Hộp cơm chỉ là món xào thông thường, bụng cô rất đói nhưng khẩu vị không tốt lắm, trước giờ vẫn vậy.
Khi mẹ còn sống, mỗi ngày bà đều phải luyện múa để giữ gìn trạng thái và vóc dáng tốt nhất, bà luôn ăn rất ít, cộng thêm lo lắng quá độ nên mắc bệnh ung thư dạ dày rồi chết trong đau đớn.
Từ khi Giang Hằng có ký ức, mẹ cô đã không ăn uống gì nhiều, có một sự ám ảnh gần như bệnh ho.ạn đối với vóc dáng.
Điều này cũng gián tiếp ảnh hưởng đến Giang Hằng, chỉ có điều sự ám ảnh của cô là đối với làn da chứ không phải vóc dáng.
Công việc ca đêm khiến da cô bị tổn thương nghiêm trọng, cần thời gian chăm sóc, giống như hoa tươi, cần cô chăm sóc cẩn thận.
Ăn no khoảng sáu phần, Giang Hằng liền ngừng ăn.
Cô không thích bất kỳ mùi nào còn lưu lại trong phòng hoặc trên cơ thể mình, cũng giống như cô hiếm khi mở cửa sổ ở nhà. Dưới lầu là một nhà hàng, bếp hoạt động 24 giờ một ngày.
Ông chủ không nỡ bỏ tiền giải quyết mùi dầu khói liền mặc cho chúng bay tứ tung, chui vào nhà của các hộ dân trên lầu.
Các hộ ở tầng thấp thì chỉ cần nửa ngày không đóng cửa sổ là tường trong nhà sẽ đọng lại một lớp dầu mỡ mỏng.
Giang Hằng không thích mùi dầu khói, đây cũng là lý do tại sao cô chọn mua hộp cơm bên ngoài mà không nấu ăn ở nhà.
Từng tòa nhà như những chuỗi kẹo hồ lô nối liền nhau, nhà xây cao, lại san sát, quanh năm không thấy ánh nắng mặt trời, ẩm ướt chật chội, tối tăm và ngột ngạt.
Cô bị bệnh sạch sẽ, dù mệt đến đâu cũng sẽ giặt lại quần áo, giày dép đã mặc ra ngoài, bàn ăn xong cũng sẽ lau sạch sẽ, như vậy trong lòng mới thoải mái.
Giang Hằng liếc nhìn túi rác đựng hộp cơm thừa đặt ở huyền quan, nhịn rồi lại nhịn không được, cô đi tới áp sát vào cửa cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, không nghe có tiếng động gì, lúc này mới nhanh chóng mở cửa, ném rác ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa mở, ánh đèn màu vàng cam trong phòng khách xuyên qua khe cửa chiếu rọi hành lang, cô thoáng nhìn thấy bóng người vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, co rúm trong góc.
Như chó mất chủ.
Người như anh ta ở ngoại thành thực sự quá nhiều. Không có thuốc men, một khi bị thương chính là con đường chết.
Phải biết rằng ngoại thành tuy có phòng khám nhưng đều là phòng khám chui, giá thuốc đắt đến mức vô lý, chi phí điều trị càng khiến người ta không thể gánh nổi.
Cho nên dân thường ở ngoại thành bị thương hay mắc bệnh đều chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.
Giống như mẹ cô vậy, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, ngay cả thuốc giảm đau cũng không mua nổi, tế bào ung thư di căn, điều đau khổ nhất khi bệnh là cơn đau, cơn đau không thể chịu đựng nổi.
Giang Hằng không thèm nhìn, nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong mắt cô hiện lên một tia u ám.
Không phải vì áy náy thấy chết không cứu, cô sớm đã không còn loại cảm xúc đó nữa.
Mà là sau khi người chết, thi thể sẽ mang đến mùi hôi thối và bẩn thỉu.
Rác ở đây vứt bừa bãi, cư dân muốn xử lý rác cần phải đi một đoạn đường rất dài để vứt vào trạm xử lý rác.
Trong khu ổ chuột cũ, mỗi ngày đều có người chết, mạng người không đáng tiền.
Thi thể cũng là rác nhưng lại là loại khó xử lý nhất.
Giang Hằng còn nhớ cách đây không lâu, trên lầu có một người đàn ông nghiện rượu chết, thi thể bắt đầu phân hủy mới bị phát hiện, đợi đến khi phân hủy gần hết mới có nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp, lúc đó cả tòa nhà đều nồng nặc mùi xác chết không thể xua tan.
Cô không muốn nhìn thấy người đó chết ở hành lang.
Cách cửa phòng mình rất gần, nếu vậy cô sẽ không chịu nổi.
Giang Hằng hy vọng anh ta có thể chết xa một chút, đừng chết ở cửa nhà cô.
Có lẽ trước khi ngủ đều nghĩ về chuyện này khiến cô gặp ác mộng.
Cô mơ thấy khi tan làm về nhà, nhìn thấy nền hành lang trải đầy dịch đặc quánh của xác chết, dịch chảy theo khe cửa nhà cô, tràn vào trong nhà, sàn nhà, tường nhà đều là dịch xác chết hôi thối.
…
…
Hành lang tầng sáu.
Biển hiệu neon ngoài cửa sổ nhấp nháy không ngừng, tạo ra ô nhiễm ánh sáng rực rỡ, phản chiếu xuống mặt đất đầy sắc màu rối loạn.
Lờ mờ chiếu lên khuôn mặt thiếu niên trong góc, nước da tái nhợt, tóc đen nhánh, tròng trắng mắt nổi đầy tơ máu, đồng tử hiện lên màu xám lạnh, giống như một loài thú săn mồi cỡ lớn đầy tính công kích, nhịp thở có chút rối loạn.
Anh ta nhíu mày, đưa tay vén vạt áo lên, lộ ra một vết thương khá sâu do vật sắc nhọn để lại, may mắn là không tổn thương nội tạng.
Thiếu niên lấy ra chai rượu trắng trộm được từ nhà bếp dưới lầu, mặt không biểu cảm vặn nắp chai đổ lên vết thương.
Cồn kích th.ch vết thương mang đến cơn đau dữ dội, gần như khiến anh ta đau đến ngất đi.
Anh ta suýt nghiến nát quai hàm, cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội, xé mảnh vải quấn quanh eo, siết chặt, miễn cưỡng cầm máu.
Anh ta co rúm trong bóng tối, đôi đồng tử màu xám lạnh đó trở nên đen láy lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào túi rác màu đen ở cửa.
Từng luồng mùi thức ăn thơm nức xuyên qua túi chui vào khoang mũi anh ta, bụng đói cồn cào, kêu ùng ục không ngừng.
Yết hầu anh ta nuốt nước bọt mấy lần nặng nề, cuối cùng vẫn không nhịn được, xách túi rác đến trước mặt.
Mở túi ra, hộp cơm vẫn còn ấm, anh ta mở nắp, nhìn thấy cơm và thức ăn bên trong vẫn còn hơn nửa, anh ta cầm đôi đũa lên ăn ngấu nghiến.
Thức ăn trong hộp cơm rất sạch sẽ, chủ nhân chỉ ăn một ít, không hề làm bẩn.
Thiếu niên ăn sạch sẽ cơm và thức ăn bên trong, ngay cả nước canh cũng không bỏ qua, lè lưỡi liếm láp như chó.
Lượng thức ăn này không đủ để anh ta no bụng nhưng ít nhất cũng có thể làm dịu cơn đói.
Ăn xong, vết thương của anh ta dường như cũng không còn đau như vậy nữa.
Anh ta đặt hộp cơm đã ăn hết trở lại vào túi, buộc chặt miệng túi, dựa vào góc tường nhắm mắt lại.
Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh chủ nhân của hộp cơm.
Dù cô bị quần áo bao bọc kín mít nhưng thiếu niên vẫn có thể nhận ra cô là một phụ nữ, khi đến gần, vành mũ hơi nhếch lên, có thể nhìn thấy một đôi mắt.
Đối diện với ánh sáng, ánh sáng rực rỡ trải dài trong đáy mắt cô.
Vẻ mặt cô cảnh giác và đề phòng, nhiều hơn là sự lạnh lùng từ tận đáy lòng.
Lúc đó anh ta nhe răng đe dọa không phải là để hù dọa, dù bị thương nhưng anh ta vẫn có thể dùng tốc độ nhanh nhất, rút con dao nhỏ ở thắt lưng ra, đâm mạnh vào cổ cô, lặng lẽ lấy mạng cô.
Anh ta giết người vô số, biết rất rõ đâu là điểm yếu của con người, đâu có thể một đòn chí mạng khiến cô lập tức mất đi khả năng hành động và phản kháng.
Nhưng cô liếc nhìn anh ta một cái rồi liền thờ ơ dời mắt đi.
Như thể cái nhìn đó là cô vô thức, và cô cũng không có bất kỳ hứng thú nào dò hỏi lai lịch của anh ta, tò mò về thân phận của anh ta.
Thiếu niên nghĩ đến đây, thần kinh căng thẳng có thêm một chút thả lỏng.
Anh ta có lẽ có thể ngủ một lát ở đây.
Rồi suy nghĩ chuyện báo thù sau.
Anh ta là sát thủ, sát thủ trẻ nhất Dữ Thành, chuyên nhận nhiệm vụ treo thưởng để giết người. Anh ta có một cộng sự, anh ta phụ trách giết, cộng sự phụ trách thu thập tình báo.
Nhưng ngay tối hôm qua cộng sự đã phản bội anh ta, đưa cho anh ta thông tin giả khiến anh ta suýt chết ở đó.
Nhưng trước khi rời đi anh ta vẫn hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết mục tiêu.
Còn cộng sự kia… cũng sống không được bao lâu nữa.
Anh ta không có tên, chỉ có mật danh: Zero.
Zero không phải lần đầu tiên bị phản bội, những cộng sự trước đây đều vì tiền thưởng truy nã cao ngất của anh ta mà lựa chọn phản bội.
Zero không tin tưởng bất kỳ ai, nhưng với tư cách là một sát thủ, chỉ dựa vào một mình anh ta đi nhận tiền thưởng giết người, hiệu quả quá thấp, đây cũng là lý do dù anh ta không tin người khác thì cũng không thể không tìm kiếm cộng sự.
Đối với sự phản bội của cộng sự Zero không cảm thấy tức giận.
Anh ta sớm đã quen rồi.
Làm sát thủ vốn dĩ là sống cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao mỗi ngày, luôn phải có người chết, không phải mục tiêu treo thưởng chết thì chính là anh ta chết. Anh ta không có người thân, không cần viết di chúc.
Chỉ là… lại phải tìm một cộng sự mới — nghĩ đến thôi đã thấy phiền.
Zero nhắm mắt lại, phục hồi tinh thần.