Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 102

An Đình Đình thu lại nụ cười tự giễu lại, quay đầu nói: “Thứ tôi muốn, các anh ai cũng không cho tôi được.”

Tiêu Quân hoàn toàn nghe không hiểu ý nghĩa của câu nói này, nhưng lại cảm nhận được ý nghĩa thâm sâu.

“ôi! Được rồi, không nói với anh nữa, tôi còn đi làm việc.” An Đình Đình thở dài một hơi.

Đây chính là tính cách của An Đình Đình, không giả tạo, không ra vẻ, mãi mãi đều là người có tinh thân mạnh mẽ đánh không chết, tích cực đối diện với mọi khó khăn.

Có lẽ, cái này có quan hệ rất lớn với sự tin tưởng mà cô đã từng nhắc đến.

“Đình Đình, em...” Tiêu Quân vẫn có chút không yên tâm.

An Đình Đình xua tay, nói: “Tôi không sao rồi, thật sự không sao. Đúng rồi, cảm ơn anh đã giải vây cho tôi, lần sau tôi mời anh ăn cơm?”

Tiêu Quân thấy cô mỉm cười thì cũng mỉm cười theo: “Thật ra cũng không phải tôi biết em có chuyện, mà là người bạn của tôi chuyển lời đến tôi. Đúng rồi, Đình Đình. Hỏi em một chuyện, em có quen cậu hai Mặc không?”

“Cậu hai Mặc?” Nội tâm An Đình Đình thâm kinh ngạc, đang yên đang lành sao lại nhắc đến Mặc Diệu Dương.

“Chính là anh ta chuyển lời đến tôi, nói em có thể gặp chút phiền phức.” Tiêu Quân giải thích: “Cậu ta hôm nay vừa hay có việc đi qua đây, biết em là nhân viên cấp dưới của tôi, cho nên đã nói với tôi.”

“Tôi... Không, tôi không quen anh ta, cũng không thân với anh ta.” An Đình Đình vội vàng phủ nhận.

Lông mày của Tiêu Quân hơi nhíu lại. Điều này thật kỳ lạ, tính cách con người của Mặc Diệu Dương rất lãnh đạm, đặc biệt là đối với phụ nữ lại càng không có nửa điểm hứng thú, sao hôm nay đột nhiên lại...

An Đình Đình thấy mặt mày nghi hoặc của anh ta, gấp gáp nói: “Ô đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, tôi đã từng hướng dẫn bài tập cho anh trai ngốc tên là Mặc Diệu Phong, lúc đó tiên học phí không đủ dùng cho nên mới lén đi dạy riêng. Anh ta có phải có quan hệ với cậu hai Mặc mà anh nói không?”

Thì ra là như vậy! Khúc mắc của Tiêu Quân coi như được cởi bỏ rồi.

Thiết nghĩ khi Mặc Diệu Dương đi qua đây, nhận ra đây chính là nữ sinh dạy phụ đạo cho anh trai của mình.

“Ừm, tôi biết rồi, bản thân em cẩn thận nhiều vào ”

“Ừm, tôi sẽ.” An Đình Đình mỉm cười gật đầu.

Mãi đến khi Tiêu Quân đi xa, nụ cười trên mặt An Đình Đình mới dân dân mất đi.

Là Mặc Diệu Dương thông báo cho Tiêu Quân. Vậy anh tại sao không tự đến? Không thể lộ mặt, hay là có nguyên nhân khác.

Nghĩ đến câu nói hôm qua anh nói — Từ hôm nay trở đi, anh sẽ bảo vệ em.

An Đình Đình khẽ gật mình. Cô không cần sự bảo vệ của anh, sự bảo vệ của ai cũng không cần.

Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, vẫn là trở về đối diện với hai người phụ nữ độc ác đó trước đãi

Lâm Tiêu Tương thật sự không hiểu. Cô ta biết, hôm nay Tiêu Quân có một cuộc họp rất quan trọng, nhất định phải đi, anh lại để công việc quan trọng không đi làm, lại vì một người phụ nữ hạ tiện mà đến đây?

An Giai Kỳ lúc này cũng có chút hoảng sợ: “Tiêu Tương, không gặp rắc rối chứ?”

“Sợ cái gì, ranh con đó còn có thể lật trời được sao.” Lâm Tiêu Tương lườm cô ta.

An Đình Đình trở vê trong phòng, mà lúc này, An Giai Kỳ đã thay xong bộ váy sạch. An Đình Đình vừa nhìn, bèn nói: “A, bộ váy này không phải nói là hỏng rồi sao? Thế nào bây giờ lại mặc vào? Không sợ nữ chính của chúng ta chê sao.”

An Giai Kỳ hung hăng trừng mắt với cô.

Lâm Tiêu Tương cũng quét mắt qua cô, nói: “An Đình Đình, cô tốt nhất ngoan ngoãn cho tôi, đừng bất cẩn làm sai nữa, nếu không chỗ khóc cũng không có đâu.”

Do đích thân Tiêu Quân xuất hiện, hai người này về sau quả thực cũng thu liễm không ít. Nhưng cho dù là thế, An Đình Đình vẫn bị sắp xếp việc nặng nhọc, bê trà rót nước gì đó, làm chân sai vặt, chuyện lớn, chuyện nhỏ đều đổ vào một mình cô.”

Cả một ngày cũng mệt gần chết.

Khi ăn cơm xong, Lý Giai Giai lén chạy đến bên cạnh cô: “Đình Đình, xin lỗi.”

An Đình Đình giống như các nhân viên khác, bởi vì mệt mỏi mà ngồi bệt xuống đất, ăn cơm hộp. Cô nói: “Cô xin lỗi tôi làm cái gì?”

Lý Giai Giai cắn môi, nói: “Tôi thật ra rất muốn giúp cô, nhưng mà... tôi... có lòng mà không có sức.”

An Đình Đình mỉm cười: “Không sao, chuyện này vốn không liên quan đến cô, cô đừng nhúng tay vào.”

Lý Giai Giai cũng không biết nên nói cái gì, lại nói: “Đúng rồi, nếu như lần sau lại gặp khó khăn thì thông báo với phó tổng giám đốc, phó tổng giám đốc nhất định sẽ mau chóng đến giúp cô.”

An Đình Đình chỉ cười, cũng không có đáp lại.

Buổi tối lại quay mấy cảnh, làm mãi đến hơn 12 giờ mới dừng.

Khi An Đình Đình về đến biệt thự Thủy Mặc thì hai anh em nhà họ Mặc đã nghỉ ngơi. Cô nhẹ chân nhẹ tay đi lên lầu, khi đi qua phòng sách, mắt nhìn khe cửa phía dưới, bên trong vậy mà còn có ánh đèn hắt ra.

Lẽ nào Mặc Diệu Dương vẫn chưa ngủ?

Trong nháy mắt bước chân dừng lại, sau đó lại ý thức được, anh ngủ hay chưa có liên quan gì đến cô?

Vì thế lại nhấc chân, mau chóng về phòng của mình.

Cô tưởng lúc này Mặc Diệu Dương còn đang làm việc ở phòng sách. Thật sự cô không biết, khi tiếng bước chân của cô từ bên ngoài vang lên, người đàn ông trong phòng sách bèn ngẩng đầu lên, nhìn về cánh cửa.

Nhất là mấy giây cô dừng trước cửa phòng, người đàn ông trong phòng sách dường như cũng nín thở, sau khi nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi, trên mặt lộ ra sự lạc lõng nhàn nhạt...

Sáng sớm ngày hôm sau, An Đình Đình đã đến công ty từ sớm, khi đang chuẩn bị đi đến phim trường thì bị Tiêu Quân gọi lại.

Anh trước tiên đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi mới hỏi: “Hôm qua sau đó, bọn họ có làm khó em nữa không?”

“Không có.” An Đình Đình khẽ lắc đầu.

Mấy việc nặng nhọc sau đó, cô ở *** Tháp cũng làm không ít cho nên cũng không đáng nhắc đến.

“Vậy thì tốt.” Thân sắc của Tiêu Quân lộ ra vẻ an ủi: “Tôi sẽ ở trong tối bảo vệ em.”

Mặt mày An Đình Đình ửng đỏ, vừa hay Lý Giai Giai đi đến, cô vội vàng nói: “Vậy phó tổng giám đốc, tôi đi trước đây.” Nói xong, cô kéo Lý Giai Giai đi, đầu cũng không ngoảnh lại mà rời khỏi.

Tiêu Quân lộ ra nụ cười khổ, mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của An Đình Đình, thật là một nữ sinh bướng bỉnh lại kiên cường...

Cảnh quay chính ngày hôm nay chính là lần đầu nam chính tỏ tình với nữ chính.

An Giai Kỳ câm túi xách, đeo trang sức giá trị do tập đoàn *** Tháp thiết kế, đi dạo trong hoa viên. Máy quay từ xa dân tiến dần về phía cô ta.

Đạo diễn ngồi trên ghế, lông mày luôn nhíu chặt.

Không biết ông ta có quá chuyên tâm, hay là suy nghĩ cái gì đó. Tóm lại, nhìn biểu cảm này của ông ta, không khó khiến người ta đoán ra, ông ra hình như có chỗ nào đó không hài lòng.

Trong thời gian nghỉ ngơi, An Giai Kỳ cũng mệt mỏi không thôi, câm túi xách đi vệ phòng nghỉ.

“Đi mua cho tôi ít kem và nước lạnh.” An Giai Kỳ vừa ngồi xuống thì chỉ tay năm ngón.

Thật ra mấy chuyện này, vốn là do trợ lý đi làm. Chỉ có điêu An Giai Kỳ không phải nghệ sĩ, cô ta lấy đâu ra trợ lý chứ? Cho nên, mấy việc chạy vặt này tự nhiên giao cho An Đình Đình.
Bình Luận (0)
Comment