Nhà nghỉ.
Căn phòng ở cuối hành lang.
Cục trưởng Phù Diệp vẫn chưa ngủ, anh lấy từ trong túi ra một chồng tài liệu—là tài liệu liên quan đến “Chúc Nhiên”.
Năm năm trước ở núi Kỳ La, người bị tà chú lây nhiễm nặng nhất là trưởng làng và một số dân làng dưới chân núi đã từng khấn nguyện. Sau khi tà chú được trừ bỏ họ đều được đưa đi nơi khác.
Dựa vào những người dân sống sót, Phù Diệp lần lượt phỏng vấn. Họ không biết nhiều về Chúc Nhiên, chỉ có một người phụ nữ trung niên tên là Hoàng Cầm biết đôi chút.
Tuổi thơ của Chúc Nhiên vô cùng thê thảm. Mẹ cô bị bố ruột đánh chết ngay trước mặt, còn bố và anh trai thì đối xử tệ bạc với cô, coi cô như nô lệ sai khiến.
Khi cô còn nhỏ, anh trai đã dùng kìm sắt thiêu hỏng mắt cô.
Chúc Nhiên suýt nữa đã chết, sống sót như cỏ dại, phải giành ăn với chó. Vì mù nên cô bị bắt nạt không ngớt.
Năm mười tám tuổi, cô bị chọn làm vật tế cho tà thần. Sau khi bị đánh thuốc mê, bị trói tay chân và nhét vào kiệu cưới, cô bị khiêng lên ngôi miếu trên núi Kỳ La.
Một người như vậy, số phận long đong lận đận, từng nhiều lần cận kề cái chết. Đáng lẽ khi bị khiêng lên núi làm vật tế, kết cục của cô là cái chết không thể tránh khỏi… Người dân và cả trưởng làng đều nghĩ như thế.
Ai ngờ cô không chỉ sống sót mà đôi mắt tưởng như vô phương cứu chữa cũng được hồi phục.
Phù Diệp lấy ra một chiếc điện thoại kiểu cũ. Năm năm trước, sư phụ của anh—tức là Cục trưởng Thẩm trước đây của Cục Xử lý Dị tượng Phi Khoa học —trước khi trời phạt giáng xuống, đã gửi cho anh một tin nhắn:
[Thần cũng có thể có tình cảm]
Khi đó Phù Diệp nghĩ tài khoản của sư phụ bị hack, nếu không sao có thể nói ra lời vô lý đến vậy?
Đúng, thật vô lý.
Chính vì vượt lên trên muôn loài mà người ta mới gọi là “thần”.
Một thực thể như thế sao có thể có tình cảm?
Đâu phải là phim thần tiên cổ trang.
Thần thì vô tình vô dục, đặc biệt là tà thần—tràn đầy ác ý, gieo rắc hỗn loạn và tà ác xuống nhân gian…
Nhưng sau khi điều tra kỹ về trải nghiệm của Chúc Nhiên, trong lòng Phù Diệp bắt đầu nhen nhóm một chút niềm tin.
Chúc Nhiên không chết ở núi Kỳ La, đôi mắt vốn không thể chữa khỏi lại được hồi phục, và khi cô đến trấn Đường Viễn, thiết bị đã phát hiện dao động năng lượng cấp tà thần.
Có lẽ, với tà thần ở núi Kỳ La, cô là một tồn tại cực kỳ quan trọng. Nếu không sao nó có thể mạo hiểm chịu sự trừng phạt của luật trời mà rời khỏi núi đến tận nơi này?
Phù Diệp khó tin quay sang hỏi trợ lý bên cạnh:
“Cậu tin thần sẽ yêu con người không?”
Trợ lý Mễ đang dọn dẹp nghe vậy, giật mình đến nỗi làm rơi cả khăn lau xuống đất, nhìn anh với ánh mắt ngây dại.
Đây là điều mà cục trưởng mới nhậm chức lại có thể hỏi sao?
Phù Diệp biết rõ anh ta không tin, chính anh trước đây cũng không tin, người bình thường thì chẳng ai tin nổi.
Sắc mặt không biểu lộ gì, anh ra lệnh: “Dọn sạch sẽ chút đi.”
Trợ lý Mễ: “…”
Không lâu sau, một người khác trong Cục Xử lý Dị tượng Phi Khoa học trở về, là người quen cũ—Giang Dương, người từng phụ trách điều tra nguồn gốc tà chú. Anh ta nói: “Thiết bị nghe lén đã lắp xong rồi, cục trưởng.”
Thiết bị được đặt trong phòng của Chúc Nhiên.
Phù Diệp nói: “Cậu canh nửa đêm đầu, tôi với trợ lý Mễ canh nửa sau.”
Nếu suy đoán của anh là đúng, thì nhân vật đó hẳn đang ở đây, bên cạnh Chúc Nhiên.
Nhưng nhìn vẻ ngoài của Chúc Nhiên, cô dường như không biết gì cả.
Nghĩ đến ánh mắt cô nhìn mình, Phù Diệp cau mày.
Ánh mắt đó như thể đang xuyên qua anh để nhìn ai khác.
Giang Dương ra hành lang canh gác.
Ngoài cửa, đêm đã khuya. Phù Diệp nằm trên giường định nhanh chóng ngủ để nửa đêm sau có tinh thần tốt hơn.
Khi ý thức dần rơi vào mơ hồ, anh đột nhiên nhận ra một luồng khí tức nguy hiểm rợn người đang tiến đến, nhưng toàn thân như bị chìm vào bùn lầy sâu thẳm không thể vùng vẫy, cơ thể ngày càng nặng nề.
Anh thậm chí không có cơ hội phản kháng.
Quả đúng như anh dự đoán.
Trong phòng bị bao phủ bởi làn sương đen đặc và lạnh lẽo, một bóng đen lơ lửng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm trên giường bằng ánh mắt lạnh băng chết chóc.
Đồng tử nó nằm giữa sắc xanh lam và đen, ánh lên tia sáng u ám, lạnh lẽo đến thấu xương, sát ý không giấu nổi.
Dù người vợ chỉ nhìn anh ta vài lần nhưng nó vẫn cảm thấy giận dữ chưa từng có.
Như một người chồng cực kỳ hay ghen, thấy ai đó đang ve v.ãn người vợ xinh đẹp thuần khiết của mình.
Giết hắn!
Ngay khi Kỳ La định ra tay đoạt mạng anh, chợt nghe thấy tiếng vợ mình gọi bên tai:
“Kỳ La…”
Vợ đang nhớ đến nó. Mới rời đi một chút mà đã vội vã muốn gặp lại…
Trái tim Kỳ La như ngâm trong mật ngọt.
Nó nôn nóng muốn quay về bên vợ.
Nhưng nhìn người đàn ông nằm trên giường—khuôn mặt giống bản thể của mình đến sáu phần—ác ý lại như khí đen trào ra.
Không giết cũng phải dạy cho hắn một bài học đàng hoàng.
Ít nhất phải để hắn biết: Không nên thèm muốn vợ của người khác!
…
Nửa đêm sau.
Khi Giang Dương về và thấy bộ dạng của cục trưởng, dù có vững vàng đến đâu cũng trợn mắt há mồm.
Anh ta kéo nhẹ trợ lý Mễ bên cạnh, hỏi nhỏ: “Đây thật sự là cục trưởng?”
Chưa kịp nghe trợ lý Mễ trả lời thì đã nghe thấy Phù Diệp quát lạnh:
“Câm miệng!”
Mặt Phù Diệp sưng như đầu heo, chẳng còn nhận ra diện mạo ban đầu, bộ vest trên người càng khiến hình ảnh thêm khó coi.
Sắc mặt anh u ám nhưng trong lòng lại đầy khiếp đảm.
Chắc chắn là tà thần trả đũa.
Phù Diệp vẫn còn nhớ rõ cảm giác nguy hiểm lúc đang ngủ.
Thật khủng khiếp, cả anh lẫn trợ lý Mễ đều không phát hiện ra, nó đến mà không hề phát ra chút động tĩnh, khiến người ta không thể phòng bị.
Phù Diệp thậm chí tin chắc: nếu không phải nó nương tay thì anh đã không chỉ nhận một trừng phạt nhẹ thế này.
Khả năng hồi phục của anh rất mạnh, xương sọ không sao, chỉ là mô mềm trên mặt bị chấn thương nặng, chưa thể phục hồi ngay được.
Nghĩ đến việc nó đến rồi đi như một cái bóng.
Phù Diệp hiểu rất rõ—lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau sẽ khác.
Anh phải điều tra rõ mối quan hệ giữa Chúc Nhiên và nó càng sớm càng tốt.
Hôm sau.
Ngoài trời mưa lớn như trút, khách trọ không thể ra ngoài nên đành phải ngồi trong nhà. Tầng một của nhà ăn tụ tập không ít người, vẻ mặt ai nấy đều lo lắng.
“Trời mưa thế này đến bao giờ mới tạnh? Đường còn bị chặn, tôi còn phải đi làm, biết làm sao đây?”
“Chỗ quỷ quái này chẳng có tí tín hiệu nào, điện thoại thành cục gạch, cũng chẳng biết bên ngoài xảy ra chuyện gì…”
Nghe thấy tiếng than vãn xung quanh Khổng Hạo cũng thở dài một tiếng.
Trì Thanh đang bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, Chúc Nhiên muốn ăn nhanh để lên chăm sóc cô ấy.
“Vãi thật!” Lúc này Khổng Hạo hét to một tiếng kinh hãi.
Chúc Nhiên cũng giật mình nhìn theo ánh mắt anh ta, bị Phù Diệp vừa xuất hiện dọa cho khiếp vía.
Chủ yếu là… khuôn mặt đó quá dọa người, sưng phù không ra hình người.
Phù Diệp không biểu cảm gì, như thể không thấy ánh mắt kỳ lạ của họ, nói một câu đầy vẻ huyền bí:
“Người phàm có được sức mạnh của thần… sẽ bị luật trời trừng phạt…”
Chúc Nhiên không hiểu ý anh ta: “?”
Phù Diệp xoay người bỏ đi.
Chúc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô vốn không thích tiếp xúc với người lạ, sau khi gói đồ ăn sáng cho Trì Thanh xong thì chuẩn bị lên lầu.
Lúc đi đến hành lang, đầu cô đột nhiên đau nhói dữ dội, mắt phủ lên một màn huyết sắc mơ hồ, bóng tối như muốn nuốt chửng tầm nhìn—cô đổ sụp xuống sàn một cách bất ngờ.
“Ầm ——”