” Báo cáo! Trấn Đường Viễn phát hiện dao động từ trường lạ!”
“Một phút trước dao động biến mất, phát hiện thấy sức mạnh cấp tà thần từng xuất hiện ở núi Kỳ La năm năm trước!”
Cục Xử lý Dị tượng Phi Khoa học.
Một nhân viên đang báo cáo về dao động lần này với cấp trên.
Dao động này giống hệt với dao động năm năm trước tại núi Kỳ La, khi Cục trưởng cũ liều mình ngăn chặn sự lan truyền của tà chú. Cảnh tượng trời phạt khi ấy vẫn còn như mới, những ai từng chứng kiến thì chẳng thể nào quên được. Vậy mà chỉ mới năm năm trôi qua, thực thể bị phong ấn ở núi Kỳ La lại lần nữa thức tỉnh và xuất hiện ở thị trấn gần đó.
Đối với tất cả mọi người trong Cục mà nói, đây tuyệt đối không phải là một tin tốt.
Dù sao thì Cục trưởng cũ cũng mới mất được năm năm.
Cục trưởng kế nhiệm hiện tại là một người trung niên ngoài ba mươi, vừa là học trò của Cục trưởng Thẩm năm xưa, cũng là một trong những người tu hành xuất sắc nhất những năm gần đây.
Lúc này, anh đang trên đường đến trấn Đường Viễn.
Ngồi ghế phụ, trợ lý Mễ nói: “Cục trưởng, phạm vi dao động cực nhỏ, thời gian cũng rất ngắn, thiết bị hiện tại của chúng ta vẫn chưa đo được phạm vi chính xác.”
Nói thật, toàn bộ nhân viên trong Cục đều không tán thành việc Cục trưởng tự mình đến hiện trường.
Trời phạt năm năm trước ở núi Kỳ La thật sự quá kinh hoàng, thế nhưng cho dù như vậy, thực thể mạnh mẽ kia vẫn tồn tại trên thế gian này, hơn nữa hồi phục rất nhanh —
Ai cũng hiểu rõ, nếu không có trời phạt thì dù là Cục trưởng Thẩm cũng chẳng phải là đối thủ của nó.
Đó là một vị thần — cao cao tại thượng, lơ lửng trên đầu người, là sự tồn tại khiến ai ai cũng phải sợ hãi.
May mà có luật trời, nếu không thật khó tưởng tượng nó rời khỏi núi Kỳ La sẽ mang đến tai họa khủng khiếp cỡ nào cho toàn nhân loại.
Cục trưởng cũ mới mất có năm năm, mà nay Cục trưởng mới cũng phải mạo hiểm tính mạng. Cục Xử lý Dị tượng Phi Khoa học là đơn vị do nhà nước thành lập, người tu hành lại không phải cỏ cây có thể mọc khắp nơi. Nếu Cục trưởng mới cũng chết ở đây, thì với cả Cục mà nói sẽ là một cú đả kích hủy diệt.
Cục trưởng mới tên là Phù Diệp, mặc vest phẳng phiu, dáng người cao ráo nổi bật, khuy tay áo ánh lên sắc vàng nhạt, cổ tay đeo đồng hồ, tóc tai gọn gàng… Chỉ cần nhìn vào cách ăn mặc cũng đủ thấy anh là người nghiêm túc, yêu cầu khắt khe với bản thân và người khác.
“Tôi đã xem qua thông tin của trấn Đường Viễn trước khi đến, diện tích không lớn, cách núi Kỳ La chỉ mười cây số, đường núi hiểm trở. Người của chúng ta đều ở bên ngoài ngọn núi, đồng thời giám sát các thôn làng và thị trấn gần đó.”
Phù Diệp nói: “Luật trời đã phong ấn hắn trong núi Kỳ La. Nếu hắn vi phạm luật trời mà rời khỏi đó, sức mạnh sẽ bị suy yếu nghiêm trọng.”
Nếu không nắm chắc, anh đã chẳng vội vã đến tận nơi.
Một vị thần rời khỏi núi Kỳ La thì sức mạnh sẽ bị suy yếu xuống cấp tà linh.
Thần là vô địch, nhưng tà linh thì không.
Cục trưởng cũ đã liều mạng ngăn chặn nguồn tà chú chính là để không phải chứng kiến cảnh tà chú lại lan tràn, khiến con người vô tội chết thảm.
Giờ anh đã kế thừa vị trí của thầy mình, cũng phải triệt để giải quyết vấn đề tà chú.
Dù năm năm trước anh không trực tiếp tham chiến ở núi Kỳ La nhưng thông qua điều tra sự việc hôm đó, Phù Diệp đã phát hiện ra một vài điểm khác thường.
“Chúng ta sẽ giả làm dân thường vào trấn Đường Viễn, tuyệt đối không được kinh động đến nó, chỉ có thể từ từ tiến hành.”
Nó đột nhiên rời khỏi núi Kỳ La rồi xuất hiện ở trấn Đường Viễn, chắc chắn là có nguyên nhân.
Trợ lý Mễ chỉ còn biết vâng lời.
“Ào ào ——”
Cơn mưa lớn quét qua cả thị trấn, rửa trôi sạch sẽ mọi ngóc ngách, mặt đất cũng bị xối sạch. Nơi này nằm ở phía nam, mưa liên tục mấy ngày khiến tường nhà bị thấm ẩm, y như thời tiết nồm ở phương nam.
Ông chủ nhà nghỉ vẻ mặt đầy phiền muộn.
Trì Thanh ngồi ở tầng dưới, nhàm chán ngắm mưa, thấy thế bèn hỏi:
“Ông chủ, phòng ở đã kín hết rồi sao ông còn rầu rĩ thế?”
Ông chủ nhà nghỉ thở dài: “Các cô cậu không biết đấy, khu này thường hay xảy ra mấy chuyện quái dị. Cách đây không lâu có một tên tội phạm lẩn trốn cảnh sát lại chạy đến thị trấn này, còn hỏi đường lên núi Kỳ La.”
“Hắn ấy mà, đến mức bệnh ho.ạn rồi, tưởng rằng trốn vào núi Kỳ La thì cảnh sát không tìm ra. Nhưng ai ngờ…”
Không đợi ông nói xong, Khổng Hạo sốt ruột chen lời: “Ai ngờ gì cơ? Ông mau kể đi.”
Nghe chuyện mà mới được nửa chừng, trong lòng cứ như bị mèo cào ngứa ngáy.
Ông chủ nhà nghỉ nói: “Chết rồi, chết đuối trong một cái vũng nước, vũng nước rất cạn, vậy mà hắn vẫn chết ở trong đó… Sau cảnh sát đến mới biết hắn là tội phạm đang lẩn trốn, một tên bệnh ho.ạn tàn ác, cưỡng h.iếp giết hại không biết bao nhiêu cô gái.”
“Mọi người nói xem, một cái vũng nước nông như thế sao lại có người chết được…”
Sắc mặt Trì Thanh chợt lạnh đi: “Chết là đáng đời.”
Hứa Tu cũng đồng tình.
Chỉ có Chúc Nhiên là không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Cảm giác bị nhìn trộm từ hôm qua đến giờ vẫn chưa biến mất. Từ lúc cô thức dậy vàobuổi sáng đến giờ ăn tối, vẫn luôn tồn tại. Chúc Nhiên từ cảm giác khó chịu và lo lắng ban đầu, đến giờ chỉ còn lại trái tim đập dồn dập không ngừng.
Cô nghi rằng nếu tim mình cứ đập thế này có khi sẽ ngừng mất. Nhưng cô lại không muốn ánh mắt kia rời đi.
Đúng vậy, Chúc Nhiên lại tận hưởng cảm giác bị ánh nhìn lạ lẫm ấy dõi theo.
Đôi mắt cô từ từ di chuyển, dùng khóe mắt tìm kiếm nguồn gốc.
Như thể đang chơi trò trốn tìm với nó vậy, từng phút từng giây trôi qua cô đều mê mẩn không chán.
Trong lòng Chúc Nhiên cực kỳ khát khao được nhìn thấy người đang ẩn mình nơi góc khuất ấy.
Đúng lúc đó.
Đèn quầy lễ tân “tách” một tiếng tắt phụt.
Âm thanh trò chuyện của nhóm bạn và ông chủ nhà nghỉ bên tai cũng biến mất.
Chúc Nhiên vừa định mở miệng thì cổ tay bỗng bị một bàn tay lạnh như băng chạm vào, lạnh như tay người chết, xuyên qua lỗ chân lông khiến máu thịt cô cũng đông cứng lại, cô liền quên cả cử động.
Lại một lần nữa, cô nghe thấy âm thanh đã gặp vô số lần trong giấc mơ.
“Ta ở đây, đừng sợ.”
Có lẽ nó cảm nhận được sự bất an trong lòng cô, liền dịu dàng an ủi.
Sống mũi Chúc Nhiên bỗng cay xè, để mặc nó dắt đi, giọng cô pha chút nghẹn ngào:
“Anh là ai?”
Rốt cuộc anh là ai?
Đây là điều cô luôn muốn hỏi.
Tại sao cô lại luôn bị anh ảnh hưởng? Tại sao cô lại phụ thuộc vào anh đến thế? Tại sao — cô lại muốn gặp anh?
Kỳ La biết cô đã mất trí nhớ, sợ cô sợ hãi mình, dịu dàng nắm lấy cổ tay cô. Điều nó thật sự muốn làm là ôm cô, xoa đầu cô.
“Kỳ La.”
Chúc Nhiên nhớ lại Trì Thanh từng nói cô hay nói mớ trong lúc ngủ thời đại học, mà hai chữ cô hay nói chính là “Kỳ La”.
Lời vừa dứt, câu nói còn khiến người ta chấn động hơn vang bên tai cô:
“Ta là chồng của em.”
Chúc Nhiên chết lặng, ánh mắt hiện rõ vẻ hoang mang.
Chồng?
Cô đã kết hôn? Nhưng tại sao cô không hề nhớ gì?
Không, cô có ký ức đấy. Ký ức cuối cùng mà Chúc Nhiên còn nhớ chính là cảnh mình ngồi trong kiệu hoa, nghe tiếng trống kèn mừng rỡ, kiệu rung lắc trên con đường lên núi.
Cô mặc đồ cưới đỏ thắm, ngồi trong kiệu hoa, là đi lấy chồng.
Đúng vậy, cô đã kết hôn. Nhưng trong ký ức của cô hoàn toàn không có một chút gì về người chồng.
Không trách sao cô luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì rất quan trọng.
Thì ra… cô đã quên mất chồng của mình.