Cô Dâu Bị Ác Quỷ Nhòm Ngó

Chương 26

“Con nhìn cậu trai giường đối diện kìa, đối xử với bạn gái tốt biết bao, cô ấy bệnh mà cậu ấy chăm sóc sát sao, suốt đêm không ngủ… Con cũng nên đối xử tốt với vợ mình chút đi!”

“Mẹ ơi… tụi con là vợ chồng lâu năm rồi, đâu còn để ý mấy chuyện đó!”

“Con còn cãi thử xem!”

Ninh Thiệu tỉnh dậy trong tiếng ồn ào, mí mắt khẽ động đậy, từ từ mở ra. Khi ánh sáng chiếu vào, mắt cô lập tức ngấn nước vì phản ứng si.nh lý, kế đó là một gương mặt quen thuộc đập vào mắt.

“Còn thấy khó chịu không? Tôi đi gọi bác sĩ.” Lâm Việt tay xách bữa sáng vừa mua, vội đặt lên tủ đầu giường rồi đi ra ngoài.

Ninh Thiệu nhìn bóng lưng anh rời khỏi, ký ức mơ hồ đêm qua dần hiện lên—bao gồm cả cảnh mình gặp ác mộng tỉnh dậy rồi nắm tay anh không buông.

Mặt cô trắng bệch giờ đã đỏ lên thấy rõ. Khi Lâm Việt dẫn bác sĩ bước vào, sắc mặt cô đã trở lại bình thường. Cô cũng để ý thấy bảng tên trên áo blouse trắng của bác sĩ, là bệnh viện số hai Giang Thành.

Cô vốn tưởng Lâm Việt sẽ nhân lúc mình bệnh, đưa mình đến bệnh viện số một—nơi rất nhiều người quen biết cả anh lẫn cô, rất dễ gây hiểu lầm về mối quan hệ giữa họ, điều này sẽ khiến cô khó xử.

Không ngờ anh lại đưa cô đến bệnh viện số hai.

Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý, Lâm Việt không phải người lợi dụng kẻ khác lúc yếu thế, nên càng không làm mấy chuyện như vậy.

Điểm này, anh khác hẳn với Lâm Yến.

Với mức chiếm hữu của Lâm Yến, chắc chắn hắn sẽ đưa cô đến bệnh viện số một, để khẳng định “chủ quyền”, còn bác sĩ, y tá ở đó sẽ giống như các bạn học cũ, dần xa lánh cô.

Không thể phủ nhận, Ninh Thiệu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.


Cô còn từng nghi ngờ Lâm Việt bị hồn ma của Lâm Yến nhập vào, nhưng giờ xem ra là do cô suy nghĩ nhiều quá.

Sau khi khám xong, bác sĩ nói: “Không sao cả, chiều nay có thể làm thủ tục xuất viện.”

Bác sĩ rời đi, Ninh Thiệu lại nghĩ đến việc đi làm. Nhưng chuyện đó không gấp—tối qua cô đã xin nghỉ phép với lãnh đạo, xin nghỉ hai ngày, ban đầu định đi tìm thi thể của Lâm Yến. Việc đó cứ như cái gai trong lòng cô… nhưng sau khi đến đồn cảnh sát cô lại bỏ cuộc.

Cũng không hẳn là bỏ cuộc, mà là chấp nhận số phận. Nếu Lâm Yến thực sự hóa thành hồn ma mà muốn trả thù cô, cô cũng chấp nhận. Ngày đó nếu không phải cô đòi chết, có lẽ anh ta cũng không chết. Dù cô có trốn tránh trách nhiệm đến đâu cũng vô ích. Đã vậy, chi bằng nhân lúc này, cố gắng hoàn thành ước mơ của bản thân.

Dù không làm được cũng không sao—cô lẽ ra đã phải chết rồi.

Chỉ là, nhìn Lâm Việt bận trước bận sau vì mình, thậm chí còn khiến giường đối diện hiểu lầm, vành tai Ninh Thiệu nóng bừng, vội vàng ngăn anh lại, nói: “Tôi không sao nữa, anh đi làm đi, đừng lo cho tôi.”

Cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến công việc của anh.

Lâm Việt nâng bàn ăn gắn vào giường bệnh, đặt cháo hầm lên, làm như không nghe thấy lời cô, rồi đưa thìa sạch cho cô.

Mãi đến khi một ngón tay trắng ngần vươn đến kéo nhẹ ống tay áo anh, anh mới có phản ứng.

“Tôi… biết rồi.” Anh đáp mơ hồ.

Ninh Thiệu vẫn không hiểu rốt cuộc anh thích cô ở điểm nào. Nếu là vì vẻ ngoài này, thì sau này cô già, tóc bạc, liệu anh còn thích nữa không?

Cô nhìn dáng vẻ cố chấp của anh, môi hồng khẽ mở, thở ra một hơi đục, nhận lấy thìa rồi bắt đầu ăn sáng. Chuyện tương lai để sau hẵng tính, biết đâu vài hôm nữa anh lại vì thái độ của cô mà từ bỏ.


Lâm Việt không biết trong đầu cô đang nghĩ gì. Thân phận hiện tại của cơ thể này chỉ là một bảo vệ, dù có tiền cũng không thể đặt được phòng bệnh VIP. Âm Âm của anh rất thông minh, chắc chắn sẽ nhận ra sự bất thường của anh.

Anh chỉ có thể nhẫn nhịn.

Bệnh viện số hai Giang Thành rất thiếu giường bệnh, phòng bệnh có đến sáu giường, khoảng cách giữa các giường rất gần. Ban ngày không tiện kéo rèm che, mỗi giường đều có người nằm. Thỉnh thoảng có ánh mắt nhìn về phía họ, dù không có ác ý nhưng Lâm Việt vẫn cảm thấy bực bội, cố gắng kìm nén sát ý cuộn trào trong mắt.

Anh nhân lúc Ninh Thiệu đang ăn cháo, khẽ hít sâu, trấn tĩnh lại cảm xúc khó chịu trong lòng.

Trong đầu luôn lặp đi lặp lại: “Kiềm chế, kiềm chế…”

Anh tuyệt đối không thể để lộ bộ mặt thật trước mặt Âm Âm nữa.

“Kiềm chế!”

Tinh thần của Lâm Việt căng như dây đàn, thậm chí xương cốt cũng phát ra tiếng răng rắc.

Đúng lúc này, bên tai anh vang lên giọng nói rất nhẹ, rất dịu dàng của Âm Âm.

“Lâm Việt, cảm ơn anh.” Anh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt cảm kích và xinh đẹp của Ninh Thiệu.

Ánh nhìn của cô dành cho anh không còn sợ hãi hay bài xích, thậm chí cũng không còn tuyệt vọng.

Vẫn sáng ngời như thế, dù đang bệnh, ánh mắt ấy vẫn không hề ảm đạm.

Lâm Việt hoàn toàn không rời mắt nổi, sự hung tàn trong máu dần tan biến. Con ngươi đen kịt của anh giãn ra đến cực điểm, ẩn sau tình cảm mãnh liệt là sự tham lam đáng sợ như dã thú.

Ban đầu anh chỉ mong ánh mắt của cô dừng lại trên người mình một giây—không, chỉ cần nửa giây cũng đủ khiến anh ngọt ngào…


Nhưng giờ đây anh muốn nhiều hơn, tham lam nhiều hơn.

Tại nhà ăn.

Đã một tuần trôi qua kể từ lần bị bệnh đó.

Về chuyện chuyển nhà, cô chọn cách trì hoãn.

Lâm Việt không phải Lâm Yến, anh rất biết điều, dường như nhận ra sự xa cách của cô nên không bám riết lấy cô một cách nhiệt tình mà chọn cách sống như hàng xóm với nhau.

Ninh Thiệu thích kiểu quan hệ không gần không xa như vậy, không gây phiền phức cho cô. Cô dần thay đổi thái độ với Lâm Việt, không còn lạnh lùng, xa cách, khiến người khác cảm thấy bị đẩy ra xa như trước.

Mỗi lần tan làm cô đều ra về từ cổng chính của bệnh viện, còn chủ động chào anh—người đang làm bảo vệ.

“Tô Du Du đâu rồi? Hôm nay không thấy đến?”

Đồng nghiệp Đường Huệ hỏi.

Giang Hiểu Tuyết, cô gái mặt tròn, bưng khay đồ ăn ngồi xuống đối diện họ: “Cậu còn lạ gì cô ấy, vẫn đang theo đuổi đấy. Nhưng mà cũng kỳ ha, người ta hay nói con gái theo đuổi con trai dễ như xuyên qua lớp vải mỏng, Tô Du Du xinh xắn, gia thế cũng không tệ, mà cậu bảo vệ đó lại không để ý.”

Đường Huệ gật gù: “Cũng bình thường thôi. Người đó cao ráo, đẹp trai, quan trọng nhất là không sợ chết. Có mấy lần xảy ra vụ gây rối, toàn là anh ta xông lên đầu tiên. Bệnh viện mình cũng có không ít người thích anh ta đấy.”

Giang Hiểu Tuyết thì không đồng tình, cô đã kết hôn, chồng là trưởng khoa tim mạch. Cô cho rằng phụ nữ lấy chồng nhất định phải chọn người có sự nghiệp và gia thế tốt. Đẹp trai thì được gì, sau này ai mà không già.

Thấy Ninh Thiệu bưng khay ngồi xuống, Giang Hiểu Tuyết không nhịn được hỏi: “Tiểu Ninh, em có bạn trai chưa?”

Ninh Thiệu không thích nói chuyện riêng tư ở nơi làm việc, nhưng cô mới đến, cũng không muốn làm xấu quan hệ với đồng nghiệp trong khoa, đành do dự hai giây rồi gật đầu.

“Có rồi.”

Cô còn nhận ra mấy đồng nghiệp nam trong khoa đang dỏng tai nghe, nhất là sau khi nghe câu trả lời của cô bọn họ càng chú ý hơn, nên cô dứt khoát thừa nhận.

Giang Hiểu Tuyết ngẫm nghĩ rồi cũng không ngạc nhiên. Ninh Thiệu quá xinh đẹp, lại là người có năng lực y nổi bật nhất trong khoa.

Chỉ là con người vốn thiên về thị giác, vì ngoại hình của cô mà xem nhẹ năng lực của cô.

Thấy mấy đồng nghiệp nam bên cạnh tỏ vẻ thất vọng, Giang Hiểu Tuyết cười đầy khoái chí.

Bình Luận (0)
Comment