực phát triển nghèo.”

Lâm Tĩnh nghe xong vô cùng ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: “Sao cậu biết nhiều vậy?”

Khắc Diễm đắc ý nhướng mày, nói: “Tôi có nguồn tin riêng.”

Nói rồi cậu chú ý đến sắc mặt không ổn của Đồng Du, liền nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Chủ nhiệm Tề có vấn đề sao?”

Cậu chỉ hỏi vậy thôi, không ngờ Đồng Du lại gật đầu thật.

Đồng Du hỏi: “Vừa nãy hai người thấy mấy người?”

Khắc Diễm và Lâm Tĩnh nghĩ vài giây, đồng thanh đáp: “Ba người.”

Cảnh sát, hiệu trưởng, chủ nhiệm Tề.

Họ thấy ba người là bình thường.

Nhưng Đồng Du thấy điều không bình thường.

Vừa rồi vào không chỉ có ba người, mà còn có một con lệ quỷ ướt sũng toàn thân, kiễng chân đứng phía sau chủ nhiệm Tề, dán chặt lấy ông ta như cặp tình nhân đang yêu say đắm.

Trong mắt Đồng Du, là ba người một quỷ.

So với những người kia, lệ quỷ đứng sau chủ nhiệm Tề là kẻ đầu tiên phát hiện ra ba người họ đang trốn trong phòng học.

Chỉ là so với chủ nhiệm Tề, họ không có sức hấp dẫn lớn như vậy với lệ quỷ.

Lâm Tĩnh không biết tình trạng đặc biệt của Đồng Du, nhưng Khắc Diễm đã từng tận mắt thấy ma trong nhà cô nên cậu hiểu.

Sắc mặt cậu lập tức trắng bệch, răng đánh lập cập như bị đông lạnh, run rẩy hỏi: “Cậu đã thấy… cái đó?”

Lâm Tĩnh mơ màng.

“Cái đó” là cái gì?

Đồng Du gật đầu.

Khắc Diễm suýt chút nữa ngã khuỵu xuống đất.

Mẹ ơi.

Nếu đúng như lời Đồng Du nói, chủ nhiệm Tề dính dáng đến ma quỷ, thì có nghĩa ông ta không vô tội như vẻ bề ngoài mà có vấn đề! Hơn nữa là vấn đề rất lớn!

Đồng Du liếc nhìn cầu thang bình thường, nói: “Đi theo xem thử, hiện tại chỉ có thể tìm manh mối từ chủ nhiệm Tề.”

Cầu thang đi xuống mãi chưa xuất hiện, nếu ở đây chờ tiếp thì chỉ phí thời gian, mà thời gian thì quý báu, đã có nhiều người mất tích, từng phút từng giây đều rất quan trọng.

Lâm Tĩnh lập tức nói: “Hai người cứ đi, tôi ở lại đây đợi, có tin gì sẽ liên lạc với hai người.”

Phải có một người ở lại đợi cầu thang xuất hiện.

Khắc Diễm không phản đối.

Đồng Du trao đổi cách liên lạc với cô ấy rồi khoác áo mưa, nhấc chân rời đi.

Khắc Diễm đi theo sau.

Ra khỏi tòa nhà giảng dạy, Đồng Du kéo cậu đứng dưới mái hiên, chỉ vào trong nhà rồi hạ giọng nói: “Cậu đi bảo vệ Lâm Tĩnh, tớ không cần cậu đi theo.”

Khắc Diễm muốn từ chối, cậu muốn đi theo cô hơn.

Đồng Du thẳng thắn nói: “Đi theo tớ là sẽ thấy ma bất cứ lúc nào, tớ cũng không thể bảo vệ cậu suốt, đi với Lâm Tĩnh sẽ an toàn hơn, cậu suy nghĩ kỹ đi.”

Nghe vậy, tim Khắc Diễm đập thình thịch.

Cậu do dự vài giây, cuối cùng nói: “Được rồi, chúng ta giữ liên lạc thường xuyên.”

Đồng Du giơ tay làm ký hiệu OK rồi chạy vào trong cơn mưa lớn.

Thật ra còn một chuyện cô chưa nói với Khắc Diễm, vì sợ cậu hoảng sợ.

Người họ gặp là Lâm Tĩnh… cũng không phải người.

Khác chăng là Lâm Tĩnh chưa thành quỷ, cô ấy chưa chết, chỉ đang ở trạng thái hồn lìa khỏi xác.

Chỉ là Đồng Du không hiểu, vì sao Lâm Tĩnh lại có thể để người thường nhìn thấy mình, và vì sao lại cứ khăng khăng rằng có cầu thang dẫn xuống.

Bình Luận (0)
Comment