Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó

Chương 162

Người ở gần cô nhất, Phong Kỳ, gần như ngay lập tức đỡ lấy cơ thể cô đang ngã xuống.

Khi toàn bộ sức nặng của cô dựa lên người hắn, lúc ấy Phong Kỳ mới cảm nhận được cơ thể người nữ nhân thần bí này nhẹ đến mức nào. Hắn chỉ cần khẽ dùng lực là có thể nhấc bổng nàng lên.

Tất nhiên mà nói, nếu muốn giết nàng cũng chẳng khó khăn gì. Không cần đến vũ khí, chỉ cần lòng bàn tay đặt lên cổ mảnh mai kia, dùng thêm một chút sức, nàng chắc chắn sẽ đứt hơi ngay tại chỗ.

Thế nhưng Phong Kỳ lại không làm vậy.

Thậm chí—

Thuộc hạ bước lên, đề xuất:
“Tướng quân, chi bằng để thuộc hạ đưa nàng ta về doanh trại?”

Ánh mắt sâu thẳm của Phong Kỳ dời đến mặt thuộc hạ.

Người này theo hắn chinh chiến nhiều năm, thân hình vạm vỡ, đang định vác nữ nhân đang hôn mê như vác một bao cát.

Còn chưa kịp đưa tay ra Phong Kỳ đã nhanh hơn một bước, ôm lấy người trong lòng, phi thân lên ngựa, một loạt động tác liền mạch trơn tru. Một lúc sau hắn mới nói:
“Về doanh trại.”

Đám thuộc hạ ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt, hồi lâu không thể phản ứng lại.

Khi Đồng Du tỉnh dậy, trời bên ngoài lều đã tối đen như mực, những đám mây đen đặc che khuất ánh trăng sáng, nơi chân trời chẳng thấy một vì sao, bao phủ bởi một tầng sương đen mù mịt như mực bị khuấy lên.

Cô mở mắt nặng trĩu, còn tưởng mình đang ở nhà, cất giọng khàn đặc gọi chồng quỷ.

“Phong Kỳ… khát quá, ta muốn uống nước…”

Ở nhà, cô đã quen với những ngày cơm không cần nấu, áo không cần giặt. Phong Kỳ thích chăm sóc cô, chuyện gì cũng muốn tự tay làm, không muốn để người khác động vào.

Thế nhưng lần này cô chẳng chờ được gì cả. Trong doanh trại trống trải, đáp lại cô chỉ là một khoảng lặng vô tận.

Ký ức trước lúc hôn mê dần ùa về, Đồng Du mặc kệ cái cổ khô rát, vén màn lều bước ra ngoài.

Doanh trại khá lớn, vải lều dày che gió che mưa, mặt đất là bãi cỏ đã được san phẳng thành đất nện. Vừa bước ra khỏi lều cô đã thấy những lều trại khác tương tự dựng sát bên, phía trước le lói ánh lửa từ trạm canh.

Tuyết lả tả rơi, phủ lên nóc lều thành từng tầng dày trắng xóa.

Gió lạnh cắt da, tuyết rơi trong lòng bàn tay cũng là thật.

Đồng Du ngơ ngác đứng tại chỗ, hoàn toàn không ngờ bản thân lại xuyên không từ hiện đại về cổ đại.

Nếu cô không có bố mẹ, không có ràng buộc nơi hiện đại thì còn có thể an tâm sống ở đây. Nhưng ở hiện đại cô có mẹ, có bà Phùng, có cả người chồng quỷ Phong Kỳ luôn ở bên cô. Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?

Đồng Du muốn về nhà.

Cô cố nhớ lại việc cuối cùng mình làm trước khi xuyên không.

Chỉ đơn giản là đi ngủ thôi mà.

Nhưng cô đã thử ngủ rồi, chẳng có tác dụng gì.

Cô dường như không thể quay lại nữa.

Đồng Du hiếm khi sinh ra cảm xúc bi quan. Dù từ nhỏ đã biết bản thân đoản mệnh nhưng cô vẫn luôn giữ niềm tin “sống được ngày nào hay ngày đó”.

Thế nhưng, khi một người đã có tình thân và tình yêu rồi lại mất đi… thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác.

Đồng Du mím chặt môi, cơn gió lạnh thổi lướt qua người cũng bị cô bỏ qua, cất bước đi về phía trước.

Cô nhớ là chồng quỷ cũng ở đây, cô phải tìm hắn rồi mới nghĩ cách quay về.

Cô chưa đi được mấy bước thì một nhóm binh lính đã chặn trước mặt cô.

“Đây là quân doanh, ban đêm không được tùy tiện đi lại!”

Đồng Du nhìn họ với vẻ mặt vô cảm.

Cô không sợ chết, cũng không phải không có năng lực chống lại bọn họ.

Ngay khi cô định thi triển pháp thuật khiến bọn họ ngất đi thì một lần nữa cô lại thấy bóng dáng người chồng quỷ.

Phong Kỳ gần như ngay khi nghe thấy động tĩnh đã lập tức chạy tới.

Trận chiến lần này, hắn không may bị thương, chuyện bị thương khi đánh trận vốn không hiếm. Huống hồ Phong Kỳ vốn đánh trận như không cần mạng, luôn xông lên đầu tiên để giảm thương vong cho binh lính.

Đang thay thuốc dở, hắn chỉ mặc một lớp trung y mỏng, lớp vải xám nhạt bên trong lộ rõ cơ bắp rắn rỏi. Mái tóc đen xõa ngang vai. Chỉ một ánh mắt hắn đã nhìn thấy bóng dáng cô.

Ánh mắt hắn chậm rãi cúi xuống, dừng lại ở đôi chân trần dẫm trên lớp tuyết mỏng.

Làn da trắng nhợt bị lạnh đến ửng đỏ.

Phong Kỳ nhíu mày, vừa định tiến lên thì thấy nữ nhân loạng choạng chạy về phía hắn.

“Phong Kỳ!”

Giọng nàng khàn khàn, mang theo chút nghẹt mũi, giống như sắp cảm lạnh.

Nàng lao đến, dang tay định ôm hắn, lần này Phong Kỳ phản ứng nhanh, lập tức nắm lấy cổ tay nàng, lòng bàn tay chạm phải làn da lạnh buốt.

Phong Kỳ nhíu mày càng sâu.

Nàng dường như không biết chăm sóc bản thân, rõ ràng hắn đã đưa nàng về, cho uống thuốc, đặt trong lều có đốt than sưởi… Thế mà nàng lại không mang giày, không mặc áo ấm, cứ thế lao ra ngoài mặc cho tuyết rơi đầy vai.

Không cần nghĩ, hắn liền kéo nàng về lại lều.

Còn chuyện nàng có phải là gián điệp do quân địch phái đến không, hắn đã sớm vứt khỏi đầu.

Đồng Du theo sau hắn trở về.

Vừa vào lều ấm cô đã bị hắn kéo ngồi xuống chiếc ghế trải nệm mềm. Cô thấy hắn sai người mang đến thuốc và nước ấm.

Nước nóng được đặt dưới chân cô, Phong Kỳ vốn định đỡ chân cô thả vào nước, nhưng khi ánh mắt hắn lướt đến đôi chân dù bị lạnh vẫn xinh đẹp của cô, liền như bị phỏng mà rụt tay lại, ra lệnh với giọng ra uy:

“Làm ấm người đi.”

Đồng Du vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đeo mặt nạ của hắn.

Người chồng quỷ trước mắt khác với người trong ký ức cô.

Hắn giống như lúc mới gặp cô, nghiêm túc cổ hủ, giữ lễ giữ mực, chưa từng vượt quá giới hạn.

Không, so với người chồng quỷ ở hiện đại, người trước mặt không phải là quỷ, quanh thân cũng không có âm khí ngàn năm tích tụ.

Nhưng không thay đổi là — hắn vẫn đối xử với cô rất tốt.

Đồng Du cảm nhận được cơ thể lạnh buốt dần ấm lại, đôi tay tái nhợt tê cứng cũng dần có sức, cô không kìm được đưa tay lên, định tháo chiếc mặt nạ trước mặt hắn.

Phong Kỳ lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay vươn tới.

Hắn định trách mắng nữ nhân này vài câu vì hành vi vô lễ.

Nhưng khi chạm phải ánh mắt nữ nhân thì khựng lại.

Mắt nàng sáng, trong veo, như thể nhìn thấu mọi thứ. Chỉ là khác với ban ngày, giờ đây trong đôi mắt ấy tràn đầy đau thương.

Phong Kỳ cảm thấy tức ngực, dời ánh nhìn đi, im lặng vài giây, giọng nói bỗng trở nên mềm mỏng lạ thường:
“Ngươi là ai? Vì sao biết tên bản tướng?”

Tay Đồng Du khựng lại giữa không trung, các ngón tay từ từ cuộn lại, dường như còn nghi hoặc hơn cả hắn, giọng run run:
“Huynh… không nhận ra ta sao?”

Phong Kỳ lại nhìn về phía cô, ánh mắt lướt qua gương mặt cô, cuối cùng dừng lại nơi đôi mắt ẩn chứa đau thương, tim hắn khẽ siết lại, hồi lâu mới nói:
“Bản tướng chưa từng gặp ngươi.”

Hắn vốn thông minh sớm, trí nhớ lại phi thường, người đã gặp qua thì dù bao lâu cũng không quên.

Nữ nhân trước mắt hắn chưa từng thấy, rõ ràng là lần đầu gặp mặt.

Thế nhưng, khi nàng nghe câu nói ấy, vẻ đau thương trong mắt lại càng dày đặc, như muốn bật khóc.

Phong Kỳ hít sâu một hơi, siết tay rồi lại buông ra, đến khi nước dưới chân đã nguội, Đồng Du vẫn không nói thêm lời nào, hắn không nhịn được mà cúi người bưng chậu nước đi, không lâu sau quay lại, ném cho Đồng Du một chiếc khăn lông lau chân.

Thấy bát thuốc đặt cạnh vẫn chưa uống, hắn bước tới, bưng lên đưa đến trước mặt Đồng Du.

“Uống đi.”

Nghe vậy, Đồng Du mới thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Cuối cùng cô cũng nghĩ thông — có lẽ cô đã xuyên đến thời kỳ chồng quỷ còn sống, tức là cách đây một nghìn năm. Trùng hợp làm sao, ngay ngày đầu tiên xuyên đến đây cô đã gặp lại hắn.

Mà Phong Kỳ của một nghìn năm trước không hề biết cô, anh chưa chết, chưa trở thành ma, giữa họ cũng chưa có khế ước âm hôn trói buộc.

Cô ngẩng đầu, nhìn chiếc mặt nạ ác quỷ quen thuộc. Người thường thấy có lẽ sẽ sợ nhưng cô đã nhìn quen, không sợ hãi chút nào, trái lại còn thấy an tâm.

Ít nhất, có Phong Kỳ ở đây, cô không đơn độc.

Nỗi buồn và u ám trong mắt Đồng Du dần tan biến, ánh nhìn trở nên sinh động, rực rỡ hơn vài phần.

“Đắng quá! Ta muốn kẹo ngọt.” — Cô được đằng chân lân đằng đầu mà đưa ra yêu cầu.

Nếu là người khác Phong Kỳ hẳn chẳng buồn quan tâm. Nhưng khi thấy sắc mặt nữ nhân tươi sáng hơn, lồng ngực đang đè nén bỗng như có dòng điện ngọt ngào xẹt qua.

Chưa kịp nói lời từ chối hắn đã gọi thuộc hạ mang đến một đĩa mứt quả.

Bình Luận (0)
Comment